⚝ 4 ⚝
Chiều thứ bảy nào Lê Văn Lâm cũng đi xe máy về Hà Nội. Trên đường đi, y không quên vào "quán thịt chó" Hải Lé uổng rượu. Y
nghiện rượu từ khi nhận chỉ thị giết Phan Hồng Hà.
Nghiện rượu nên y tìm đến quán rượu và đã gặp hàng chục, hàng trăm kẻ nát rượu, nhiều kẻ sống lang thang chỉ biết ngày nay không có ngày mai. Lê Văn Lâm ngồi trong góc quầy hàng, tay cầm chai quốc lủi đảo đôi mắt đỏ khắp quầy hàng. Y phát hiện thấy bàn bên cạnh có một chàng trai cũng say rượu tên là Đỗ Trịnh. Ngày còn nhỏ, hắn ta là một đứa trẻ cù bơ cù bất không biết cha mẹ, quê hương, không hiểu nhờ
vào đâu mà sống được. Hắn chỉ nhớ rõ, hắn lang thang khắp Hà Nội, Hải Phòng, Vinh, Thanh Hóa... làm nghề móc túi, cướp giật. Lúc nào mệt, buồn ngủ, hắn chui vào góc nào đó đánh một giấc dài. Khi thức dậy, không có tiền lại đi móc túi, lừa đảo. Khi có tiền xủng xẻng, lại vào cửa hàng ngồi thâu đêm suốt sáng bên chai rượu, chè chén, say sưa, đập phá. Hắn bảo với bạn bè rằng, đời người thật ngắn ngủi.
Trong quãng đời đó, phải ăn, phải nghiện, ăn bất cứ thứ gì, nghiện bất cứ thứ gì muốn. Đến cửa hàng nào ăn uống phải cho cửa hàng và khách hàng nhớ.
Móc túi, cướp giật lúc được, lúc không, nhưng ăn nhậu thì ngày nào hắn cũng không bỏ. Khi có tiền, hắn vào quán được chủ quán mời mọc, kính nể nhưng không có tiền, hầu như họ không cho nợ. Hắn nghĩ đời sao mà bội bạc. Trong số các chủ quán ăn, chỉ có "Hải Lé" cho hắn ghi nợ. Cả đời hắn chỉ chịu ơn một người, đó là Hải Lé, Hải Lé không đòi nợ, và hắn không biết đã ký nợ bao nhiêu.
Đến một hôm, lần đầu tiên Hải Lé mang số nợ ra đọc cho hắn nghe. Hắn run lên như lần đầu tiên đi móc túi người khác. Tự nhiên hắn thấy xấu hổ, nghĩ một con người anh hùng như mình mà cũng bị
nợ hay sao. Hắn cúi mặt bối rối, hổ thẹn. Những thớ thịt trên mặt rung lên theo nỗi uất ức trào lên trong đầu.
Hải Lé cầm sổ nợ đi rồi, Lê Văn Lâm đến gần Đỗ Trịnh:
− Cậu muốn kiếm tiền trả nợ không?
Tiếng nói "kiếm tiền trả nợ" như một hồi chuông rung lên bên tai làm hắn bừng tỉnh.
− Kiếm bằng cách nào?
− Đời thiếu gì cách.
Tên Trịnh tròn xoe mắt:
− Cậu nói thực hay nói giỡn?
Lê Văn Lâm vỗ tay vào ngực:
− Thằng này không biết bịa.
− Cậu thử nói xem - Tên Trịnh vẻ sôt sắng hỏi.
− Lại đây! - Lê Văn Lâm nói có ý thành thật lại tỏ thái độ thận trọng.
− Này, món nợ lão Hải Lé sẽ xóa sổ mà còn được thưởng lớn gấp trăm lần, nếu như hợp tác với tớ - Lê Văn Lâm nói một cách thận trọng kế hoạch giết Phan Hồng Hà. Tên Đỗ Trịnh nhận lời. Công việc thực mạo hiểm nhưng đối với hắn, phiêu lưu mạo hiểm quá quen rồi nên hắn chẳng ngại gi. Tên Trịnh chăm chú nghe Lâm nói như nuốt lấy từng lời.
Lê Văn Lâm chỉ cho tên Trịnh nhà Phan Hồng Hà rồi trở về Trạm 45.
Theo kế hoạch tên Trịnh giám sát nhà Phan Hồng Hà bảy ngày liền, đến ngày thứ tám mới bám được cô và nổ súng bắn chết tại đường Hà Đông - Văn Điển rồi bỏ chạy đi Hải Phòng. Ở đó, có tiền, hắn bắt đầu một cuộc đời ăn chơi trác táng thực sự.
V5 không tin lời khai của Lê Văn Lâm về Đỗ Trịnh giết Phan Hồng Hà, hắn đã từ Hà Nam Ninh tới Hải Phòng kiểm tra đồng thời kết nạp vào tổ chức.
Đêm nay hắn đến thung lũng Đồn Trạm hoàn toàn theo sự phân
công của V5, Lê Văn Lâm không biết và nằm ngoài dự kiến của Ban chuyên án.