Chương bốn 1
Nhận được chỉ thị từ Leng-lây chuyển trung tâm chỉ huy nhóm điệp viên V10 ra Đà Nẵng, ở số nhà 52 phố Bạch Đằng, Uy-li-am Côn-bai gọi Oan- tơ Mác-ti đến bàn tính đồng thời cũng chia tay đế sớm hôm sau ông ta trở về Mỹ. Thấy Oan-tơ Mác- ti, ông ta nói ngay:
− Tôi và anh đi nhà thờ trở về sẽ bàn chuyện.
Oan-tơ Mác-ti và Uy-li-am Côn-bai đi chung một xe đến nhà thờ Đức Bà. Gần đến ngày lễ thánh nên có nhiều con chiên đứng ở tiền sảnh. Từ trong nhà thờ vọng ra tiếng hát kinh cầu nguyện. Uy-li-am bước xuống xe, Oan-tơ Mác-ti bước theo sau. Những người đứng ngoài tiền sảnh có tuổi cung kính cúi đầu chào, còn những người trong nhà thờ không ai chú ý tới người mới tới. Vị linh mục béo mập, hồng hào cúi đầu xuống cuốn sách giảng kinh. Sau khi làm lễ, Uy-li-am và Oan-tơ Mác-ti lại trở về Tòa đại sứ.
− Hôm nay tôi bàn giao toàn bộ công việc chỉ đạo Vl0 lại cho anh để mai tôi trở về
Mỹ. Trước khi làm việc đó, nói để anh hiểu thêm tầm quan trọng của công việc chúng ta đang làm - Uy-li-am Côn-bai bắt đầu giải thích - Đường ống dẫn dầu xuyên Trường Sơn
của Bắc Việt mấy năm nay đã trở thành một đề tài bàn tán nóng hổi của các nhà báo, của nhân dân thế giới. Chúng ta cho quân đánh sang Lào, xua quân vào rừng cũng hòng tháo gỡ đường ống dẫn dầu đó. Chính phủ mà người đại diện là chúng ta lại coi sự đau khổ
chết chóc bắt nguồn từ đường ống dẫn dầu này. Con đường ống dẫn dầu đó là động mạch chủ truyền máu cho chiến trường của Cộng sản.
Để cắt bỏ động mạch chủ, Tổng thống cho máy bay đánh phá các đường ống, bể
trạm chứa xăng dầu. Máy bay B.52 đã từng phát quang cả những vùng rộng lớn trên mặt đất, phát quang mọi cây cối che phủ đường ống dẫn dầu để tìm đường ống . Những nơi nào nghi có kho trạm chứa xăng dầu, có đường ống dẫn bắc qua, pháo đài B.52 có thể
ném hàng chục, hàng trăm tấn bom. Thế nhưng, đường ống vẫn cứ vươn dài vào Tây Nguyên. Theo tin tức chúng ta thu thập được, nhờ có đường ống dẫn dầu mà xe tăng đã xuất hiện ở vùng chiến thuật Một. Vật tư B1 đã hình thành, cung cấp cho chiến trường miền Trung. Vật tư B2 đã có chân rết ở chiến trường Nam Bộ. Các phương thức vận chuyển của quân giải phóng đã tiến lên cơ giới hóa, quy mô lớn.
Dùng sức mạnh bom đạn phá hỏng đường ống dẫn dầu không đạt kết quả, Tổng thống thúc ép chúng ta chỉ đạo nhóm điệp viên V10 khẩn trương đánh cắp bản thiết kế, chỉ đúng kho trạm cho không lực Hoa Kỳ ném bom, cho lục quân tiến đánh tháo gỡ. Tôi quyết định cử anh ra Đà Nằng cùng với chi nhánh ngoài đó chỉ đạo nhóm điệp viên V10...
Sau khi thống nhất kế hoạch, Oan-tơ Mác-ti đi máy bay trực thăng ra Đà Nẵng.
Đà Nẵng và Sài Gòn cũng đều thuộc đất nước Việt Nam, nhưng Oan-tơ Mác-ti cảm thấy Đà Nẵng nóng hơn. Chỉ có cảnh sát ngụy đứng ở hai bên đường từ sân bay về trụ sở
CIA là có vẻ không để ý tới cái nóng này. Nước da màu cà phê nâu càng làm cho sắc mặt tên nào cũng lạnh lùng hơn. Một luồng gió cát ào qua làm bớt đi phần nào nóng bức, oi ả.
Chiếc xe Jeep dừng lại ở trước số nhà 52 Bạch Đằng, ngay bên dòng sông Hàn. Ông xuống xe và đi thẳng vào dãy nhà trong cùng, bước lên gác hai.
Nhiều chuyên gia tình báo Mỹ ngụy có kinh nghiệm, thậm chí nhiều tên dành gần trọn cuộc đời cho công việc này đều có mặt trong buổi tiếp Oan- tơ Mác-ti, hy vọng sẽ
giúp ông ta hoàn thành chiến dịch. Hơn nữa, xét về mặt địa lý, Đà Nẵng gần Hà Nội hơn Sài Gòn, việc chỉ đạo, liên lạc điện đài thuận tiện hơn.
Nhưng mấy tháng trước đó, V10 vẫn chưa có điện báo cáo làm ông ta hết sức sốt ruột. Ông ta đứng lên ấn nút điện. Bản đồ Việt Nam với những đường vẽ loằng ngoằng, hiện ra trước mặt. Trên tấm bản đồ, có một đường đỏ chỉ dẫn đường ống dẫn dầu từ Lạng Sơn vào Quảng Bình.
Nhìn tấm bản đồ, Oan-tơ Mác-ti im lặng hồi lâu. Đường đỏ này đã xuyên qua khu vực nào của Trường Sơn, đã vào tới Tây Nguyên chưa? Tại sao V10 chưa vẽ lại hay đánh cắp bản thiết kế? Tại sao mấy tháng rồi anh ta không bắt liên lạc? Hay V10 đã bị Công an Bắc Việt bắt? Những câu hỏi đó đặt ra buộc Oan-tơ Mác-ti yêu cầu kiểm tra lại Hà Văn Ty người chỉ huy V10, yêu cầu Chi cục trưởng Chi cục tình báo CIA tại Đà Nang báo cáo.
Quá trình Hà Văn Ty trở thành tên gián điệp Mỹ cả một cuốn truyện dài cũng không sao ghi hết được. Hắn sinh ra và lớn lên ở làng giáo Liên Bằng, Kim Sơn. Cả dòng họ đi theo đạo giáo từ ngày Kim Sơn hạ cây thánh giá đầu tiên.
Ngay từ ngày ra đời, Ty đã ngủ trong tiếng hát kinh, lớn lên bằng sự chằm bẵm của Cha. Nếu như cuộc đời con chiên cứ một lòng theo Chúa thì đâu đã đủ điều kiện cho CIA tin dùng. Năm 1953, khi ta mở mặt trận Tây Nam, Ninh Bình, bố y bị đoàn cải cách ruộng đất bắt đi, bị tử hình. Từ đó y có mặc cảm nặng nề với cách mạng, nhiều đêm mất ăn mất ngủ cho rằng, trước sau cách mạng sẽ hỏi tội.
Thế rồi cách mạng thành công, Pháp thua, đất nước tạm bị chia cắt, hàng vạn giáo dân xứ Kim Sơn bỏ chạy vào Nam. Y chỉ nghĩ rằng vào đó để ngày ngày dõi mắt lên tượng Chúa đang dang rộng hai tay trên cây thánh giá để cầu nguyện. Nhưng cơ quan tình báo Mỹ không để cho bất cứ giáo dân nào yên nhàn trong bổn phận cầu Chúa của mình. Chúng lập ra hai trung tâm biệt kích, tung ra miền Bắc: một ở Long Thành, Nha Trang chuyên huấn luyện biệt kích nhảy dù, một ở Mỹ Khê, Đà Nẵng, chuyên huấn luyện biệt kích xâm nhập bằng đường biển.
Ty được Cục tình báo Trung ương Mỹ đưa vào trại Mỹ Khê huấn luyện.
Y huấn luyện nhiều ngày tại Tiên Sa. ở đây, ra đa hướng về phía Bắc quay liên tục.
Sóng từ phía đèo Hải Vân, phía làng Cùi Hủi vật vã dưới chân bán đảo Sơn Trà dồn vào vịnh Tiên Sa. Đêm đêm nằm nghe sóng vỗ, y ước ao chóng kết thúc lớp huấn luyện để ra Bắc trả thù cho bố.
Điều chờ đợi đó đã đến. Sau lớp huấn luyện y được gọi đến nhà thờ Tiên Sa dựng bên vịnh Thanh Bình. Nếu như từ phía đèo Hải Vân nhìn vào, người ta dễ nhầm đó là con tàu chuẩn bị hạ thủy, bên trên có cây thập ác làm cột buồm. Đó là nhà thờ xây dựng dành riêng cho những tên biệt kích của Sở Phòng vệ duyên hải thuộc Nha Kỹ thuật, Bộ
Tư lệnh lực lượng đặc biệt quân đội ngụy và dành riêng cho những tên biệt kích trung tâm huấn luyện Mỹ Khê của Phủ đặc uỷ trung ương tình báo và CIA.
Đinh Duy Trinh, điệp viên cũ CIA khoác áo linh mục xứ bán đảo Sơn Trà đến làm lễ cho Ty "trở ra Bắc", ông thuyết giáo với Ty:
− Chúa ở nhà thờ Tiên Sa toát ra một phép màu gọi Cha tới đây với con.
− Thưa Đức cha, con đang đợi lệnh Cha.
− Cha miễn lễ cho con - Linh mục cầm tay Ty nâng nhẹ - Chúa tin con, chọn con đưa ra Bắc trả thù cho bô. Con hãy làm tốt điều Cha dặn...
− Thưa Cha, con sẽ làm tròn bổn phận thờ Chúa và chống cộng.
Sau buổi cầu nguyện đó, Hà Văn Ty xuống thuyền ra Bắc. Vào một đêm sáng trăng, khi cả xứ Liên Bằng đã vào giấc ngủ, Ty bước lên đất liền, lẻn vào nhà thờ sống cùng linh mục để thực hiện chiến dịch chống cộng sản từ trong lòng cộng sản.
Khi ở đại bản doanh, những người chóp bu của cơ quan tình báo Mỹ CIA giao cho Hà Văn Ty đi gặp V10 giao nhiệm vụ đánh cắp thiết kế hệ thống đường ống dẫn dầu xuyên Trường Sơn và thực hiện tốt những chỉ thị truyền đi từ Tòa Đại sứ Mỹ tại Sài Gòn.
Sau khi nghe Chi cục trưởng CIA tại Đà Nẵng kể lại, Oan-tơ Mác-ti hình dung Hà Văn Ty là một điệp viên trung thành có tác dụng. Ông ta nhìn Chi cục trưởng CIA, hỏi:
− Anh đánh giá gì về việc V10 không điện báo cáo cho ta?
− Tôi sợ "phái đẹp" đã làm hỏng việc.
− Ý anh nói con bé Phan Hồng Hà chứ gì?
− Vâng, đúng thế.
− Dựa vào cơ sở nào ngài nói thế?
− Điệp viên Hà Văn Ty đến yêu cầu anh ta đổi khóa mã, thu lại khóa mã cũ, anh ta nói rằng đã bị người yêu lấy.
− Thế là hỏng bét. Thất bại - Oan-tơ Mác-ti nổi giận - Việc tuyển dụng của anh không chuẩn xác, không khéo bị Công an Bắc Việt đang
cho chúng ta leo thang đấy.
− Xin ngài cứ bình tâm. Tôi cho rằng không hoàn toàn như thế.
Lúc đầu tôi nghĩ, anh ta mang theo ảnh người yêu bên người là hợp lý, ngụy trang tốt. Vì vậy, chúng ta đã cho bộ phận kỹ thuật hướng dẫn anh ta dùng tấm ảnh người yêu làm tờ giấy ghi chìa khóa mã. Nhưng chúng ta không ngờ rằng anh ta có người yêu ở Hà Nội. Chúng ta chỉ
biết từ Trường Sơn anh ta ra Hà Nội mới yêu Phan Hồng Hà, chứ không biết trước đó họ đã yêu nhau.
Khi ở Hồng Kông, ngài có điện cho tôi đồng ý cho anh ta lấy cô Phan Hồng Hà. Ngài cho rằng dù điệp viên của ta hay điệp viên cộng sản vẫn phải có nơi ẩn nấp và tốt nhất là vợ con. Cô ta sẽ là nơi che chở cho anh ta, sẽ là nơi giúp anh ta bình tâm, không cảm thấy lẻ loi, đơn độc.
Nhưng chúng ta không tính đến chuyện tấm lòng ích kỷ, nhỏ
nhen của đàn bà. Cô ta tưởng từ khi vào Trường Sơn đến khi ra Hà Nội, Lê Văn Lâm vẫn yêu mình. Niềm tin đó bỗng tiêu tan khi cô ta mở hòm của Lâm nhìn thấy ảnh Thúy Hằng với dòng chữ mà chính tôi bắt cô ta ghi ở phía sau. Tình tiết mà chúng ta cho rằng hợp lô-gic thì lại chính nó phản lại ta. Phan Hồng Hà khóc lóc, xỉ vả Lâm và đã xé tấm ảnh.
Khi Lâm thu gom lại, không còn đủ những con số để dịch bức điện.
− Và anh ta đã bịa ra chuyện mất điện - Oan- tơ Mác-ti sa sầm nét mặt, đứng lên, giọng có vẻ bực tức - Mà anh cũng không thèm báo cáo cho tôi biết.
− Vì tôi tin rằng anh ta còn tác dụng.
− Để che giấu sự dốt nát, ngụy trang cho hắn ta chứ gì?
Chi cục trưởng CIA cúi mặt. Oan-tơ Mác-ti giọng kiên quyết.
− Yêu cầu anh báo cáo về liên lạc giữa Ty và Lâm.
− Hiện tại tôi chỉ thị cho Ty gặp Lâm lấy báo cáo và điện báo về
cho chúng ta.
− Nghĩa là những báo cáo tôi nhận được của V10 là do Ty chuyển đi.
− Vâng. Đúng thế.
Oan-tơ Mác-ti tái mặt, ông ta đập tay xuống bàn, mắt như toé ánh lửa, gầm lên:
− Còn ai ngốc như anh nữa không? Để Ty sống trong nhà thờ, nếu đổ bể thì không những anh ta bị bắt mà vị linh mục đáng kính của ta ở nhà thờ cũng bị sa lưới. Tôi đã bỏ qua cho anh sự ngu xuẩn đó thì anh lại cho hắn ta liên lạc với V10. Có đời thuở ai, một điệp viên chiến lược lại đi làm giao thông cho con bài nhãi ranh không? Anh không tính tới hậu quả nó bị bắt thì cả mạng lưới của chúng ta sa bẫy hay sao?
− Tôi biết.
− Biết tại sao vẫn làm - Oan-tơ Mác-ti tỏ rõ uy quyền của một phái viên từ Leng-lây đến - Tôi thay mặt cho Uy-li-am Côn-bai yêu cầu anh: thông qua tên Ty chỉ thị cho Vl0: một, giết Phan Hồng Hà, Phan Hồng Hà là một cô gái vô tác dụng đối với chúng ta. Nếu giết hay để
nó sống đều không có ảnh hưởng gì tới công việc. Nhưng bắt VI0 giết nó để buộc V10 dấn thêm vào con đường hợp tác với chúng ta, không phản bội chúng ta nữa. Còn nếu hắn ta không thi hành lệnh thì giết luôn hắn đi. Hai, kết nạp Nguyễn Tiến Đạt vào tổ chức và giao cho anh ta cùng V5 đánh cắp bản thiết kế - Oan-tơ Mác-ti nói có vẻ hăm dọa -
Nếu anh không thi hành sớm lệnh này, tôi sẽ đề nghị Leng-lây cách chức, gọi anh về nước.
− Ngài cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ làm theo chỉ thị.