← Quay lại trang sách

Chương 16

Lucy thức dậy vào năm rưỡi sáng hôm sau. Cô cẩn thận trượt ra khỏi giường, con chó cũng nhảy xuống theo cô đi ra bếp, móng nó khua lạo xạo trên sàn vải sơn. Giuseppe đã để sẵn túi trà, cà phê hoà tan và một túi bánh mì que vị chocolate ở trên bàn. Ngoài ra trong tủ lạnh còn có thêm một chai sữa. Lucy đặt một cái chảo lên bếp để đun nước sôi, rồi ngồi xuống chiếc ghế nhựa ở trong góc, mắt không rời tấm rèm che trên ô cửa sổ. Một lúc sau cô đứng dậy và kéo rèm ra, rồi lại ngồi xuống nhìn tòa nhà đối diện, những ô cửa sổ tối phản chiếu ánh sáng màu cam của buổi sớm tinh mơ, những bức tường màu xám trong giây lát chuyển sang màu hồng. Bầu trời trên cao xanh như màu nước giặt, chim chóc bay lượn thành vòng. Giao thông lúc này vẫn chưa bắt đầu, và âm thanh duy nhất cô nghe thấy được là tiếng lục bục của nước đang sôi, cùng với tiếng bếp ga âm ỉ bên dưới.

Lucy nhìn điện thoại. Không có gì cả. Con chó nhìn cô như ngụ ý điều gì đó. Cô mở cửa phòng, rồi lặng lẽ mở cửa sau nối ra đường, ra hiệu cho con chó đi ra ngoài. Nó đi ngang qua cô, nhấc chân hướng ra phía bên ngoài tòa nhà tầm nửa phút, rồi chạy vào trong.

Trong nhà, Lucy kéo cái ba lô về phía mình và mở khóa ngăn trong ra. Trong đấy có hộ chiếu của cô. Cô giở nó ra. Đúng như cô dự đoán, hộ chiếu của cô đã hết hạn ba năm trước. Lần cuối cô dùng nó là khi Marco lên hai, và cô cùng Michael đưa Marco sang New York để gặp bố mẹ Michael. Sau đó ít lâu họ chia tay và cô chưa từng dùng lại hộ chiếu từ hồi ấy đến giờ.

Michael là người đầu tiên giúp cô làm hộ chiếu. Hắn đã đặt chỗ cho cô và hắn đi nghỉ tuần trăng mật ở Malpes. “Em yêu, đưa hộ chiếu cho anh,” hắn nói. “Anh cần lấy thông tin.”

“Em không có hộ chiếu,” cô nói.

“Vậy thì em phải đổi lấy cái mới ngay đi, không là sẽ không có trăng mật trăng mẽo gì đâu.”

Cô thở dài và ngước lên nhìn hắn. “Vấn đề là thế này,” cô nói, “em không có hộ chiếu. Chấm hết. Em chưa bao giờ có hộ chiếu cả.”

Hắn ngưng lại và nhìn cô một hồi lâu, những âm mưu trong đầu hắn có thể được thấy rõ trong khoảng trống giữa môi trên và môi dưới của hắn. “Nhưng…”

“Em đến Pháp bằng xe ôtô, như một hành khách ấy. Lúc đấy em còn nhỏ. Không có ai hỏi xem hộ chiếu của em cả.”

“Xe của ai?”

“Em không biết. Chỉ là một cái xe thôi.”

“Vậy là xe của người lạ à?”

“Không hẳn. Không phải.”

“Nhưng em tính thế nào? Nhỡ người ta hỏi xem hộ chiếu thì em tính sao?”

“Em không biết.”

“Vậy em đã sống như thế nào? Ý anh là…”

“Ờ thì, như cách mà anh đã tìm thấy em ấy,” cô đáp ráo hoảnh, “chơi đàn violin kiếm mấy xu lẻ. Rồi thuê phòng trọ ngủ qua đêm.”

“Từ khi em còn bé á?”

“Từ khi em còn bé.”

Hồi đó cô đã đặt trọn lòng tin vào hắn, một gã người Mỹ cao ráo, ân cần, với nụ cười quyến rũ. Hồi đó hắn là người hùng của cô, người đã đến xem cô chơi mỗi đêm trong suốt một tháng trời, người đã nói với cô rằng cô là nữ nhạc công violin xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy, người đã đưa cô đến căn nhà màu hồng trang nhã của hắn, và đưa chiếc khăn mềm mại cho cô lau người sau khi cô dành cả nửa tiếng đồng hồ trong phòng tắm được lát gạch khảm vàng, người đã chải mái tóc còn ướt của cô, và khiến cô rùng mình khi những đầu ngón tay của hắn lướt qua bờ vai trần, người đã đưa bộ quần áo bẩn thỉu của cô cho người giúp việc mang đi giặt là, gấp gọn ghẽ, xếp thành hình quạt, rồi đặt lên giường trong phòng ngủ cho cô. Hồi ấy hắn luôn đụng chạm rất nhẹ nhàng, e dè và lịch thiệp. Tất nhiên là cô đã đặt trọn lòng tin vào hắn.

Rồi cô kể cho hắn nghe tất cả mọi thứ, toàn bộ câu chuyện về cuộc đời cô, hắn nhìn cô với đôi mắt màu hạt dẻ lấp lánh, và nói, “Không sao đâu, giờ em đã an toàn rồi. Giờ em an toàn rồi.” Và hắn kiếm cho cô một cuốn hộ chiếu. Cô không biết hắn kiếm kiểu gì, hay kiếm từ ai. Thông tin trong đó không chính xác hoàn toàn: tên của cô không đúng, nơi sinh và ngày tháng năm sinh của cô cũng vậy. Nhưng đó là một cuốn hộ chiếu tốt, nhờ nó mà cô đã đi được đến Malpes rồi quay trở lại Pháp, đến Barbados rồi quay trở lại Pháp, sau đó là Ý, Tây Ban Nha, và cả New York rồi quay trở lại Pháp mà không bị ai hỏi han gì cả.

Nhưng giờ hộ chiếu của cô đã hết hạn, và cô không biết cách nào để kiếm cái khác, và cô cũng không biết cách nào để quay về Anh. Chưa kể là giờ cả hai đứa con của cô đều chẳng có hộ chiếu, con chó cũng không có hộ chiếu thú cưng.

Cô đóng cuốn hộ chiếu lại và thở dài. Có hai cách để giải quyết vấn đề này, một cách thì nguy hiểm và bất hợp pháp, còn cách kia thì nguy hiểm hơn rất nhiều lần. Cô chỉ còn một sự lựa chọn khác, đó là không đi nữa mà thôi.

Lúc này tâm trí cô tràn ngập những hình ảnh của hai mươi tư năm trước, khi cô rời nước Anh. Cô cố hồi tưởng lại những khoảnh khắc cuối cùng ấy đến cả nghìn lần: tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng cô lần cuối, tiếng cô thì thầm, Mẹ sẽ quay trở lại, mẹ hứa, mẹ hứa với con, lặp đi lặp lại cả chục lần khi cô chạy xuống phố Cheyne giữa đêm, tim đập thình thịch, vừa chạy vừa thở hổn hển, và khi cơn ác mộng này của cô kết thúc, thì cơn ác mộng khác lại bắt đầu.