Chương 6
Birdie đã đến trước. Birdie Dunlop-Evers.
Mẹ tôi từng gặp cô ta ở chỗ này chỗ kia. Ở một bữa tiệc nào đó. Birdie chơi đàn violin trong một nhóm nhạc tên là The Original Version, nhưng tôi không nghĩ họ nổi tiếng cho lắm. Họ có một đĩa đơn nghe chói tai suýt đứng đầu bảng xếp hạng, và hai lần có tên trong danh sách bảng xếp hạng âm nhạc Top of the Pops. Chẳng phải là tôi quan tâm gì lắm đến mấy thứ đó đâu. Tôi chưa từng thích nhạc pop, và trào lưu thần tượng người nổi tiếng khiến tôi ghê tởm.
Cô ta đang ngồi trong bếp nhà tôi, uống trà trong chiếc tách màu nâu cũng của chúng tôi nốt. Tôi hơi giật mình khi thấy cô ta ở đấy. Một người phụ nữ với mái tóc mỏng, dài tới ngang hông, mặc quần của đàn ông, đeo thắt lưng, với áo kẻ sọc cùng dây nịt, ngoài khoác một chiếc áo choàng dài màu xám, tay đeo găng hở ngón màu xanh lục. Cô ta trông thật lố bịch trong nhà tôi, tôi nghĩ. Khách đến thăm nhà tôi đều mặc những bộ vest khâu bằng tay cùng áo satin cắt lệch; người họ thơm mùi kem cạo râu hiệu Christian Dior và nước hoa l’Air du Temps.
Birdie liếc mắt nhìn tôi khi tôi bước vào phòng. Mắt cô ta nhỏ, màu xanh lam, trên lông mày kẻ một đường chì mỏng, miệng cô ta cứng, cảm tưởng như không khép lại được, để lộ ra hàm răng nhỏ, trên cái cằm yếu ớt, oằn lại dưới một khuôn mặt thiếu niềm vui. Tôi nghĩ cô ta cười, nhưng không phải thế.
“Henry,” mẹ tôi nói. “Đây là Birdie! Cái cô mà mẹ vẫn kể cho con nghe, chơi cho nhóm nhạc pop ấy.”
“Xin chào,” tôi nói.
“Xin chào,” cô ta đáp lại. Tôi không bắt nghĩa nổi cô ta. Giọng cô ta nghe giống một bà hiệu trưởng, nhưng trông cô ta lại chẳng khác gì một kẻ ăn mày.
“Nhóm nhạc của Birdie muốn mượn nhà mình để quay video ca nhạc!”
Tôi phải thú nhận, lúc này tôi phải giả bộ là tôi không quan tâm cho lắm. Tôi không nói gì, cố giữ mặt lạnh và đi thẳng đến hộp bánh quy trên bàn bếp để lấy phần ăn nhẹ sau giờ học hằng ngày. Tôi chọn ra hai gói bánh quy Malted Milk và rót cho mình một cốc sữa. Đến lúc đó và phải đến tận lúc đó tôi mới cất lời hỏi, “Khi nào vậy ạ?”
“Tuần sau,” Birdie nói. “Nhóm cô đã chọn được địa điểm trước rồi, nhưng chỗ đó bị lụt hay sao đó. Phù. Hủy ngay lập tức.”
“Thế là mẹ bảo cô đây thăm nhà mình, để xem cô nghĩ thế nào,” mẹ tôi tiếp lời.
“Và thế là cô ở đây.”
“Và thế là cô ấy ở đây.”
Tôi gật đầu lãnh đạm. Tôi muốn hỏi khi nào thì nhóm nhạc của cô ta tới, và tôi có thể nghỉ học một ngày để giúp họ được không, nhưng tôi hồi đó, và cả tôi bây giờ chưa bao giờ là kiểu người nhiệt tình ra mặt vì bất cứ điều gì. Thế là tôi chấm cái bánh quy của tôi vào sữa, y như cái cách mà tôi vẫn thường làm, đúng đến chữ T trên từ “Malted”, giữa con bò sữa đứng và con bò sữa nằm, và tôi ăn trong im lặng.
“Tôi nghĩ nhà chị thật tuyệt vời,” Birdie nói, tay chỉ xung quanh. “Tốt hơn hẳn chỗ kia là đằng khác. Hoàn hảo. Tôi nghĩ sẽ có một số giấy tờ mà chúng ta phải ký,” cô ta đảo mắt. “Chị biết đấy, như mấy loại giấy miễn trừ trách nhiệm, v.v… Trong trường hợp chúng tôi có nhỡ đốt nhà chị. Hoặc cái đầu nai sừng tấm trên tường nhà chị rơi xuống đầu một thành viên trong ban nhạc của chúng tôi và anh ấy lại lăn ra chết chẳng hạn. Đại loại thế.”
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi,” mẹ tôi nói như thể bà hay phải ký giấy miễn trừ trách nhiệm cho những vụ tai nạn chết người liên quan đến đầu nai sừng tấm lắm không bằng. “Cô nói có lý. Và tất nhiên là tôi sẽ phải bàn bạc với chồng tôi trước. Nhưng tôi biết là anh ấy sẽ vui vẻ chấp thuận thôi. Anh ấy thích nhạc của cô lắm.”
Riêng điều này thì tôi không chắc. Cha tôi thích những bài hát cổ vũ bóng bầu dục rugby và những vở nhạc kịch tục tĩu. Nhưng ông cũng thích gây ồn ào để thu hút sự chú ý, và ông thích ngôi nhà của mình, rồi cả những người thích nhà của ông, chắc ông cũng thích nốt.
Ít phút sau Birdie cáo lui. Tôi để ý thấy trên bàn có một đống da khô ngay bên cạnh cốc của cô ta và tôi cảm thấy phát ớn.
Quá trình quay video kéo dài hai ngày liền và nó nhàm chán hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Họ mất cả đống thời gian để chỉnh ánh sáng, và bắt những thành viên lôi thôi lếch thếch của nhóm lặp đi lặp lại một hành động. Cả nhóm mặc bộ quần áo màu nâu giống nhau, trông có vẻ như chúng sắp bốc mùi, nhưng thực ra lại không có mùi gì cả, vì người phụ nữ với cái giá treo quần áo mang đồ diễn đến trong những chiếc túi treo trong suốt bằng nhựa. Đến cuối ngày bài hát trong video đã dính chặt vào trong đầu tôi như một con ruồi bị mắc bẫy. Bài hát ấy dở tệ, nhưng nó leo lên được vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng, và ở nguyên đó suốt chín tuần liền. Video của bài hát được chiếu trên mọi màn hình ti-vi mà bạn bắt gặp, và nhà chúng tôi cũng ở đó, cho hàng triệu người cùng xem.
Riêng video thì hay. Tôi phải công nhận điều đó. Và tôi cảm thấy có chút hôi hộp khi khoe với mọi người rằng nhà chúng tôi ở trong video ấy. Nhưng vài tuần trôi qua, cảm giác hồi hộp đó dần tan biến, vì rất lâu sau khi đoàn làm phim chuyển đi, rất lâu sau khi bài hát ấy không còn trên các bảng xếp hạng nữa, và rất lâu sau khi bài hát tiếp theo của nhóm cũng rời khỏi các bảng xếp hạng, Birdie Dunlop-Evers, với đôi mắt hạt cườm, và hàm răng bé xíu, vẫn ở trong nhà của chúng tôi.