← Quay lại trang sách

Chương 22

Lucy gọi cho Michael vào lúc năm giờ chiều ngày thứ Sáu, từ một bốt điện thoại công cộng gần chỗ cô ở. Hắn ta bắt máy ngay. “Anh nghĩ chắc là em,” hắn nói, và cô có thể nghe thấy nụ cười dâm đãng đằng sau giọng nói của hắn.

“Anh khỏe không?” Cô hỏi, giọng vui vẻ.

“Ồ, anh khỏe, còn em thì sao?”

“Em cũng khỏe.”

“Em mua điện thoại chưa? Đây là số cố định mà, phải không?”

“Em đang nhờ người quen mua hộ em một cái,” cô nói dối trôi chảy. “Một cái điện thoại cũ sửa lại. Chắc ngày mai là có.”

“Tốt,” Michael nói, “thế thì tốt. Và anh nhận ra đây không phải là một cuộc gọi xã giao, anh đoán em muốn hỏi về việc em nhờ anh hôm trước đúng không?”

Cô cười nhẹ. “Em rất muốn biết,” cô nói.

“Mẹ kiếp,” hắn tiếp tục, “Lucy Lou, em sẽ phải yêu anh đến chết mất thôi, bởi vì giờ anh bao em trọn gói. Hộ chiếu cho em, cho Marco, cho con gái em và cả con chó của em nữa. Anh trả nhiều tiền cho mấy cuốn hộ chiếu ấy đến nỗi người ta cho không cho con chó, coi như tặng kèm.”

Cô cảm thấy dịch mật của cô như đang trào lên, làm những gì cô mới ăn lúc trưa đông cứng lại. Cô không muốn nghĩ về số tiền Michael đã phải trả để lấy hộ chiếu cho cô, và những gì hắn muốn được nhận lại. Cô gượng cười và nói, “Ôi! Họ tốt bụng quá!”

“Tốt cái con khỉ,” hắn đáp. Và rồi hắn bảo, “Vậy em muốn qua đây chứ? Qua mà lấy về?”

“Dạ được ạ!” cô nói. “Được ạ. Nhưng hôm nay thì không được. Hay để ngày mai đi. Hoặc Chủ nhật?”

“Chủ nhật qua đây,” hắn nói. “Qua ăn trưa với anh. Chủ nhật Joy nghỉ, nên hai ta có cả căn nhà cho riêng mình.”

Cô cảm thấy mật cô lúc nãy còn ở dạ dày giờ đã trào lên đến tận cuống họng. “Mấy giờ thì được ạ?” Cô hỏi, cố tỏ ra hào hứng.

“Một giờ nhé. Anh sẽ cho mấy miếng thịt bò bít tết lên vỉ nướng barbecue. Em có thể làm cái món mà ngày xưa em vẫn làm, món gì ấy nhở? Có bánh mì với cà chua ấy.”

“Panzanella.”

“Chính nó. Lạy Chúa, món đó em làm ngon quá trời.”

“Ồ vâng,” cô nói, “cảm ơn anh. Em mong em vẫn là bàn tay vàng trong làng bếp núc.”

“Chao ôi, đôi bàn tay vàng của em. Anh nhớ tay em rất, rất, rất nhiều.”

Lucy cười. Cô chào tạm biệt, và cô nói cô sẽ gặp lại hắn lúc một giờ chiều Chủ nhật. Rồi cô gác máy, chạy vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.