Chương 13
Lucy lật qua lật lại chiếc đàn violin dưới ánh đèn leo lắt trong tiệm sửa chữa nhạc cụ.
Cô đặt nó xuống dưới cằm và chơi thử một đoạn gam La trưởng ba quãng tám kèm gam rải, kiểm tra độ đều của tiếng đàn, cũng như kiểm tra các nốt bị đục và hen.
Cô nhìn ông Vincent, nét mặt rạng rỡ.
“Tuyệt vời,” cô nói bằng tiếng Pháp. “Còn tốt hơn cả lúc trước nữa.”
Tim cô dịu lại. Từ đó tới giờ, có lẽ do quá kinh hãi trước việc phải ngủ trên bãi biển và dưới gầm cầu vượt, mà cô không nhận ra việc bị tách biệt với nhạc cụ của mình khó khăn đến nhường nào, và bao nhiêu nỗi tức giận chất chứa mà cô đã phải chịu đựng khi tên say rượu khốn nạn kia làm vỡ đàn của cô. Nhưng trên tất cả, cô không ngờ là cô đã nhung nhớ biết bao cái cảm giác được chơi nhạc.
Cô đếm những tờ hai mươi euro, đặt chúng lên mặt quầy, và ông Vincent viết một tờ biên lai trên tập giấy, xé ra, rồi đưa cho cô. Sau đó, ông lấy hai cây kẹo mút Chupa Chups ở trong một cái hộp bày trên quầy, và đưa cho hai đứa con của cô.
“Nhớ chăm sóc mẹ cháu đấy nhé,” ông nói với Marco. “Và cả em gái cháu nữa.”
Trong khí trời đêm mát mẻ ngoài cửa tiệm, Lucy bóc lớp giấy bọc bằng bóng kính và đưa cây kẹo mút cho Stella. Rồi họ đi bộ về phía trung tâm du lịch, các con cô mải mê mút kẹo, còn con chó thì hít lấy hít để mặt vỉa hè bỏng rát, cố tìm xem có miếng xương gà nào vương vãi, hay có cốc kem của ai làm đổ không. Còn Lucy thì chẳng muốn ăn. Cuộc gặp gỡ với Michael trước đó đã giết chết vị giác của cô hoàn toàn.
Những thực khách muốn ăn tối sớm đã đến: những người lớn tuổi tới đây để nghỉ dưỡng, hay những gia đình có con nhỏ. Những thính giả này sẽ khó tính hơn những người đến sau. Những người đến sau sẽ có chút men trong người; họ sẽ không ngại tiếp cận một quý cô mặc váy voan bồng bềnh cùng áo hai dây, đôi cánh tay gân guốc rám nắng, ngực to, mũi đính khuyên, chân đeo vòng, với hai đứa trẻ xinh xắn, trông có vẻ mệt mỏi, ngồi trên tấm thảm yoga đằng sau cô trong bóng râm, và con chó Jack Russell bẩn thỉu, đầu vùi xuống chân. Họ không bị phân tâm bởi những đứa trẻ cáu kỉnh vì đã quá giờ đi ngủ. Hoặc mải cay độc hoài nghi liệu cô có tiêu tiền vào rượu chè hay ma túy, liệu hai đứa trẻ và con chó có phải chỉ cốt để loè người, liệu cô có đánh đập chúng khi cô về nhà mà hôm ấy lại không kiếm đủ tiền. Bao nhiêu năm qua cô đã nghe thấy hết. Người ta đã cáo buộc cô đủ thứ tội. Mặt cô giờ đã rất dày.
Cô lấy từ trong ba lô ra một chiếc mũ, chiếc mũ mà Marco vẫn gọi là “mũ đựng tiền”; giờ thì cậu gọi nó là “mũ ăn xin”. Cậu ghét chiếc mũ ấy.
Cô đặt chiếc mũ xuống nền đất ở ngay trước mặt và mở bao đàn violin. Cô nhìn ra đằng sau xem lũ trẻ đã ổn định chỗ ngồi hết chưa. Marco lấy một quyển sách ra đọc. Stella thì đang tô màu. Marco nhìn cô với ánh mắt mệt mỏi. “Mình phải ở đây bao lâu vậy mẹ?”
Cậu bé giờ đã thể hiện quá nhiều thái độ của trẻ vị thành niên, trong khi còn mấy tháng nữa cậu mới bước sang tuổi mười ba.
“Cho đến khi mẹ kiếm đủ tiền để trả cho một tuần thuê phòng ở Căn nhà màu Xanh.”
“Vậy mình cần bao nhiêu ạ?”
“Mười lăm euro một đêm.”
“Con chẳng hiểu sao mẹ lại không xin bố con thêm tiền. Kiểu gì ông ấy cũng cho. Ông ấy đã có thể cho mẹ thêm một trăm euro nữa kìa. Dễ ợt.”
“Marco. Con biết tại sao mẹ không làm thế mà. Bây giờ thì làm ơn để yên cho mẹ chuẩn bị.”
Marco tặc lưỡi và nhướng mày, sau đó cúi mặt xuống đọc sách.
Lucy nhấc chiếc đàn đặt lên cằm, chân phải bước lên phía trước, khép mi lại, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu chơi.
Buổi tối hôm đó kết thúc tốt đẹp; cơn bão đi qua từ đêm hôm trước đã làm bầu không khí dịu đi, ngoài trời không còn nóng nữa, và tâm trạng của mọi người cũng thư thái hơn. Rất nhiều người đã dừng lại để đứng xem Lucy chơi đàn. Cô chơi một vài bài của Pogues và Dexys Midnight Runners, và chỉ riêng với phần biểu diễn Come On Eileen, cô đếm sơ sơ cũng phải có đến mười lăm đồng euro được ném vào trong mũ. Mọi người tươi cười nhảy múa; một cặp đôi ba mươi tuổi cho cô hẳn một tờ mười euro vì họ mới đính hôn. Một người phụ nữ lớn tuổi hơn cho cô năm euro vì cha bà ngày xưa hay chơi violin, và tiếng đàn của cô làm cho bà nhớ quãng thời thơ ấu tươi đẹp của bà. Đến chín rưỡi tối, Lucy đã chơi ở ba địa điểm khác nhau, và thu về gần bảy mươi euro.
Cô tập hợp lũ trẻ con, con chó, và chỗ đồ đạc của họ lại. Lúc này mắt Stella đã ríu chặt, và Lucy lại thấy nhớ những ngày con bé còn ngồi xe đẩy; khi ấy mỗi tối cô chỉ việc bế con bé đặt lên xe, đẩy về nhà, rồi đặt con bé thẳng vào giường. Nhưng giờ cô phải gọi con bé dậy, giục con bé đi, cố để không phải hét lên mỗi khi con bé than mệt.
Căn nhà màu Xanh cách đấy có mười phút đi bộ, nửa đường lên đồi đến công viên Castle. Đó là một ngôi nhà dài, hẹp, trước đây sơn màu xanh nhạt, và cũng từng là một ngôi nhà mặt phố thanh lịch nhìn ra Địa Trung Hải, nhưng giờ thì nó bong tróc và xám xịt, hư hỏng do thời tiết, với khung cửa sổ nứt vỡ, và những ống nước bị cây thường xuân bám đầy. Một người đàn ông tên là Giuseppe mua lại nó vào những năm 1960, để nó mục nát, rồi bán lại nó cho một chủ nhà nghỉ, người đã lấp đầy cả căn nhà với những người lữ hành đến thuê trọ, mỗi gia đình ở một phòng, nhà tắm dùng chung, nhung nhúc gián, không có bất cứ tiện nghi gì, và chỉ nhận tiền mặt. Người chủ nhà để Giuseppe ở trong một căn hộ studio dưới tầng trệt, đổi lại ông giúp quản lý và bảo trì tòa nhà, và chỉ phải trả một khoản tiền thuê nhà nhỏ.
Giuseppe rất quý Lucy. “Nếu chú có con gái,” ông vẫn hay nói, “nó hẳn sẽ giống y chang cháu. Chú thề đấy.”
Sau khi đàn của cô bị hỏng, Lucy đã không trả tiền nhà trong vài tuần liền, và cô cứ chờ, chờ mãi đến lúc chủ nhà tống cổ cô ra ngoài. Sau đó, một người thuê nhà khác nói với cô rằng Giuseppe đã trả tiền nhà giúp cô. Ngay hôm đấy cô dọn đồ của mình ra và bỏ đi mà không một lời từ biệt.
Lucy cảm thấy lo lắng khi họ rẽ đến ngôi nhà Xanh; cô bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn. Nhỡ đâu Giuseppe không có phòng cho cô thì sao? Nhỡ đâu ông ấy vẫn giận cô vì bỏ đi mà không nói tạm biệt, rồi đóng sập cửa trước mặt cô thì sao? Nhỡ đâu ông ấy chuyển đi mất rồi? Hay chết rồi? Nhỡ đâu ngôi nhà này đã bị cháy rụi hết?
Nhưng rồi ông bước ra cửa, hé mắt nhìn qua kẽ hở của chuỗi khóa sắt và mỉm cười, để lộ ra hàm răng màu nâu thoáng trên bộ râu màu muối tiêu. Ông liếc thấy cây đàn của cô ở trong bao, nụ cười vẫn nở rộng trên môi. “Con gái tôi,” ông nói, tay gỡ khóa, mở cửa. “Các cháu của tôi. Cả con chó của tôi nữa. Vào đây!”
Con chó mừng ríu rít, nhảy cẫng vào lòng Giuseppe, suýt chút nữa thì đẩy ông ngã ra đằng sau. Stella ôm chầm lấy chân của ông, còn Marco thì đổ người về phía Giuseppe và để ông hôn lên đỉnh đầu.
“Cháu có bảy mươi euro,” cô nói. “Đủ cho vài tối.”
“Cháu có cây đàn violin rồi. Giờ thì cháu muốn ở lại đây bao lâu cũng được. Nhìn cháu gầy quá. Cả nhà cháu nhìn ai cũng gầy. Mà chú thì chỉ có bánh mì thôi. Và một ít thịt hun khói. Thịt hun khói thì không ngon lắm, nhưng chú có bơ rất ngon, cho nên…”
Họ đi theo ông đến căn hộ của ông ở trên tầng trệt. Vừa tới con chó đã nhảy lên ghế xô-pha ngay lập tức và cuộn tròn mình lại, mắt nhìn Lucy như thể muốn nói, Cuối cùng thì giây phút này cũng đến. Giuseppe đi vào trong gian bếp bé tí xíu của ông và mang ra bánh mì, thịt hun khói, cùng ba chai nước trái cây Orangina nhỏ. Lucy ngồi xuống cạnh con chó, vuốt ve cổ nó và thở ra, cảm thấy trong cô như được tháo gỡ, và tâm trạng cô cũng lắng xuống dần. Cô thọc tay vào trong ba lô để tìm điện thoại. Điện thoại cô đã hết pin từ lúc nào. Cô lấy sạc điện thoại ra và nói với Giuseppe, “Cháu sạc điện thoại nhờ được không ạ?”
“Tất nhiên rồi, cháu yêu. Ở đây có ổ cắm trống này.”
Cô cắm sạc vào và giữ nút bật điện thoại, đợi cho máy khởi động lại.
Cái thông báo ấy vẫn còn ở đó.
Em bé hôm nay tròn 25 tuổi.
Cô ngồi với con mình ở bàn uống nước và nhìn chúng ăn bánh mì với thịt xông khói. Nỗi nhục nhã tuần trước cũng dần trôi đi, như những dấu chân trên cát. Giờ thì các con của cô đã được an toàn. Chúng có thức ăn. Cô có cây đàn violin. Cô có chỗ để ngủ. Cô có tiền trong túi.
Giuseppe cũng nhìn con cô ăn. Ông liếc sang cô và mỉm cười. “Chú lo cho các cháu quá. Cháu đã đi đâu vậy?”
“Ồ,” cô nói khẽ, “cháu sang ở cùng một người bạn.”
“K…” Marco bắt đầu.
Cô lấy cùi chỏ thúc vào cậu và quay sang Giuseppe. “Có một chú chim nhỏ đã kể cho cháu nghe việc chú làm, chú thật là… Làm sao cháu có thể để chú làm như thế được. Cháu không thể. Và cháu biết nếu cháu nói với chú rằng cháu sắp dọn đi, chú sẽ cố thuyết phục cháu ở lại. Thế nên cháu mới trốn đi. Thật lòng mà nói, mẹ con cháu vẫn ổn đấy thôi. Bọn cháu rất ổn. Ý cháu là, chú nhìn nhà cháu xem! Ai cũng ổn cả.” Cô kéo con chó vào lòng và ôm chặt lấy nó.
“Và cháu đã lấy lại được cây đàn?”
“Vâng, cháu đã lấy lại được cây đàn. Thế… chú còn phòng không ạ? Không nhất thiết phải phòng cũ đâu. Cháu lấy phòng nào cũng được. Cứ có phòng là được ạ.”
“Còn một phòng. Nhưng mà nó ở cuối dãy, nên không nhìn đi đâu được cả. Cũng hơi tối. Với lại vòi hoa sen ở đấy bị hỏng, nên chỉ có vòi nước thôi. Chú để cho cháu 12 euro một đêm nhé.”
“Vâng,” Lucy nói, “vâng, cháu xin ạ!” Cô đặt con chó xuống để đứng dậy và ôm Giuseppe. Người ông có mùi của già nua và bụi bẩn, nhưng cô không quan tâm. “Cảm ơn chú,” cô nói, “con cảm ơn chú nhiều lắm.”
Tối đó cả ba mẹ con ngủ trên chiếc giường đôi bé xíu trong căn phòng tối om, ở cuối dãy nhà nơi mà tiếng lốp xe rít trên mặt đường nhựa bỏng rát, thi nhau với tiếng kêu cót két của chiếc quạt nhựa đung đưa quanh phòng, cùng tiếng ti-vi của nhà bên, và cả tiếng vo ve của con ruồi bị mắc kẹt ở giữa rèm và cửa sổ. Stella đặt cả nắm tay lên mặt Lucy, Marco rên nhè nhẹ khi ngủ, và con chó thì đang ngáy. Nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt một tuần liền, Lucy được say giấc nồng.