⚝ 5 ⚝
Sáng hôm sau, khi Hà Nội vừa tắt đèn để nhường ít phút giây cho ánh sáng sao trời chiếu xuống, trước khi sáng hẳn, Thượng tá Phó cục trưởng đã đến trụ sở Ban chuyên án. Suốt đêm ông cứ trằn trọc không ngủ, nghĩ về những việc liên quan tới án mạng Phan Hồng Hà. Ông cầm tờ khai của lái xe Viễn đọc đi đọc lại. Xét về quan hệ, về thời gian và hiện trường, lời khai của anh ta hoàn toàn hợp lý. Nếu anh ta không giết Phan Hồng Hà thì hai thanh niên kia phải là thủ phạm. Hay hai kẻ
sát nhân đó chính là V5 và V10? Vụ án đang được điều tra lại thêm nút thắt nữa.
Bây giờ chỉ còn trông chờ vào báo cáo của Công an thành phố Hà Nội, may ra tìm được ở trong đó hình dáng hai tên nghi là hung thủ.
Ông cầm máy điện thoại, quay số một cách vội vàng.
Phó phòng cảnh sát hình sự cầm ống nghe:
− Tôi nghe máy!
− Nguyễn Đăng đây.
− Dạ.
− Đồng chí có thể trả lời các yêu cầu của Bộ chưa?
− Chúng tôi đã cho người chuyển công văn trả lời, có lẽ đang trên đường đi.
− Bây giờ, đồng chí có thể tóm tắt nội dung công văn cho tôi nghe.
− Từ khi nhận được yêu cầu của Bộ, chúng tôi đã cho trinh sát mai phục xung quanh nhà Phan Hồng Hà, song không phát hiện thấy người nào có nốt ruồi ở đuôi mắt phải.
Một mũi trinh sát đi điều tra quan hệ bạn bè, người thân của cô ta đều khẳng định Phan Hồng Hà là cô gái đứng đắn, không quen biết ai có nốt ruồi ở đuôi mắt phải.
− Về tình hình của các băng cướp?
− Gần đây chúng thường hoạt động ở những đoạn đường vắng ra ngoại thành. Hành vi gây án chủ yếu đột nhập vào những gia đình đã nghiên cứu trước, dùng vũ khí uy hiếp, trói chân tay, nhét giẻ vào mồm người bị hại, lục soát lấy đồ đạc đem đi. Hoặc chúng gây án ngoài đường, nhanh chóng tẩu thoát. Vũ khí chủ yếu là dao găm, mã tấu, lưỡi lê. Từ đầu năm đến nay xuất hiện 2 lần dùng súng. Thời gian gây án thường từ bảy giờ tối trở đi.
− Lý do cô ta rời khỏi nhà đêm đó?
− Cô ta đi dự đám cưới người bạn, đang trên đường ra ga Văn Điển về nhà.
Bỏ ống nghe, Thượng tá Phó cục trưởng ngồi xuống chiếc ghế sa lông kê ở góc phòng. Thời tiết đã chuyển sang hè, mới sáng sớm đã thấy nóng. Ở bến xe Kim Liên, ga Hàng Cỏ, cái nóng cộng với bụi bặm, tiếng ồn đến ngột ngạt. Mấy ông xích lô cũng không hăng hái đạp xe chạy vòng đón khách như những ngày mát trời mà cứ ngồi một chỗ
chờ khách. Cái không khí nóng bức ấy đã ùa vào căn phòng Thượng tá Phó cục trưởng làm căn bệnh huyết áp cao như đang tăng lên theo giờ.
Oái oăm hơn nữa, vụ án truy tìm Vl0 đang tiến triển tốt lại thêm nhiệm vụ án mạng, cái nút cởi thêm nhiều, phức tạp làm ông càng tập trung suy nghĩ. Tất cả những suy nghĩ đó hình như dồn nén quả tim co bóp mạnh đẩy máu lên làm mặt ông đỏ hồng, nóng bừng bừng. Ông đưa hai tay xoa nhiều lần cho da mặt dịu bớt căng thẳng. Ông ngồi hàng giờ như thế trên ghê để hình dung lại toàn bộ diễn biến vụ án, nghiêm khắc xem xét lại việc chỉ đạo của mình đúng hay sai. Căn cứ vào hiện trường vụ án, quan hệ của Phan Hồng Hà, lời khai của lái xe Viễn, báo cáo của Công an thành phố Hà Nội, thái độ khổ đau của trạm trưởng Lê Văn Lâm trước cái chết của người yêu và đặc biệt căn cứ vào báo cáo của A7 xác định thời gian Hà bị giết, Lâm đang tổ chức buổi họp toàn trạm, Thượng tá Phó cục trưởng kết luận: Phan Hồng Hà bị bọn giết người cướp của bắn.
Cái chết của cô ta do bọn tội phạm hình sự gây nên, nhưng trước đó cô ta có hoạt động gián điệp không? Nếu làm việc cho CIA thì bí số
V10 hay V5? Câu hỏi đó cứ như vòng tròn trắng của khói thuốc bao quanh đầu. Ông ngồi một mình và suy nghĩ.