Chương 11
Ngôi nhà ở Antibes sơn màu của những cánh hoa hồng đã tàn: một màu đỏ tối, xám xịt, xen lẫn những cánh cửa chớp sơn màu xanh sáng. Lucy đã từng sống trong căn nhà này, rất lâu về trước, khi cô kết hôn với bố của Marco. Mười năm sau khi họ ly dị, cô vẫn không ép nổi mình gọi tên hắn. Cảm giác nó đọng lại trên lưỡi cô, quấn vào môi cô, khiến cô buồn nôn. Nhưng giờ cô đang đứng trước cửa nhà hắn, và tên hắn là Michael. Michael Rimmer.
Có một chiếc Maserati màu đỏ đậm đỗ trước cửa nhà, chắc chắn là xe thuê, vì Michael không hề giàu như những gì hắn nghĩ. Cô thấy mắt Marco dán chặt vào chiếc xe. Cô có thể thấy sự khao khát không hề che giấu hiện ra trên nét mặt cậu, trong cách cậu nín thở, kinh ngạc.
“Không phải của bố con đâu,” cô lầm bầm, “hắn thuê đấy.”
“Sao mẹ biết?”
“Mẹ nhìn là mẹ biết, hiểu chưa?”
Cô siết chặt tay Stella, cố trấn an con bé. Stella chưa bao giờ gặp bố của Marco, nhưng con bé đủ biết cô cảm thấy thế nào về hắn. Họ tiến đến gần cửa và Lucy bấm chuông. Một người giúp việc ra trả lời, mặc quần yếm màu trắng, tay đeo găng cao su. Bà mỉm cười. “Bonjour, MadameChào buổi sáng, thưa bà,” bà nói.
“Ông Rimmer có nhà không ạ?” Lucy hỏi, cố nói giọng Anh chuẩn và rõ ràng nhất.
“OuiCó,” người giúp việc đáp. “Có ạ. Ông ấy đang ở trong vườn. Bà đợi một phút.” Bà lấy trong túi áo ra chiếc điện thoại Nokia màu đen, cởi đôi găng tay cao su, và bắt đầu bấm số. Bà ngước lên nhìn cô. “Tôi nên bảo ông ấy là ai đang chờ đây ạ?”
“Lucy,” cô nói. “Và Marco.”
“Thưa ông Rimmer, có một quý cô ở đây tên là Lucy. Và một cậu bé tên Marco.” Bà gật đầu. “Được. Vâng ạ. Được. Được.” Bà cúp máy và nhét điện thoại vào túi. “Ông Rimmer bảo tôi đưa cô ra gặp ông ấy. Đi thôi cô.”
Lucy đi theo người phụ nữ bé nhỏ qua hành lang. Vừa bước cô vừa cố quay mặt đi, để không phải nhìn thấy cái chân cầu thang đá, nơi Michael đẩy cô ngã khi cô mang bầu Marco bốn tháng, khiến cô gãy tay và nứt xương sườn. Cô quay mặt đi để không phải nhìn thấy cái vết trên bức tường giữa hành lang, nơi Michael dập đầu cô liên tục vì hôm ấy hắn có một ngày tồi tệ ở cơ quan—hay đó là những gì hắn giải thích khi hắn cố ngăn cô đừng bỏ đi, vì hắn yêu cô rất nhiều, vì hắn không thể sống thiếu cô được. Ôi, thật mỉa mai thay. Vì giờ này hắn đã cưới người khác, và vẫn đang sống nhăn răng đó thôi.
Tay Lucy run lên khi họ tiến gần đến cánh cửa sau, cái cửa mà cô biết quá rõ, cái cửa hai cánh bằng gỗ to khổng lồ, mở ra khung cảnh lộng lẫy của khu vườn nhiệt đới, nơi có những chú bướm đêm hút mật từ những bông hoa loa kèn và những khóm chuối mọc trong bóng râm, nơi có một thác nước chảy qua một hòn non bộ đầy hoa, xuống bể nước lấp lánh màu xanh thẳm nằm ở điểm cực nam, đắm mình trong nắng chiều. Và hắn đây rồi. Michael Rimmer đây rồi. Hắn ngồi bên bàn cạnh bể bơi, một tai đeo tai nghe không dây, trước mặt hắn đặt một chiếc máy tính xách tay và hai chiếc điện thoại, cùng một chai bia nhỏ, tất cả tạo nên bức chân dung một doanh nhân bận rộn mà hắn đang cố vào vai.
“Lucy!” hắn gọi, nét mặt rạng rỡ, đứng phắt dậy, đoạn cố hóp cái bụng rám nắng của hắn lại, để che đi sự thật là giờ hắn đã bốn mươi tám tuổi, và hắn không còn cái thân hình săn chắc như tạc tượng của người đàn ông ba mươi tám tuổi khi cô bỏ đi mười năm trước nữa. Hắn kéo tai nghe ra khỏi tai và tiến lại về phía cô. “Lucy!” hắn gọi thêm lần nữa, lần này ấm áp hơn, cánh tay mở rộng.
Lucy giật bắn người.
“Michael,” cô đáp lại dè dặt, di chuyển ra xa để giữ khoảng cách với Michael.
Hắn quay về phía Marco và dang tay ra ôm chầm lấy cậu. “Thế là con kể cho mẹ có phải không?”
Marco gật đầu.
Michael giả vờ ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ.
“Và ai đây?” Michael nói, hướng sự chú ý sang Stella, lúc này đang bám chặt lấy chân Lucy.
“Đây là Stella,” Lucy nói. “Con gái tôi.”
“Chà,” Michael nói. “Xinh quá nhỉ. Rất vui được gặp cháu, Stella.” Hắn chìa tay về phía Stella, và phải cố lắm Lucy mới không gạt Stella sang một bên.
“Và đây là?” Hắn nhìn xuống con chó.
“Đây là Fitzgerald. Hay còn gọi là Fitz cho ngắn.”
“Đặt theo tên F. Scott à?”
“Đúng vậy, theo tên F. Scott.” Cô cảm thấy một luồng adrenaline chạy dọc sống lưng mình: ký ức về những phiên hỏi đáp mà hắn vẫn thường ép cô phải đối mặt, để cho cô thấy là cô ngu dốt và thiếu học, để cô thấy là cô không xứng đáng lấy được người như hắn, để cô thấy là cô đã may mắn như thế nào. Nhưng tận sâu trong cô lúc nào cũng le lói một niềm tin bé nhỏ nhưng không bao giờ dập tắt, luôn nhắc để cô biết rằng hắn đã sai, rằng một ngày cô sẽ tìm thấy lối thoát và một khi cô ra khỏi đây rồi, cô sẽ không bao giờ phải nhìn lại. Và giờ cô lại ở đây, lo lắng trả lời từng câu hỏi của hắn, đã thế còn chuẩn bị phải xin hắn tiền, gần như trở về đúng vạch đích mà cô đã từng xuất phát.
“Chà, chào Fitz nhé,” hắn nói, tay vuốt cằm con chó. “Dễ thương quá đi mất.” Rồi hắn lùi lại một bước và bắt đầu đánh giá gia đình nhỏ của Lucy, như cách mà hắn vẫn đánh giá cô khi hắn do dự không biết có nên trừng phạt cô hay không. Khoảnh khắc mong manh đó có thể kết thúc bằng một tràng cười và một cái ôm, nhưng cũng có thể kết thúc bằng một ngón tay gãy, hay một vết tím bầm.
“Chà, chà, chà,” hắn nói. “Nhìn gia đình em mà xem. Đáng yêu quá! Để anh lấy cái gì cho em uống nhé? Nước ép trái cây?” Hắn nhìn Lucy. “Cho bọn nhỏ nước ép trái cây có được không?”
Cô gật đầu và Michael ngước mắt nhìn lên bà giúp việc đang nép mình trong bóng râm ở sân sau nhà. “Cô Joy! Mang nước trái cây ra cho bọn nhỏ! Cảm ơn cô! Thế còn em thì sao Lucy? Rượu hay bia?”
Lucy đã không động đến cồn mấy tuần nay rồi. Lúc này cô chỉ muốn được uống ngay một cốc bia. Nhưng cô không thể. Cô phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, ít nhất là trong nửa tiếng đồng hồ tới. Cô lắc đầu. “Thôi, cảm ơn anh. Em uống nước trái cây là được rồi.”
“Ba nước trái cây nhé, Joy. Cảm ơn cô. Và lấy thêm cho tôi một chai bia nữa. À, mang thêm cả một ít khoai tây chiên giòn nữa. Cái loại mà, ừm, nó gọi là gì ấy nhỉ, cô biết không, cái loại có gợn sóng ấy? Tuyệt.”
Hắn quay lại nhìn Lucy, mắt mở to, tỏ vẻ ngây thơ. “Ngồi xuống đây, ngồi xuống đây.” Hắn xếp lại ghế, và họ ngồi xuống. “Thế, Lucy Lou, dạo này em thế nào rồi?”
Cô nhún vai, mỉm cười. “Anh biết đấy. vẫn vậy thôi. Già đi. Và khôn ra một chút.”
“Và từ đó đến giờ em vẫn ở đây?”
“Đúng vậy.”
“Em vẫn chưa quay trở lại Anh à?”
“Chưa.”
“Và con gái em… bố nó? Hai người đã kết hôn chưa?”
“Chưa,” cô nhắc lại. “Bọn em ở với nhau vài năm. Rồi khoảng ba năm trước anh ta về Algeria để ‘thăm họ hàng’ và bặt tin từ đấy.”
Michael nhăn mặt như thể chuyện bố Stella bỏ đi có thể so sánh được với những trận hành hung thể xác mà Lucy đã phải gánh chịu. Một sự mỉa mai khó có thể chấp nhận. “Khó thật,” hắn nói, “Thế thì khó thật. Vậy giờ em là mẹ đơn thân hả?”
“Vâng ạ. Giờ em là mẹ đơn thân. Đúng là như vậy.”
Joy quay lại với cái một khay đầy, trên có một bình nước cam ướp lạnh, ba cái ly, dưới có ba cái đế lót ly, một cái bát nhỏ màu bạc đựng khoai tây chiên giòn, những miếng khăn giấy bé xíu, và vài cái ống hút. Michael rót nước cam ra ly cho từng người, và mời bọn họ ăn khoai tây. Hai đứa trẻ con vồ lấy cái bát khoai tây, ăn ngấu ăn nghiến.
“Từ từ thôi chứ,” cô rít lên.
“Không sao đâu,” Michael nói. “Nhà anh có cả tá mấy cái thứ này. Thế, giờ em sống ở đâu?”
“Đây đó, chỗ này, chỗ kia.”
“Và em có còn chơi…?” Hắn giơ tay lên giả bộ chơi đàn violin.
Cô cười nhạt. “Ai dà, mấy tuần trước thì em có chơi đấy. Cho đến một đêm khốn nạn có một thằng say rượu người Anh giật cây violin của em, để em phải mất đến nửa tiếng đồng hồ chạy đuổi theo hắn và mấy thằng bạn của hắn, xong hắn ném cây đàn của em qua một bức tường. Em phải mang cây đàn đi sửa. Chắc giờ người ta cũng sửa xong rồi. Nhưng…” Nói đến đây miệng cô khô khốc. “Nhưng em không có tiền để lấy đàn về.”
Hắn ném cho cô ánh nhìn ôi, khổ thân em, cái điệu bộ mà hắn vẫn nhìn cô sau mỗi lần hắn làm cô tổn thương.
“Bao nhiêu?” hắn hỏi, đoạn xoay người, và lấy tay kéo chiếc ví từ túi quần.
“Một trăm mười euro,” cô ngập ngừng.
Cô nhìn hắn rút tiền ra. Hắn gấp tiền lại và đưa cho cô. “Đây,” hắn nói. “Cho em thêm một ít. Với cả nhớ đưa con trai anh đi cắt tóc.” Hắn lại xoa đầu Marco. “Và cả em nữa.” Và rồi ánh mắt ấy xuất hiện, cái ánh mắt đáng sợ, tối tăm, đầy thất vọng, khi hắn liếc nhìn mái tóc cô. Em đã buông thả bản thân mình. Em đã không cố gắng. Làm sao hồi ấy tôi có thể yêu em được. Em. Không. Làm. Được. Cái. Chết. Mẹ. Gì. Cả.
Cô nhận lấy tiền từ tay hắn, và khi đưa tay ra cô có thể cảm thấy hắn đang giật tờ tiền lại bằng một động tác rất nhẹ, chỉ đủ để ám chỉ một trò chơi thao túng và quyền lực bệnh hoạn. Hắn mỉm cười và nới lỏng tay. Cô bỏ tiền vào trong túi xách và nói, “Cảm ơn anh. Em rất cảm kích. Mấy tuần nữa có tiền em sẽ trả lại anh. Em hứa.”
“Không,” hắn nói, đoạn ngả người ra đằng sau, hai chân dang rộng ra một chút, nở nụ cười nham hiểm. “Anh không cần em trả lại anh tiền. Nhưng…”
Sống lưng Lucy bỗng nhiên lạnh buốt.
“Hứa với anh một điều.”
Nụ cười trên môi cô đông cứng lại.
“Anh muốn được thấy em nhiều hơn. Ý anh là, anh muốn được gặp mẹ con em. Em và Marco nữa. Và tất nhiên là cả cháu nữa.” Hắn chuyển ánh nhìn đầy sát khí sang Stella, nháy mắt với cô bé. “Anh sẽ ở đây cả mùa hè. Cho tới giữa tháng Chín. Việc này việc kia. Em biết đấy.”
“Còn vợ anh thì…?”
“Rachel phải quay về. Cô ấy có công việc quan trọng ở Anh.” Hắn nói, giọng khinh bỉ. Rachel có thể là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh, hay là một chính trị gia, và tất cả những gì Lucy biết là cô ấy nắm giữ sinh mạng cả trăm, thậm chí cả ngàn người ở trong tay. Nhưng đối với Michael, bất cứ thứ gì phân tán sự chú ý của người phụ nữ ra khỏi hắn, dù chỉ là trong giây lát, đều là những thứ thảm hại. Kể cả đó có là con hắn đi chăng nữa.
“Ồ,” cô nói. “Tiếc thật.”
“Cũng không hẳn,” hắn nói. “Anh cần không gian cho riêng mình. Đoán xem giờ anh đang làm gì…?”
Lucy lắc đầu, mỉm cười.
“Anh đang viết sách. Thực ra là một cuốn hồi ký. Hoặc có thể là cả hai. Một kiểu bán tự truyện. Anh cũng chưa biết.”
Lạy Chúa, trông hắn mới tự mãn làm sao, Lucy nghĩ, như thể hắn muốn cô phải thốt lên, ôi wow, thật tuyệt Michael, anh giỏi quá đi. Thay vào đó cô chỉ muốn cười vào mặt hắn và nói, hả, anh mà cũng viết sách ấy hả? Anh có đang nói chuyện nghiêm túc không vậy?
“Tuyệt đấy,” cô nói. “Chắc anh phải thấy hứng thú lắm.”
“Nên thế, đúng vậy. Nhưng cũng có nhiều thời gian chết lắm, nên nhiều khi anh cũng tự hỏi mình. Vậy nên anh mới nói anh muốn được thấy mẹ con em nhiều hơn. Qua chơi một chút. Tận dụng cái hồ bơi ở đây nữa.”
Lucy đưa mắt nhìn theo hắn, hướng về phía bể bơi. Cô cảm thấy khó thở, phổi của cô cứ nở ra rồi lại co lại, còn tim cô thì đập mạnh, khi cô nhớ lại những lần cô úp mặt dưới làn nước màu xanh lam kia, lực nhấn của tay hắn trên đỉnh đầu cô. Hắn ấn cô xuống. Hắn ấn cho đến khi phổi cô sắp nổ tung ra. Rồi đột nhiên hắn thả tay ra, để kệ cho cô nổi lềnh bềnh, ngạt thở, sặc nước, trong khi hắn nhảy ra khỏi bể bơi, túm lấy chiếc khăn trên ghế tắm nắng rồi quấn quanh mình, và thản nhiên bước vào nhà mà không buồn ngoái lại.
“Anh đã có thể giết chết em,” sau đó hắn nói. “Nếu anh muốn. Em biết điều đó chứ, phải không? Lúc đó anh đã có thể giết em rồi.”
“Vậy tại sao anh không làm?” cô hỏi.
“Bởi vì anh không muốn phải bận tâm.”
“Chà,” giờ cô nói, “cũng có thể. Nhưng mùa hè này mẹ con em bận nhiều việc lắm.”
“Hẳn rồi,” hắn nói với vẻ kẻ cả. “Anh chắc là em rất bận.”
“Anh biết không,” cô nói, quay lại nhìn ngôi nhà, “em vẫn nghĩ là anh đã bán căn nhà này rồi cơ. Mấy năm qua em thấy có người khác sống ở đây.”
“Anh cho thuê nhà mỗi dịp có kỳ nghỉ,” hắn nói. Cô nghe thấy có chút gì đó xấu hổ trong giọng hắn, trong ý nghĩ rằng một người sáng láng, xuất sắc, thành công, giàu có như Michael Rimmer lại có ngày phải hạ thấp mình để mang căn biệt thự nghỉ dưỡng ở Antibes cho người lạ thuê. “Có vẻ phí,” hắn thanh minh, “nếu cứ để không như thế mãi. Trong khi những người khác có thể tận hưởng căn nhà này.”
Cô gật đầu. Hãy cứ để hắn giữ lấy lời nói dối nhỏ bé đáng thương của mình. Hắn ghét “người lạ”. Hắn sẽ phải thuê người sát khuẩn từ trên xuống dưới trước khi hắn có thể đối mặt với việc quay lại ngôi nhà.
“Chà,” cô nói, quay sang cười với bọn trẻ, “Em nghĩ đã đến lúc mẹ con em phải lên đường thôi.”
“Không,” Michael nói. “Ở lại đây thêm chút nữa. Tại sao không chứ? Anh có thể mở một chai rượu hay mời em cái gì đó. Bọn trẻ con có thể xuống hồ bơi chơi té nước. Sẽ vui lắm đấy.”
“Cửa hàng nhạc cụ sắp đóng cửa mất rồi,” cô nói, cố để không tỏ ra lo lắng. “Em cần phải đến lấy đàn bây giờ, để tối nay em còn đi làm. Nhưng cảm ơn anh. Cảm ơn anh rất nhiều. Các con, các con phải nói gì nào?”
Hai đứa trẻ con nói cảm ơn và Michael tươi cười nhìn theo chúng. “Các con của em xinh,” hắn nói, “rất xinh đấy.”
Hắn tiễn họ ra cửa trước. Trông hắn như muốn ôm Lucy đến nơi, và Lucy nhanh chân quỳ gối xuống để chỉnh xích cổ cho con chó. Michael đứng ở ngưỡng cửa nhìn theo họ, đằng sau cái mui của chiếc xe lố bịch đậu trước nhà, nụ cười vẫn nở trên môi.
Trong một khoảnh khắc, Lucy thấy phát ốm. Cô dừng lại, thở dốc. Và ngay lúc đó, trước khi họ chuẩn bị rẽ qua một góc phố, con chó đột nhiên ngồi xổm xuống, và thả một bãi phân sát cạnh tường nhà Michael, ngay trên con đường ngập nắng chiều. Lucy lục ba lô tìm túi nylon để chuẩn bị dọn. Nhưng rồi cô dừng lại. Khoảng một tiếng nữa bãi phân này sẽ được nướng nóng hôi hổi và sôi sùng sục như miếng phô mai mềm. Đây sẽ là thứ đầu tiên hắn nhìn thấy khi hắn ra khỏi nhà. Không chừng hắn còn giẫm lên nó cũng nên.
Và thế là cô để nó ở đó.