⚝ 3 ⚝
Sáng sớm, bao giờ Thượng tá Phó cục trưởng Nguyễn Đăng cũng là người đầu tiên mở cửa phòng cho người phục vụ quét dọn. Từ ngày phái A7 vào tổ chức địch, ông lo cho số phận người chiến sĩ của mình, nếu như có sơ xuất, dễ bị chúng giết hại. Người cán bộ của ông hoạt động khá tích cực, dũng cảm đã tìm được khóa mã, biết được nơi cất giấu điện đài, xác định được quá khứ của V10... nghĩa là làm được nhiều việc, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất: tên nào lấy cắp bản thiết kế đường ống dẫn xăng dầu Bắc Nam và lấy ở đâu, sau đó giao cho tên V5 hay tên nào chưa xác định được.
Ông ngả lưng trên sa lông, tay đỡ đầu suy nghĩ về âm mưu của CIA trong cuộc đánh cắp bản thiết kế này, và dự kiến cả tiến triển của vụ án. Đối với mọi người chỉ huy phản gián như ông, việc nhận xét, đánh giá về âm mưu, tổ chức của cơ quan tình báo, phản gián đối phương có ý nghĩa rất lớn đến vụ án ông đang chỉ đạo.
Rút điếu thuốc lá và lấy tay vê vê, tự nhiên ông lại nghĩ về những ngày hoạt động điệp báo ở miền Nam. Có phải ông là sĩ quan phản gián già muốn ghi lại công lao của mình không? Không phải. Ông chỉ
muốn nghĩ lại những kinh nghiệm của bản thân để giúp ích cho việc chỉ
đạo A7. Ông lấy tay bóp trán. Đúng rồi, phái A7 đi như bắn một mũi tên mà ông là xạ thủ. Chẳng lẽ nào mũi tên kia không trúng đích? Nếu mũi tên lạc, cuộc sống của A7 sẽ ra sao? Mẹ A7 và vợ con mong chờ
cậu ta như vợ con ông đã mong ông khi ông đang công tác ở miền Nam. Nhớ lại lúc ông ra Bắc sau thời gian dài hoạt động ở tổ điệp báo Buôn Mê Thuật, vợ ông nhìn thấy ông sung sướng không nói được một lời.
− Anh đã về.
− Trông em già đi nhiều quá.
Vợ ông òa khóc.
Nghĩ về những ngày sum họp đó, ông lại lo cho A7. Không biết rằng mình tính toán đường đi của cậu ta như thế có phù hợp không?
Có gì sơ xuất không?
Ông đứng dậy mở tủ sắt lấy hồ sơ vụ án rồi bước chậm chạp đến phía bàn. Vừa lật bìa tập hồ sơ thì Mạnh Cường và Trưởng phòng Cơ
yếu bước vào.
− Chúng vừa mới điện cho V10 phải không?
− Chúng yêu cầu V10 phải nhanh chóng đánh cắp bản thiết kế.
Thượng tá gấp hồ sơ, đi đi lại lại. Trưởng phòng Cơ yếu ngồi xuống sa-lông. Họ là những người cùng Cục tham gia vào chỉ đạo vụ
án này nên có thể đứng ngồi thoải mái.
− Tôi cho rằng A7 sợ nguy hiểm nên hoạt động không mạnh.
− Nhưng sự nguy hiểm là một đặc trưng nghê nghiệp phản gián của chúng ta - Thượng tá cắt ngang lời thiếu tá - Làm những người chỉ
huy phản gián muốn chủ động tấn công địch từ xa nếu thiếu can đảm thì không có tư tưởng tấn công. Xét cho cùng, A7 tuy trẻ nhưng đủ
phẩm chất và nghiệp vụ chuyên môn đối phó với nguy hiểm.
− Không nên khẳng định như vậy đồng chí ạ. Tôi nhất trí đánh giá về đối phương chưa đầy đủ đâu. Dù cơ quan phản gián, tình báo Mỹ có ngu ngốc, ta cũng phải đặt A7 vào tình huống, chúng rất khôn ngoan để hoạt động. Và để thắng chúng, ta phóng A7 đi mà mũi tên không lạc, đòi hỏi A7 phải có trí thông minh, lòng dũng cảm và hành động táo bạo. Song kẻ địch rất xảo quyệt, biết đâu nguy hiểm lại không đến với cậu ta. Tôi không lo cậu ta sợ chết mà sợ V10 làm bậy, ngoài dự
kiến của chúng ta. Đó có thể là mắt xích đầu tiên đem nguy hiểm tới cho A7.
− Như vậy là đồng chí mắc tiếp một sai lầm nữa: thiếu lòng tin vào người mình phái đi.
− Không phải thiếu lòng tin, mà tôi muốn đặt nó vào trong tình
huống để giải quyết vấn đề, để lường trước nguy hiểm sẽ đến với A7.
− Anh nói đúng - Thượng tá Đăng thừa nhận - Chúng ta giống như một nhà toán học phải giải quyết tất cả các bài toán theo lý thuyết mà lý thuyết lại chưa thuộc hết. Đó là điều đáng buồn - Dừng một lúc thượng tá nói tiếp - Không lực Hoa Kỳ đang phát huy sức lực ném bom phong tỏa miền Bắc; Tổng thống Mỹ đã quyết định ném thủy lôi MK.42, MK53, mô-đen 3, mô-đen 4 phong tỏa cảng Hải Phòng, bờ
biển, đường sông miền Bắc, nhưng dầu vẫn theo đường ổng vào tận Tây Nguyên cung cấp đủ cho chiến trường. Chính vì vậy, đã đến lúc bức bách nhất: phải đánh cắp bằng được bản thiết kế đường ống dẫn dầu Bắc Nam để chúng ném bom hoặc tiến đánh tháo gỡ. Nhưng lấy cắp rồi nó chuyên đi bằng cách nào? Chẳng lẽ lấy cắp xong cứ để
trong hòm sắt của tên Vl0 hoặc tên nào đó hay sao? Một thời gian dài chỉ đạo vụ án mà chúng ta vẫn không thấy đường dây liên lạc, vẫn không thấy bóng dáng V5. Thực là điều kỳ quặc. Bây giờ có lẽ chúng ta không nên ngồi chờ mà phải chủ động lôi chúng ra khỏi hang ổ bước vào giai đoạn cuối cùng của cuộc đối đầu.
− Chúng ta bắt trạm trưởng Lê Văn Lâm khai thác!
− Về tội gì?
− Tội... - Thiếu tá Mạnh Cường ngập ngừng.
Thượng tá lắc đầu, nói:
− Đó là cách để xuất của người không muốn động não, hay nói cách khác, đó là cách làm của một sĩ quan phản gián lười suy nghĩ. Tôi hỏi đồng chí - Thượng tá nhìn thẳng mặt Mạnh Cường - Mục đích của ta là phải tìm bắt V5, phát hiện đường dây liên lạc và tổ chức của V10, bảo vệ bản thiết kế. Nếu như bắt trạm trưởng Lâm khai thác mà y lại ngoan cố không khai, V5 và tổ chức thấy động nằm im, ta có thế giết chết tên Lâm để moi ra V5 không? - Thượng tá thấp giọng - Chính vì chúng ta chưa mạnh dạn chủ động tiến công nên đã gây ra cái chết của cô Hà mà đên bây giờ chưa biết rõ thủ phạm. Đấy, chúng ta cứ
kiên nhẫn thu mình ngồi chờ nó tác hại như thế đấy. Bây giờ hoạt động của chúng đã rõ, đang bức bách đòi Vl0 lấy cắp được bản thiết kế, xác định được bản thiết kế, xác định được tên V10 được giao nhiệm vụ này. Biết ý đồ của CIA như thế mà chúng ta cứ nhìn chúng hoạt động hay sao? Tôi cho rằng tạo tình thế buộc Lê Văn Lâm và Nguyễn Tiến Đạt phải xuất hiện.
Mọi ngưòi cùng im lặng. Họ cho rằng im lặng vào lúc này đầu óc
sẽ minh mẫn hơn để ra quyết định chắc chắn. Thiếu tá Mạnh Cường hờ
hững nhìn lên bản sơ đồ hệ thống đường ống dẫn dầu treo trên tường nhưng trong đầu óc quay cuồng bao câu hỏi. Cho chúng xuất hiện bây giờ liệu có câu nhử được V5 không? Anh ép lưng vào thành ghế, gương mặt phảng phất nỗi lo âu về vụ án và hổ thẹn vì để người chỉ huy đề
xuất phương án kết thúc vụ án mà lẽ ra nhiệm vụ đó của anh. Song anh cho rằng không nên kết thúc vụ án vào lúc này, cứ để cho địch chủ động đến với các đối tượng mà chúng cần qua đó tiếp tục tìm hiểu âm mưu, thủ đoạn của chúng được đầy đủ hơn.
− Đồng chí giải thích cho chúng tôi tại sao mấy tháng nay V10
không nhận được chỉ thị của V5 hay trung tâm chỉ huy của CIA ở Đà Nẵng?
Thượng tá trả lời ngay:
− Theo A7 cho biết chúng tin tưởng giao cho Vl0 và muốn phát triển Nguyễn Tiến Đạt vào tổ chức.
− Ta tìm cách ngăn lại hay cho nó phát triển?
− Tất nhiên ta để cho nó phát triển.
Thượng tá bắt đầu trình bày kế hoạch xúc tác cho mới quan hệ
đó phát triển mạnh hơn. Cả phòng họp nín lặng hoặc thở nhẹ theo tiếng nói dồn dập hay ngập ngừng của ông. Nói xong ông lại bật diêm hút thuốc, cuối cùng ông kết thúc quyết định của mình bằng chỉ thị:
− Giao cho đồng chí Mạnh Cường nhiệm vụ này.
Từ lúc đó, không khí cuộc họp Ban chuyên án sôi nổi hẳn lên. Họ
bàn cách cho bọn địch leo thang, câu nhử một cách khẩn trương, thận trọng, thẳng thắn. Khi kế hoạch câu nhử V5 được thống nhất, còi báo đã tới giờ nghỉ trưa ù vang, bao trùm cả thành phố.