Chương 24
Libby, Miller và Dido lùng sục từ trên xuống dưới ngôi nhà để xem người đàn ông với chiếc tất bí ẩn đó đã đột nhập vào từ đâu. Sau nhà có một cánh cửa kính lớn dẫn ra lối cầu thang bằng đá xuống vườn. Cánh cửa này được bắt vít từ bên trong, và khi họ cố mở nó ra, trên kính bắt đầu bốc hơi, cửa bị khóa. Giàn cây đậu tía bên ngoài mọc um tùm, tràn cả vào những kẽ hở ở giữa cánh cửa và khung cửa, cho thấy cánh cửa này chưa được ai mở ra trong nhiều tuần, thậm chí nhiều năm liền.
Họ cố đẩy những chiếc cửa sổ trượt đầy bụi ra, nhưng tất cả đều bị khóa. Họ nhòm vào trong những góc tối để xem có cánh cửa bí mật nào không, nhưng cuối cùng cũng chẳng có.
Họ thử từng chiếc chìa trên chùm chìa khóa của Libby để mở cánh cửa kính. Nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Miller ngó xuống nhìn qua lớp kính ra phía bên ngoài của cánh cửa. “Nó bị khóa móc lại rồi,” anh nói, “từ bên ngoài. Trong chùm của cô có cái chìa khóa nào be bé không?”
Libby tìm chiếc chìa khóa nhỏ nhất và đưa cho Miller.
“Cô cảm thấy thế nào nếu tôi gỡ một tấm kính trên cửa ra?”
“Gỡ ra?” cô nói. “Bằng cái gì mới được chứ?”
Anh giơ khuỷu tay lên.
Cô nhăn mặt. “Thế thì anh cứ tự nhiên.”
Anh lấy tấm rèm hoa đã rách làm đệm bọc khuỷu tay lại để giảm tác động của sự va chạm. Tấm kính nứt ra thành hai mảnh hoàn hảo. Anh thọc tay qua cái lỗ và mở khóa với chiếc chìa khóa bé tí hon. Cuối cùng thì họ cũng mở được cánh cửa ra, làm mấy bụi đậu tía đổ rạp hết xuống.
“Đây,” Miller nói, sải bước trên bãi cỏ. “Đây là chỗ họ trồng thảo dược.”
“Loại thảo dược đã giết chết cha mẹ Libby á?” Dido hỏi.
“Đúng, Atropa belladonna. Hay còn gọi là bóng đêm chết chóc. Cảnh sát đã tìm thấy một bụi lớn mọc ở đây.”
Họ đi bộ đến cuối khu vườn, dưới bóng cây keo mát rượi. Ở đây có đặt một băng ghế uốn lượn, trải dài theo tán cây, hướng ra đằng sau nhà. Dù cho giờ đang là giữa mùa hè nóng nhất ở London trong hai mươi năm vừa qua, băng ghế này vẫn bị ẩm và mốc. Libby khẽ đặt đầu ngón tay lên thành tay vịn. Cô tưởng tượng ra hình ảnh Martina Lamb ngồi đây vào một buổi sáng đầy nắng, một tay đặt tách trà lên chính chỗ mà Libby đang để tay lên lúc này, ngắm chim chóc bay lượn trên bầu trời. Cô tưởng tượng tay bên kia của bà đang ôm lấy cái bụng bầu, và bà mỉm cười khi thấy con mình đang đạp bên trong.
Và cô tưởng tượng ra cảnh một năm sau bà uống thuốc độc trong bữa tối, rồi nằm vật xuống sàn nhà bếp, chết chẳng vì lý do chính đáng gì, để con bà đơn độc một mình trên lầu.
Libby giật tay lại, quay ngoắt người về phía ngôi nhà.
Từ đây họ có thể nhìn thấy bốn cửa sổ lớn kéo dài ở phía sau phòng khách. Họ có thể thấy thêm bốn ô cửa sổ nhỏ nữa ở phía trên, hai chiếc ở mỗi phòng ngủ phía sau, và một chiếc cửa sổ nhỏ hơn ở giữa, ngay trên đầu cầu thang. Nhìn lên cao nữa là tám chiếc cửa sổ hẹp với mái hiên ở bốn phòng ngủ trên gác mái, mỗi phòng hai cái, cùng với một chiếc cửa sổ hình tròn nhỏ xíu ở giữa phòng tắm. Cuối cùng là cái mái bằng, ba cái ống khói, và một bầu trời xanh.
“Nhìn kìa!” Dido nói, chân kiễng lên, tay chỉ trỏ. “Nhìn kìa! Ở kia có phải là cái thang xếp không? Hay là lối thoát hiểm?”
“Ở đâu cơ?”
“Kìa! Nhìn đi! Ở ngay sau cái ống khói, cái màu đỏ ấy. Nhìn đi.”
Libby thấy một tia sáng của kim loại lóe lên. Cô đưa mắt nhìn theo nó xuống đến một rìa gạch, sau đó là mép trên của mái hiên, và một ống thoát nước được gắn vào chỗ tường gạch nhô lên ở bên hông ngôi nhà, nhìn qua bức tường liền kề chắn trước khu vườn, rồi xuống cái gì đó trông như là hầm bê tông, và rồi xuống đến khu vườn.
Cô xoay một vòng. Đằng sau là tán cây leo rậm rạp trên bức tường gạch cũ. Cô đẩy đám lá cây sang một bên để tìm lối đi, chân cố lần theo những vạt cỏ đã mòn. Tơ nhện xen lẫn trong đám cỏ dại bám đầy lên quần áo và đầu tóc cô. Nhưng cô vẫn tiếp tục đi. Cô cảm nhận được con đường này, nó đã ở sẵn trong cô rồi, và cô biết mình cần phải tìm kiếm điều gì. Và rồi nó ở đó, một cái cổng bằng gỗ xập xệ, sơn màu xanh lá cây đậm, bản lề treo lơ lửng, dẫn về phía sau của khu vườn cỏ mọc um tùm của nhà bên cạnh.
Miller và Dido đứng sau cô, rướn mắt nhìn qua vai cô đến cánh cổng gỗ. Cô gồng hết sức lên đẩy cánh cổng thật mạnh, và nhìn sang bên khu vườn nhà hàng xóm.
Khu vườn trông nhếch nhác và có vẻ không được cắt tỉa. Giữa vườn có một cái đồng hồ mặt trời lỏng lẻo, vài lối đi rải sỏi bụi mù. Ở ngoài không có bàn ghế, cũng chẳng có đồ chơi của trẻ con. Và ở đó, ngay bên cạnh ngôi nhà, là một lối đi trông có vẻ như dẫn thẳng xuống đường.
“Tôi hiểu rồi,” cô nói, tay chạm vào cái khóa móc đã được ai cắt sẵn từ trước bằng kim cộng lực. “Nhìn đây. Có vẻ như người ngủ trên tầng gác mái đã đi qua cánh cổng này, rồi băng qua khu vườn, rồi trèo lên cái khối bê tông ở kia,” cô dẫn họ lại phía khu vườn, “rồi trèo lên tường bao của vườn, lên cái ống thoát nước ở trên bề mặt kia, nhìn mà xem, đó, trên đó, rồi từ đó bám vào rìa tường, trèo lên mái, rồi lên thang xếp. Giờ chúng ta chỉ cần tìm xem cái thang đó dẫn đi đâu nữa thôi.”
Cô nhìn Miller. Anh nhìn lại cô. “Tôi không được nhanh nhẹn cho lắm,” anh nói.
Cô quay sang nhìn Dido. Dido phồng má lên và nói, “Ồ, thôi nào.”
Họ quay vào trong nhà và leo lên tầng gác mái. Ở đây họ tìm thấy một cánh cửa sập nhỏ bằng gỗ ở trên trần hành lang. Miller kiệu Libby lên vai và cô mở cánh cửa ra.
“Cô thấy gì không?”
“Một cái hầm đầy bụi. Và có thêm một cái cửa nữa. Kiệu tôi cao lên chút nữa.”
Miller gầm gừ và đẩy cô lên thêm một lần nữa. Cô bám lấy thanh gỗ và đu người lên. Trên đây rất nóng, cô cảm thấy quần áo mình đang dính chặt vào người vì mồ hôi. Cô bò dọc theo đường hầm và đẩy cánh cửa sập tiếp theo ra. Ngay lập tức cô được chào đón bởi những tia nắng chói lòa. Cô đang ở trên mái nhà, nơi có mấy chậu cây cảnh chết khô và hai cái ghế nhựa.
Cô đặt tay lên hông và phóng tầm mắt ngắm nhìn khung cảnh từ trên đây: phía trước là những tán cây xanh ngập nắng trong các khu vườn bên đường đê, xa hơn là dòng sông tối màu uốn khúc. Ở đằng sau cô, cô có thể thấy hệ thống đường ngang ngõ tắt trải dài từ đây đến King’s Road; một vườn bia đông khách, mấy mảnh vườn ghép lại thành sân sau, và vài chiếc ôtô đang đậu trên đường.
“Em nhìn thấy những gì thế?” Cô nghe thấy tiếng Dido hét lên từ bên dưới.
“Em thấy mọi thứ,” cô nói. “Tất cả mọi thứ.”