← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Từ khi nhận được tin Lê Văn Lâm buộc Tiến Đạt vào thung lũng Đồn Trạm gặp V5, Thượng tá Phó cục trưởng phấn khởi, nói:

− Thế là ta đã thắng một không. V5 đã bò đến thung lũng nộp mạng!

Ông bật lửa hút thuốc, mắt vẫn không rời máy điện thoại.

− Tại sao Lâm không đi gặp trực tiếp V5?

− Tại sao V5 lại gặp Tiến Đạt ở gần Trạm 45. Lần trước cũng tại nơi đây, Ban chuyên án nhận định Tiến Đạt phải đi xa giao tài liệu cho V5, thì bây giờ ngược lại, nó bò đến tận nơi. Thật kỳ quặc. Những ý kiến bàn cãi, bình phẩm, phỏng đoán xung quanh cuộc gặp gỡ V5 và Tiến Đạt ở trụ sở Ban chuyên án sôi nổi hơn bao giờ hết. Họ nín lặng chờ ngày Tiến Đạt đi, tổ chức bám sát các đối tượng nghi vấn, tổ chức đón lõng V5 hoặc người của chúng ở các đường đến Trạm 45. Nhưng rồi ngày này qua ngày khác, anh em trinh sát nằm ở các chốt nóng lòng chờ đợi, song vẫn không thấy đối tượng. Bây giờ cuộc gặp đó bắt đầu diễn ra, và diễn ra ngoài dự kiến làm ông hết sức lo lắng. Ong ngồi bên bộ đàm chờ báo cáo kết quả:

− Hay là chúng ta bị mắc lừa? - Thượng tá Nguyễn Đăng đặt tay lên chiếc đài thu phát, mắt không chớp.

Mạnh Cường ngồi im trên sa lông, trán lấm tấm mồ hôi. Linh tính mách bảo ông rằng, một mình Tiến Đạt đi sẽ gặp nguy hiểm.

− Báo cáo, V5 không xuất hiện.

Thượng tá chợt nghĩ, có lẽ A7 bị lộ khâu nào đó. Nếu vậy thì nguy hiểm tính mạng cho cậu ta. Trong máy, tiếng nói của Hoàng Huy vẫn tiếp tục:

− V5 cử Đỗ Trịnh mới được thu nạp vào nhóm điệp viên Vl0 gặp Tiến Đạt.

− Đồng chí báo cáo vắn tắt kết quả.

− Đúng hai mươi giờ, Tiến Đạt đến nơi hẹn. Sau khi trao đổi ám

hiệu, mật khẩu, tên Đỗ Trịnh xuất hiện. Theo chỉ thị của V5, y kiểm tra Tiến Đạt và đã bắn anh.

− Người của ta đâu?- Ồng thét to như muốn làm vỡ tung máy.

− Sự việc diễn biến bất ngờ lại xảy ra quá nhanh nên anh em không tới kịp.

− Tình hình vết thương cậu ta thế nào?

Hoàng Huy đứng bên máy điện thoại đầu tóc bơ phờ, mặt mày hốc hác, chiếc áo bộ đội đã bị rách nhiều chỗ. Hơn một phút, anh không nói gì, đứng lặng im như bị thôi miên, cho tới khi nghe thấy tiếng Thượng tá hỏi lại, quát lên gay gắt anh mới thều thào:

− Đã hy sinh.

− Hy sinh! - Thượng tá kêu lên đau đớn. Ông tự cho mình quá kém cỏi đến nỗi không phán đoán được chính xác âm mưu của địch.

Đôi mắt chứa đựng nhiều công việc sâu kín lại ẩn thêm nỗi buồn.

Trong phút giây ông đã hình dung được kế hiểm độc của kẻ thù và cái tình thế phải đi ra thung lũng Đồn Trạm của Tiến Đạt. Ông vẫn đứng im bên máy đàm thoại, cảm giác như có kim châm hai bên thái dương và có cảm giác tiếng súng ở thung lũng vang lên chát chúa, làm tối sầm mặt mày. Những tiếng súng đó chưa phải là đã kết thúc mà nó báo hiệu cuộc chiến đấu thầm lặng này bước vào đỉnh cao của quyết liệt...

Thượng tá Nguyễn Đăng vẫn giữ nguyên máy trên tay. Ông nghĩ, nếu cứ chần chừ giây phút nào, V5 sẽ chạy trốn. Sự suy nghĩ đó đã vượt lên nỗi đau mất mát.

− Các đồng chí đã hỏi cung tên Trịnh chưa?

− Đã lấy được lời khai ban đầu.

− Y đến thung lũng Đồn Trạm làm nhiệm vụ gì?

− Truyền chỉ thị cho Tiến Đạt mang tài liệu đi gặp V5.

− Đồng chí cho áp giải Đỗ Trịnh về trại tạm giam Bộ.

Thượng tá bỏ máy điện thoại đứng im bên cửa sổ. Ông rút khăn lau mồ hôi trên trán, thái dương, trở lại bàn làm việc.

Thiếu tá Mạnh Cường ngồi nghe cuộc nói chuyện qua đường dây của Thượng tá, tim anh như thắt lại, bàng hoàng như không tin vào tai mình nữa. Anh buồn vì cho rằng trong cái chết của Tiến Đạt, anh là người có lỗi. Nhưng điều đáng buồn hơn nữa, chiều qua Bích Thảo thấy chồng lâu không về đã bế con lên thăm anh đang ở ngoài phòng thường trực. Mạnh Cường tin rằng vụ án đã đến ngày kết thúc nên giữ

vợ Tiến Đạt ở lại chờ anh. Mạnh Cường định bụng rằng, sau khi Tiến Đạt hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho một chuyến xe chở cả anh và vợ con về quê. Nhưng bây giờ, chuyên xe đó lại thay bằng chuyên xe tang, phía sau xe là anh em đồng chí, là Bích Thảo, cháu Việt Dũng, bà con cô bác với những vành khăn trắng. Thiếu tá lấy khăn lau nước mắt đã lăn xuống gò má. Đợi Thượng tá Phó cục trưởng ngồi xuống sa lông, Mạnh Cường nói ngay:

− Cái chết của A7 là do lỗi tại tôi. Tôi xin chịu kỷ luật.

− Dẹp. Dẹp ngay kiểu nói đó lúc này - Thượng tá tỏ thái độ kiên quyết. Bây giờ chưa phải lúc chúng ta ngồi bàn cãi thiếu sót này do ai, sai phạm kia do đâu mà bàn ngay vào phương án chữa cháy.

Kinh nghiệm tích luỹ hơn hai mươi năm trong nghề phản gián đã cho ông bản lĩnh, đưa ra những quyết định không do dự:

− Bây giờ chúng ta phải tổ chức một chiến dịch vây bắt V5.

Một: cho lệnh bắt khẩn cấp Lê Văn Lâm và giao cho đồng chí trực tiếp khai thác.

Hai: chúng mình định dành cho mẹ con cô Bích Thảo điều bất ngờ hạnh phúc gặp Tiến Đạt vào ngày mai, khi cậu ta hoàn thành nhiệm vụ... Nhưng điều bất hạnh đã đi ngang qua kéo niềm hạnh phúc đó về bên kia vực thẳm. Điều tự hào có người chồng tận tụy với nghề

phản gián, anh dũng hy sinh cũng không xóa nhòa đi được những nỗi đau mất chồng. Đồng chí phải cử người động viên mẹ con cô ấy và lo chu tất đám ma Tiến Đạt - Một lúc im lặng, Thượng tá nói tiếp - Trong cuộc sống, có cái mà chúng ta không phủ nhận được đó là lý tưởng, là đạo đức của người sĩ quan phản gián. Chính nhờ đó mà các sĩ quan của chúng ta đứng vững được trong cuộc đấu tranh, sẵn sàng hy sinh cả

tính mạng - Thượng tá thấp giọng hơn - Song sự nghiệp của chúng ta thành công còn nhờ ở mối liên hệ chặt chẽ giữa chúng ta với những

ông bố, bà mẹ, những người vợ như cô Bích Thảo. Việc lo đám ma cho Tiến Đạt không chỉ là lo cho người đã khuất mà còn làm tăng mới quan hệ giữa chúng ta với nhân dân.

Sau khi bàn xong các nhiệm vụ đó, đồng chí thả ngay anh lái xe Viễn, mời chị Lan lên nói rõ vì giữ bí mật vụ án, đánh lạc hướng địch, tạo cho chúng tưởng công an kết luận Phan Hồng Hà chết do bọn cướp của giết người để công an tìm kiếm bọn gián điệp có hiệu quả hơn. Bây giờ bọn gián điệp bị bắt, trong đó có công lao vợ chồng chị.

− Việc đó để thư lại một thời gian có được không?

Thượng tá phê bình Mạnh Cường một cách gay gắt:

− Hy sinh của vợ chồng chị Lan như thế đủ rồi. Chúng ta giải tỏa cho họ khỏi nỗi đau, ngờ vực đó sớm giây phút nào hay giây phút đó. -

Thượng tá Nguyễn Đăng nói chậm hơn - Còn vấn đề thứ ba, chúng ta bàn tính xem cử ai thay Tiến Đạt đi gặp V5?

− Tôi đi - Thiếu tá Mạnh Cường nói mạch lạc - Tôi là người trực tiếp lăn lộn với vụ án này, nên biết khá chắc hoạt động của chúng.

Nếu tiếp xúc với V5, có thể ứng phó được. Hơn nữa, tôi cũng muốn lập công để chuộc lại phần nào sai lầm vừa qua của mình.

− Người đồng chí mảnh mai như cây gậy, người Tiến Đạt to như

cây cổ thụ, liệu V5 nó nhầm lẫn được hay sao?

Chiếc đèn đỏ của bộ máy đàm thoại nhấp nháy. Thượng tá cầm ống nghe. Từ đầu máy bên kia có tiếng nói:

− Đề nghị đồng chí nói chuyện với Hải Phòng.

− Hải Phòng đâu? Cho tôi gặp Nguyễn Tuân, trưởng phòng phản gián.

− Dạ, tôi đây.

− Đồng chí lệnh cho anh em có mặt tại trụ sở chờ nhiệm vụ.

− Đồng chí có thể nói cụ thể được không?

− Khi nào tôi đến Hải Phòng sẽ trao đổi cụ thể.

Thượng tá đặt ống nghe đi về phía Mạnh Cường, đặt tay lên vai anh, chậm rãi nói:

− Xét về mặt tinh thần, tôi không từ chổi để nghị của đồng chí, xét về nghiệp vụ, tôi không chấp nhận để đồng chí thay A7, mà cử

Hoàng Huy. Tôi sẽ đi Hải Phòng trực tiếp chỉ đạo cuộc vây bắt này.