← Quay lại trang sách

Chương 15

Sáng thứ Hai, Libby đi làm trễ hai mươi phút.

Dido nhìn cô ngạc nhiên. Libby chưa bao giờ đi làm muộn.

“Suýt nữa chị định gọi cho em,” cô nói. “Em có ổn không?”

Libby gật đầu, tay lấy điện thoại ra từ trong túi, rồi lấy thêm cây son dưỡng, và chiếc áo khoác mỏng, rồi nhét túi xuống gầm bàn, tháo tóc ra, rồi cột tóc lại, kéo ghế và ngồi phịch xuống. “Em xin lỗi,” cuối cùng cô nói. “Đêm qua em không ngủ được.”

“Chị cũng đang định nói,” Dido bảo. “Nhìn em có vẻ mệt mỏi. Vì nóng quá à?”

Libby gật đầu. Nhưng không phải vì nóng. Mà vì những rối ren trong đầu cô.

“Vậy, để chị pha cho em một cốc cà phê đậm đặc nhé.”

Bình thường Libby sẽ nói không, không, không, em tự pha cà phê được. Nhưng hôm nay cô cảm thấy chân cô nặng trịch, còn tâm trí cô thì đang rối tung lên, nên cô gật đầu và nói cảm ơn. Cô nhìn Dido pha cà phê, cảm thấy được trấn an phần nào bởi mái tóc nhuộm đen nhánh của Dido, cái cách Dido đứng, một tay đút vào túi chiếc váy suông dài màu đen, hai bàn chân bé xíu của cô dang rộng trong đôi giày thể thao bằng nhung to đùng màu xanh đậm.

“Của em đây,” Dido nói, đặt tách cà phê lên bàn của Libby. “Mong là nó sẽ giúp em tỉnh táo.”

Libby đã quen biết Dido được năm năm rồi. Cô biết đủ mọi thứ chuyện về Dido. Cô biết mẹ Dido là một nhà thơ nổi tiếng, cha cô cũng là một biên tập viên tin tức thành danh, biết Dido lớn lên trong căn biệt thự lộng lẫy nhất ở St Albans, và có gia sư dạy riêng ở nhà. Cô biết em trai Dido qua đời khi cậu ấy mới hai mươi tuổi và suốt mười một năm qua Dido chưa từng chung chạ với ai. Cô biết Dido sống trong một căn nhà bé xíu cạnh gia sản của cha mẹ cô, và cô vẫn nuôi con ngựa cô đã cưỡi từ thời niên thiếu, con ngựa tên là Spangles. Cô biết căn biệt thự lộng lẫy của cha mẹ Dido không được ủy thác cho Dido mà cho Quỹ Di sản Anh, và Dido không có vấn đề gì với chuyện ấy cả.

Cô biết Dido thích trà túi lọc PG Tips, nam diễn viên nổi tiếng Benedict Cumberbatch, ngựa, mứt Gianduja, nước dừa, Doctor Who, lót nệm đắt tiền, hương nước hoa Jo Malone Orange Blossom, các món xào, cửa hàng thức ăn nhanh Nando’s và đi spa chăm sóc da mặt. Nhưng cô chưa bao giờ đến nhà Dido, gặp gia đình hay bạn bè của Dido cả. Cô chưa bao giờ thấy Dido ngoài giờ làm, ngoại trừ những buổi tiệc Giáng sinh hằng năm trong một khách sạn sang trọng ở đầu đường, và thỉnh thoảng cô đi mua đồ uống cùng Libby. Thực lòng mà nói, cô không biết Dido là ai.

Nhưng khi nhìn Dido lúc này, cô chợt nhận ra Dido chính là người mà cô cần ngay bây giờ. Tối thứ Bảy tuần trước, cô ngồi trong vườn sau nhà April, đong đưa với Danny. Anh ta không thực sự nóng bỏng như lời đồn, mặt non choẹt như mới lên tám, tay bé xíu. Cô cố nhìn quanh xem có ai để cô có thể tâm sự về những điều điên rồ mà cô đã phải trải qua, về ngôi nhà, về bài báo, về cha mẹ đã khuất của cô và về những tiếng ho bí ẩn trên tầng gác mái. Nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là những người giống cô, những người bình thường, sống cuộc sống bình thường, những người vẫn sống cùng cha mẹ, hay sống với bạn cùng phòng hoặc người yêu trong những căn hộ chật chội, những người với khoản nợ đại học chưa trả, làm những công việc bình thường, mơ những giấc mơ bình thường, những người với làn da rám nắng giả, và những con chó bé xíu, cho vừa vào cả túi xách, những người với hàm răng trắng và tóc được gội sạch sẽ. Cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt giữa hai thế giới tách biệt đến nao lòng, và cô đã rời khỏi bữa tiệc trước mười một giờ, về nhà, bật máy tính và lên mạng để tiếp tục tìm kiếm xem chuyện gì đã xảy ra với Serenity Lamb.

Nhưng cô tìm thấy nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời, nên cuối cùng đến hai giờ sáng thì cô đành tắt máy tính và lên giường đi ngủ, nhưng đêm đó cô ngủ không yên giấc; cô liên tục mơ thấy những chủ đề và những cuộc gặp gỡ kỳ lạ.

“Em cần một lời khuyên,” giờ thì cô quay sang nói với Dido. “Về chuyện ở Chelsea ấy.”

“Ừ em nói đi,” Dido nói, tay mân mê cái đĩa bạc quá khổ gắn vào sợi dây chuyền ở trên cổ cô. “Em cần lời khuyên gì nào?”

“Thực ra em chỉ muốn có người để tâm sự thôi. Chị có vẻ biết nhiều về… nhà cửa.”

“Chị chỉ biết nhà của chị thôi. Còn chung chung thì chị không biết. Nhưng thôi, không sao. Qua nhà chị ăn tối nhé.”

“Khi nào ạ?”

“Tối nay được không?”

“Vâng,” Libby nói, “được, được ạ.”

Nhà của Dido rất đẹp. Nó có hai mặt tiền, cửa sổ bằng chì, trước ngưỡng cửa có chùm hoa hồng bé tí hon đang mọc, và ngoài sân Dido đậu chiếc Fiat Spider mui trần đen bóng, trên có mái che màu da. Chiếc xe tô điểm cho ngôi nhà, ngôi nhà cũng tô điểm cho chiếc xe, và Libby không thể không lấy ngay điện thoại ra, chụp một tấm ảnh đăng lên Instagram. Dido đón Libby ở cửa, tối hôm ấy cô mặc quần hoa ống rộng và áo hai dây màu đen. Tóc Dido được ghim lại bởi cặp kính râm to bản màu đỏ. Cô đi chân trần. Libby chỉ từng thấy Dido đi đôi giày công sở lộp cộp, nên cô ngạc nhiên khi thấy đôi bàn chân trắng, nhỏ, cùng bộ móng được cắt tỉa hoàn hảo và sơn màu hồng nhạt của Dido.

“Đáng yêu quá,” Libby nói khi cô bước qua khung cửa nhỏ nối vào khu hành lang được sơn màu trắng và lát gạch đất nung. “Đẹp thật.”

Nhà của Dido toàn những thứ mà đối với Libby nom như thể đồ gia truyền hoặc được thừa kế; chẳng có món gì từ TK Maxx cả. Trên tường treo những bức tranh trừu tượng sáng màu và Libby nhớ đã có lần Dido kể mẹ cô cũng là một họa sĩ. Dido dẫn Libby qua cánh cửa kiểu Pháp phía sau nhà ra khu vườn nhỏ mang phong cách đồng quê tuyệt hảo, và họ ngồi xuống những chiếc ghế mây hiệu Lloyd Loom bọc đệm hoa. Ngắm nhìn phía sau ngôi nhà đẹp tuyệt vời của Dido khiến Libby chợt nhận ra rằng Dido không thực sự cần phải đi làm. Rằng có khi công việc thiết kế những mẫu nhà bếp sang trọng mà Dido đang làm chỉ là vì đam mê mà thôi.

Dido mang ra một bát salad hạt diêm mạch trộn quả bơ, thêm một bát khoai tây rưới bơ, một ổ bánh mì đen và hai ly rượu sâm-panh để rót chai vang sủi Prosecco mà Libby mang đến.

“Chị sống ở đây được bao lâu rồi?” Libby hỏi, đoạn phết bơ lên lát bánh mì đen.

“Từ khi chị hai mươi ba, sau khi chị đi Hồng Kông về. Đây là nhà của mẹ chị. Bà giữ cho chị. Còn ngôi biệt thự bên cạnh thì được định sẵn cho em trai chị, tất nhiên rồi, nhưng sau đó, em cũng biết rồi đấy, mọi thứ thay đổi…”

Libby cười vu vơ. “Nhà”. “Biệt thự”. Đúng là một thế giới khác hoàn toàn. “Thật đáng tiếc,” cô nói.

“Ừ,” Dido đồng tình. “Nhưng căn biệt thự ấy ám toàn điềm gở. Chị mừng là giờ chị không liên quan gì đến nó nữa.”

Libby gật đầu. Một tuần trước trong đầu cô không hề có khái niệm gì về những ngôi nhà to đẹp mang điềm gở, nhưng giờ thì cô đã hiểu hơn phần nào.

“Vậy, kể cho chị nghe chuyện về ngôi nhà của em đi chứ? Cứ kể hết ra.”

Libby nhấp một ngụm Prosecco, đặt ly lên bàn và ngả lưng vào ghế. “Em tìm thấy một bài báo,” cô bắt đầu, “trên tờ Guardian. Về ngôi nhà. Về cha mẹ đẻ của em. Và về cả em nữa.”

“Về em?”

“Vâng,” Libby nói, rồi xoa xoa khuỷu tay. “Tất cả có chút gì đấy kỳ quái. Chị thấy đấy, em được nhận nuôi từ bé, khi em mới một tuổi. Căn nhà ở Chelsea thuộc về cha mẹ đẻ của em. Và bài báo nói rằng em được sinh ra trong một giáo phái.”

Cảm giác thốt ra cái từ ấy mới tệ làm sao. Cô đã cố tránh để không phải nói ra cái từ ấy, tránh để không phải nghĩ đến nó nữa kìa. Nó mâu thuẫn với những ảo tưởng thảm hại đến đáng thương mà cả đời cô đã đắm chìm. Cô thấy Dido như sắp nhảy dựng lên vì phấn khích.

“Gì cơ!”

“Một giáo phái ạ. Theo như bài báo, có vẻ như đã có một giáo phái trú ngụ trong căn nhà ở Chelsea. Rất nhiều người đã sống ở đó. Tất cả bọn họ đều sống rất khổ hạnh. Ngủ trên sàn. Tự may lấy áo chùng để mặc. Nhưng mà…” Cô với tay lấy túi xách và tìm bài báo mà cô đã in ra. “Chị nhìn này, đây là cha mẹ đẻ của em, sáu năm trước khi em ra đời, tại một vũ hội từ thiện. Ý em là, chị nhìn họ mà xem.”

Dido lấy tờ báo từ tay Libby và bắt đầu đọc. “Trời ơi,” cô nói, “rất lộng lẫy.”

“Em biết! Mẹ em từng là một socialite. Bà ấy có một công ty PR thời trang riêng. Có thời mẹ em còn đính hôn với một hoàng tử ở Áo cơ đấy. Nhìn bà ấy mới đẹp làm sao.”

Được nhìn thấy khuôn mặt của mẹ cô là một trải nghiệm phi thường; có điều gì đó ở bà gợi cho cô nhớ về Priscilla Presley, có lẽ vì mái tóc nhuộm đen và đôi mắt màu xanh thẳm. Mẹ cô giống hệt như trong tưởng tượng của cô thời thơ ấu, kể cả công việc của bà trong ngành PR. Cha cô thì… biết nói thế nào nhỉ, ông ấy ăn mặc rất có gu, nhưng dáng người nhỏ hơn cô vẫn tưởng tượng, thấp hơn cả mẹ cô, cằm hơi nghiêng nghiêng, ra vẻ ngạo mạn. Ông nhìn người thợ ảnh bằng ánh mắt rất lạ, như thể ông đang lường trước có điều gì đó không hay sắp xảy ra, và đang cố gắng phòng thủ. Tay ông ôm lấy eo của Martina Lamb, nhưng chỉ có đầu ngón tay ông là hiện rõ trong bức ảnh; còn tay bà thì đang nắm lấy một chiếc khăn choàng lụa quấn quanh vai, ngón tay đeo nhẫn, và hai bờ xương hông của bà làm chiếc váy dạ hội hơi lõm lại. Theo như bài báo viết, đây là bức ảnh cuối cùng của “cặp socialite” trước khi họ biến mất trước công chúng, và họ chỉ được tìm thấy, khi đã chết trên sàn nhà bếp, bảy năm về sau.

“Em có một anh trai và một chị gái,” cô nói, tự cảm thấy sốc khi những từ ấy phát ra từ miệng mình quá nhanh, không để lại chút khoảng cách nào.

Dido ngước sang nhìn cô. “Wow,” cô nói. “Vậy chuyện gì đã xảy ra với họ?”

“Không ai biết cả. Có vẻ như ông luật sư nghĩ rằng họ đã chết.”

Và đây. Sự thật nặng nề nhất trong tất cả những sự thật đã đè trên vai cô suốt mấy ngày qua. Nó rơi xuống giữa cô và Dido như một cái búa tạ.

“Trời ơi,” Dido nói. “Điều đó… Ý chị là, sao lại có thể như vậy được cơ chứ?”

Libby nhún vai. “Cảnh sát tới sau khi hàng xóm gọi. Họ tìm thấy xác của cha mẹ em và một người đàn ông khác trên sàn bếp. Họ tự tử, như thể có một hiệp ước gì đó. Và em cũng ở đó, mười tháng tuổi, khỏe mạnh không vấn đề gì, nằm trong một cái cũi ở lầu trên. Nhưng không có dấu vết nào của anh trai và chị gái em hết.”

Dido ngả người ra sau ghế, miệng há hốc. Trong giây lát cô không nói nổi nên lời. “Được.” Cô ngồi thẳng dậy, ngón tay ấn vào thái dương. “Vậy là có một giáo phái ở trong nhà. Và cha mẹ em đã thực hiện hiệp ước tự tử với một người đàn ông lạ mặt…”

Libby gật đầu. “Họ tự đầu độc bằng thảo dược họ trồng ở trong vườn.”

Miệng Dido lại há hốc ra. “Ừ,” cô nói cộc lốc. “Tất nhiên là thế rồi. Mẹ kiếp. Rồi sao?”

“Có cả những người khác sống ở trong nhà nữa. Rất có thể là một gia đình khác, với trẻ con. Nhưng khi cảnh sát đến, không có ai ở đó cả. Chỉ có những xác chết. Và em. Và lũ trẻ đã… biến mất. Không ai nghe được gì thêm kể từ đó đến giờ.”

Dido rùng mình, lấy tay đặt lên ngực. “Kể cả anh chị em á?”

“Vâng,” cô đáp. “Hầu như không ai thấy họ trong mấy năm liền. Hàng xóm cứ tưởng họ được gửi đến trường nội trú. Nhưng không có trường nào đứng ra nói là họ đang được nhận học ở đó. Và hẳn là một trong hai người họ đã ở lại nhà sau khi cha mẹ em qua đời, vì rõ ràng đã có ai đó chăm sóc cho em trong suốt mấy ngày liền. Tã của em vẫn còn mới. Và khi họ bế em ra khỏi cũi, họ tìm thấy cái này.” Cô lấy cái chân thỏ trong túi ra và đưa cho Dido. “Nó được giấu ở dưới chăn của em.”

“Để lấy may,” Dido bảo.

“Em cũng đoán thế,” Libby đáp lại.

“Và người đàn ông đã chết kia,” Dido hỏi, “ông ta là ai vậy?”

“Chẳng ai biết cả. Trong người ông ta không có giấy tờ gì để nhận dạng, chỉ có tên viết tắt của ông ta ký trên lá thư tuyệt mệnh. Không ai báo ông ta mất tích, cũng không ai nhận ra ông ta từ bức phác hoạ của cảnh sát. Giả thuyết cho rằng ông ta là một người lữ hành đến ở nhờ. Có khi là dân Digan cũng nên. Nếu như vậy thì cái này cũng phần nào được lý giải.” Cô vừa nói vừa chỉ vào cái bàn chân thỏ trong tay Dido.

“Digan à.” Dido thốt lên thích thú. “Trời ơi.”

“Và căn nhà lạ lắm. Nó tối om. Và sáng thứ Bảy lúc em ở đó, em nghe thấy một tiếng động lạ ở trên lầu.”

“Tiếng gì cơ?”

“Hình như có ai. Có ai đó chuyển động. Em nghe cả tiếng ho nữa.”

“Và em chắc đó không phải tiếng hàng xóm chứ?”

“Cũng có thể. Nhưng thực sự tiếng động ấy nghe như kiểu nó phát ra từ trên nóc nhà. Giờ thì em không dám quay lại đấy nữa. Em cảm thấy em nên rao bán nó, thoát khỏi chuyện này để sống tiếp. Nhưng…”

“Còn anh chị em…”

“Anh chị em. Sự thật. Gốc gác của em. Tất cả đều được chôn chặt trong căn nhà đó, và nếu em bán nó đi, em sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra.”

Dido nhìn chằm chằm vào tờ báo một lúc. Và rồi cô ngẩng lên nhìn Libby.

“Đây,” Dido nói, tay gõ vào đầu bài báo. “Anh ta. Anh phóng viên.” Cô liếc mắt xuống dòng tên tác giả. “Miller Roe. Anh ta chính là người mà em cần tìm. Em phải liên hệ ngay với anh ta. Thử tưởng tượng xem anh ta sẽ thấy phấn khích như thế nào sau biết bao nhiêu tháng trời điều tra, giờ tự nhiên lại tìm thấy em trong hộp thư của mình. Serenity Lamb chính hiệu. Không những thế lại có thêm cả cái chân thỏ nữa.”

Trong giây lát cả hai đều im lặng, ánh mắt đổ dồn xuống cái chân thỏ nằm trên bàn, giữa ánh sáng lấp lánh nhè nhẹ của buổi tối.

Libby lấy tờ báo từ tay Dido và tìm lấy hàng tên tác giả. “Miller Roe”. Một cái tên hơi khác thường. Google thử xem sao. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra và gõ tên anh ta. Chỉ chưa đầy một phút cô đã tìm thấy địa chỉ liên hệ của anh ta trên tờ Guardian. Cô quay điện thoại ra cho Dido xem.

Dido gật đầu điềm tĩnh. “Tốt đấy,” cô nói. Rồi cô nâng ly Prosecco của mình lên và đưa nó về phía Libby. “Vì Serenity Lamb,” cô nói, “và vì cả Miller Roe nữa. Mong người này sẽ giúp người kia tìm ra sự thật.”