Chương 5
Lucy tắt điện thoại. Cô cần giữ pin điện thoại phòng trường hợp Samia gọi. Cô quay sang phía Marco, thằng bé đang nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.
“Gì thế?” cô hỏi.
“Cái tin nhắn kia là thế nào đấy ạ? Trên điện thoại của mẹ ấy.”
“Tin nhắn nào cơ?”
“Con thấy rồi. Vừa mới đây thôi. Cái tin nhắn viết Em bé hôm nay hai lăm tuổi ấy. Nó có nghĩa là gì vậy mẹ?”
“Chẳng có nghĩa là gì cả.”
“Tất nhiên là nó phải có nghĩa gì chứ.”
“Không có gì đâu. Con của bạn mẹ ấy mà. Mẹ đặt lịch ở trên điện thoại nhắc là hôm nay cô bé ấy hai lăm tuổi. Mẹ phải gửi tấm thiệp chúc mừng sinh nhật cho họ mới được.”
“Bạn nào cơ?”
“Bạn mẹ ở Anh.”
“Nhưng mẹ làm gì có bạn ở Anh.”
“Tất nhiên là mẹ có bạn ở Anh rồi. Mẹ lớn lên ở Anh mà.”
“Nếu vậy thì tên cô ấy là gì?”
“Tên của ai cơ?”
Marco phát cáu. Cậu rống lên, “Tên của bạn mẹ chứ còn ai nữa.”
“Liên quan gì đến con?” Cô gắt lại.
“Tất nhiên là liên quan rồi. Mẹ là mẹ con và con muốn biết nhiều thứ về mẹ. Con chẳng biết gì về mẹ cả.”
“Nực cười. Con biết nhiều về mẹ chứ.”
Cậu mở to mắt nhìn cô, ngỡ ngàng. “Con biết gì cơ? Ý con là, con biết ông bà mất khi mẹ còn bé. Con biết mẹ lớn lên ở London với bà dì, bà đưa mẹ sang Pháp, dạy mẹ chơi đàn violin và mất khi mẹ mười tám tuổi. Con chỉ biết vắn tắt thôi. Còn chi tiết thì con chẳng biết gì cả. Như mẹ đi học ở đâu, rồi bạn mẹ là ai, mẹ thường làm gì vào cuối tuần, có kỷ niệm gì vui, hay cả những chuyện nhỏ nhặt nữa.”
“Chuyện phức tạp lắm con,” cô nói.
“Con biết là phức tạp chứ,” cậu nói. “Nhưng giờ con đã mười hai tuổi rồi mà mẹ cứ làm như con mới lên ba vậy. Mẹ phải nói cho con biết với chứ.”
Lucy nhìn con trai mình. Nó nói đúng. Giờ nó đã mười hai tuổi và nó không thích nghe chuyện cổ tích nữa. Nó biết rằng cuộc đời không chỉ có năm cột mốc quan trọng, mà còn là những khoảnh khắc ở giữa những cột mốc ấy nữa.
Cô thở dài. “Mẹ không thể,” cô nói. “Không phải lúc này.”
“Vậy thì bao giờ?”
“Sớm thôi,” cô nói. “Khi nào mẹ con mình về London, mẹ sẽ kể hết cho con nghe.”
“Vậy nhà mình sắp đi London ạ?”
Cô thở dài, tay vén tóc. “Mẹ không biết. Mẹ không có tiền. Con với Stella lại không có hộ chiếu. Lại còn con chó nữa. Mọi thứ đều…”
“Bố,” Marco nói, cắt ngang lời cô. “Mẹ gọi bố đi.”
“Không đời nào.”
“Chúng ta có thể gặp ở chỗ công cộng mà. Ông ấy sẽ không dám làm gì đâu.”
“Marco. Chúng ta còn không biết bố con ở đâu nữa kìa.”
Giữa họ bỗng có một sự im lặng kỳ lạ. Cô cảm thấy có điều gì đó khiến con trai cô đứng ngồi không yên. Cậu quay đi, vùi mặt vào lông chó.
“Con biết.”
Cô quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn cậu.
Cậu chớp mắt. “Ông ấy đón con đi học về.”
“Khi nào vậy?”
Marco nhún vai. “Một vài lần gì đấy. Gần cuối học kỳ.”
“Và con không nói cho mẹ biết?”
“Ông ấy bảo con không nên kể cho mẹ nghe.”
“Mẹ kiếp, Marco, mẹ kiếp.” Cô nắm tay đấm xuống đất. “Vậy chuyện gì đã xảy ra? Hắn đưa con đi đâu?”
“Chẳng đi đâu cả. Chỉ đi dạo với con thôi.”
“Và?”
“Và gì nữa ạ?”
“Hắn nói những gì? Hắn đang làm gì?”
“Chẳng làm gì cả. Ông ấy đang nghỉ mát. Với vợ mới.”
“Và hắn đang ở đâu?”
“Thì ở đây thôi. Ông ấy đã ở đây suốt cả mùa hè. Vẫn cái nhà ấy.”
“Cái nhà đấy?”
“Vâng.”
“Chúa ơi, Marco! Sao con không nói trước cho mẹ biết?”
“Vì con biết mẹ sẽ nổi đóa lên.”
“Mẹ đâu có nổi đóa. Nhìn mẹ đây này. Có nổi đóa tí nào đâu. Chỉ ngồi đây, trên cái nền đất cứng ướt nhẹp này, dưới chân cầu vượt, không có chỗ trú thân, trong khi cách đây một dặm bố con đang sống trong xa hoa sung sướng. Tại sao mẹ lại phải nổi đóa lên cơ chứ.”
“Con xin lỗi,” cậu tặc lưỡi. “Mẹ nói là mẹ không bao giờ muốn nhìn mặt ông ta nữa.”
“Đó là khi mẹ không ngủ dưới chân đường cao tốc.”
“Vậy có nghĩa là mẹ muốn gặp bố ạ?”
“Mẹ không muốn gặp hắn ta. Nhưng mẹ cần thoát ra khỏi cái mớ bòng bong này. Và hắn ta là sự lựa chọn duy nhất. Chí ít thì hắn cũng có thể mua lại cây đàn violin giúp mẹ.”
“À vâng, vì đến lúc ấy chúng ta sẽ trở nên giàu có, phải không mẹ?”
Lucy siết tay thành nắm đấm. Con trai cô luôn kết luận những lời cô không muốn nghe, như thể tát vào mặt cô vậy, cho dù cô biết điều ấy là đúng.
“Bây giờ đang là giữa tháng Bảy. Tất cả các trường ở Anh và Đức đều được nghỉ. Lượng khách du lịch đến đây sẽ gấp đôi. Chẳng mấy chốc mà mẹ sẽ kiếm đủ tiền để đưa nhà ta sang Anh.”
“Sao mẹ không bảo bố đưa tiền cho mẹ. Như thế chúng ta sẽ đi được luôn. Con rất muốn sang Anh. Con muốn đi khỏi đây. Mẹ chỉ cần bảo bố đưa tiền. Có thế thôi mà tại sao mẹ không làm được?”
“Tại vì mẹ không muốn hắn ta biết là mẹ con mình sẽ đi đâu. Không ai được biết cả. Kể cả bà nội. Được không?”
Cậu gật đầu. “Được.”
Cậu chống cằm xuống ngực và cô nhìn thấy một nhúm tóc mới mọc ở sau gáy cậu kể từ cái tuần mà họ không có nơi nào để đi. Trái tim cô đau nhói. Cô vòng tay ôm lấy cái cổ gầy gò của cậu, bóp nhẹ. “Mẹ xin lỗi, con yêu,” cô nói, “Mẹ rất xin lỗi, về tất cả mọi thứ. Ngày mai mẹ sẽ đi gặp bố con và mọi thứ sẽ tốt hơn thôi, mẹ hứa.”
“Đúng vậy,” cậu ngắt lời, “nhưng sẽ chẳng có gì là bình thường cả, phải không?”
Không. Cô nghĩ thầm. Không. Chắc là không rồi.