Chương 25
Marco nheo mắt nhìn Lucy. “Tại sao bọn con lại không thể đi cùng mẹ cơ chứ?” Cậu hỏi. “Con không hiểu.”
Lucy thở dài, chỉnh lại đường viền mi mà cô vừa mới kẻ qua một cái gương nhỏ và nói, “Không là không, hiểu chứ? Bố con đã giúp mẹ một việc mà mẹ rất cảm kích, và bố con muốn mẹ đến một mình, vậy nên mẹ sẽ đến một mình.”
“Nhỡ ông ta làm mẹ đau thì sao?”
Lucy cố để không tỏ ra nao núng. “Bố con sẽ không làm gì mẹ đâu. Bố mẹ có một cuộc hôn nhân đổ vỡ, nhưng giờ bố mẹ đâu còn sống với nhau nữa đâu. Mọi thứ giờ đã khác rồi. Con người ta cũng có thể thay đổi.”
Cô không thể nhìn con trai mình khi cô nói dối nó. Cô sợ nó sẽ thấy được nỗi sợ trong mắt cô. Nó sẽ đoán ra được cô chuẩn bị làm gì. Và nó sẽ không hiểu tại sao cô lại làm như thế, vì nó đâu có biết về tuổi thơ của cô, và hai mươi tư năm trước cô đã phải chạy trốn những gì.
“Mẹ cần có mật mã riêng,” Marco nói, giọng đầy hách dịch. “Con sẽ gọi cho mẹ, và nếu mẹ cảm thấy sợ, mẹ chỉ cần nói, Fitz thế nào rồi, mẹ đồng ý chứ?”
Cô gật đầu và mỉm cười. “Đồng ý,” cô nói. Cô kéo Marco vào lòng và hôn lên sau tai cậu. Riêng lần này thì cậu chịu để cô làm thế.
Stella và Marco đứng ở trong bếp nhìn cô trước khi cô ra khỏi cửa mấy phút sau đó.
“Mẹ trông xinh lắm, mẹ ơi,” Stella nói.
Lòng Lucy nặng trĩu. “Cảm ơn con yêu,” cô đáp. “Khoảng bốn giờ mẹ về. Lúc đấy mẹ sẽ có hộ chiếu và mẹ con mình có thể bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi về London.” Cô tươi cười, để lộ hàm răng. Stella ôm lấy chân cô. Một lúc sau Lucy tách con ra rồi bước đi mà không hề ngoảnh lại.
Đống phân của Fitz vẫn ở đấy, chỉ có điều nhiều ruồi nhặng gấp đôi. Nhìn cảnh ấy bỗng làm cô thấy yên tâm lạ thường.
Michael ra mở cửa; hắn mặc quần soóc rộng, áo phông trắng, và cài kính râm trên đầu. Hắn giúp cô xách túi đồ ăn, gồm có cà chua, bánh mì và cá cơm cô đã mua trên đường tới đây, rồi hắn lao đến hôn lên má cô. Lucy ngửi thấy mùi bia trong hơi thở của hắn.
“Nhìn em xinh chưa kìa?” Hắn nói. “Ôi chao. Vào đây, vào đây.”
Cô đi theo hắn vào bếp. Hai miếng bít tết nằm trên giấy đã được bày sẵn ra trên quầy, thêm cả một chai rượu vang trong thùng đựng rượu màu bạc. Hắn đang nghe Ed Sheeran hát trên dàn âm thanh Sonos và trông có vẻ đang vui.
“Để anh lấy gì cho em uống nhé,” hắn nói. “Em muốn uống gì? Gin tonic, Bloody Mary? Rượu vang? Hay bia?”
“Em uống bia ạ,” cô nói, “cảm ơn anh.”
Hắn đưa cho cô một chai Peroni và cô nhấp một ngụm. Cô nhận ra đáng lẽ mình nên ăn sáng trước khi đến đây, vì mới uống ngụm đầu tiên mà cô đã thấy đầu hơi quay quay.
“Chúc sức khỏe em,” hắn nói, cụng ly với cô.
“Chúc sức khỏe anh,” cô đáp lại. Trên quầy bếp có bát khoai tây chiên giòn hiệu hắn thích, cô bốc lấy một nắm đầy. Cô cần phải giữ cho mình đủ tỉnh táo để kiểm soát tình hình, nhưng cũng cần có chút hơi men để làm đến cùng điều mà cô sẽ định làm.
“Vậy,” cô nói, đoạn mở ngăn kéo ra tìm dao thớt, và lấy cà chua từ trong túi ra. “Việc viết lách của anh đến đâu rồi?”
“Chúa ơi, đừng hỏi anh chuyện đấy,” hắn vừa nói vừa đảo mắt. “Tuần này không phải là một tuần làm việc hiệu quả, cứ hiểu vậy đi.”
“Em đoán ai cũng thế đúng không? Vấn đề nằm ở mặt tâm lý.”
“Hừm,” hắn nói, tay đưa đĩa cho cô. “Nói như vậy cũng có ý đúng. Nhưng mặt khác, tất cả những nhà văn giỏi nhất đều phải học cách vượt qua. Nó như kiểu vì trời mưa mà quyết định không chạy bộ nữa ấy. Đó chỉ là cái cớ thôi. Vì thế mà anh phải cố gắng hơn nữa.” Hắn cười với cô, trong giây lát, nhìn hắn có chút gì đó khiêm tốn, và ở chính khoảnh khắc đó, cô nghĩ có khi hôm nay sẽ không tệ như cô tưởng, mà đơn giản họ sẽ chỉ dùng bữa trưa và trò chuyện cùng nhau, rồi hắn sẽ đưa hộ chiếu cho cô và để cô đi mà không đòi hỏi gì, ngoại trừ một cái ôm khi họ tiến ra đến cửa.
“Cũng đúng,” cô nói, cảm nhận được con dao siêu sắc của Michael bổ đôi quả cà chua chín nhẹ như cắt một lát bơ. “Em đoán nó cũng chỉ là một công việc, như mọi công việc khác. Phải đến và làm cho xong.”
“Chính xác,” hắn nói, “chính xác.” Hắn uống nốt chỗ bia còn lại và ném cái chai rỗng vào trong thùng tái chế. Hắn lấy một chai nữa từ trong tủ lạnh ra và thêm một chai nữa cho Lucy. Cô lắc đầu và giơ cái chai vẫn còn đầy của cô lên cho hắn xem.
“Uống đi,” hắn nói. “Anh có một chai Sancerre xịn ướp lạnh dành riêng cho em, đúng loại em thích.”
“Xin lỗi anh,” cô nói, đưa chai lại gần môi. “Em đã cai rượu được một thời gian rồi.”
“Ô thế à?”
“Cũng không hẳn là em muốn thế,” cô đáp lại. “Chỉ là em không có tiền.”
“Vậy thì, hãy gọi đây là Chiến dịch giúp Lucy tái nghiện, chịu không? Thôi nào. Uống đi.”
Và chính ở đó, cái ranh giới ấy đã xuất hiện, cái ranh giới mong manh giữa sự thân thiện và lấn át. Những gì Michael vừa nói không phải một thỉnh cầu bông đùa, mà là một mệnh lệnh. Cô mỉm cười và nốc hết nửa chai.
Hắn nhìn cô chăm chú và nói, “Ngoan lắm,” hắn nói, “ngoan lắm. Nốt nào.”
Cô cười nhạt và tu hết chỗ còn lại, suýt nữa thì sặc vì uống quá nhanh.
Hắn nhìn cô hau háu như cá mập săn mồi, rồi ngoác miệng cười và nói, “Ôi, ngoan lắm. Ngoan lắm.”
Hắn vứt chai rỗng đi hộ cô, rồi quay ra để lấy hai cái ly uống rượu từ trên tủ. “Ta uống tiếp chứ?” hắn nói, chỉ tay về phía cửa hướng ra vườn.
“Để em cắt nốt đã.” Cô hướng mắt xuống chỗ cà chua đang cắt dở.
“Cái đó để sau đi,” hắn ra lệnh. “Uống trước đã.”
Cô đi theo hắn ra ngoài hiên, một tay cầm bát khoai tây chiên, tay kia ôm túi xách.
Hắn rót rượu vào hai cái ly lớn và đẩy một cái về phía cô. Họ chạm ly một lần nữa, rồi hắn trói chặt cô bằng ánh mắt. “Vậy, Lucy Lou, nói cho anh biết, nói cho anh biết tất cả mọi thứ. Em đã làm gì trong suốt mười năm qua?”
“Ha!” Giọng cô the thé. “Anh muốn em phải bắt đầu từ đâu?”
“Sao không bắt đầu bằng việc kể cho anh nghe về người đàn ông đã cho em một cô con gái nhỉ?”
Bụng Lucy quặn lên. Cô biết ngay từ giây phút Michael nhìn thấy Stella, hắn đã nghĩ về chuyện cô quan hệ tình dục với một người đàn ông khác.
“Ôi, thật là,” cô nói, “cũng không có gì nhiều để kể. Đó là một thảm họa. Ngoài trừ việc nhờ nó mà em có Stella. Thế nên, anh biết đấy.”
Hắn nghiêng người về phía cô, đôi mắt màu hạt dẻ của hắn dính chặt lấy cô. Miệng hắn cười, nhưng nụ cười không ánh lên trong mắt hắn. “Không,” hắn nói. “Anh thực sự không biết. Hắn ta là ai? Em gặp hắn ta ở đâu?”
Cô nghĩ về những cuốn hộ chiếu đang nằm ở đâu đó trong ngôi nhà này. Cô không thể làm hắn giận. Cô không thể nói với hắn rằng bố Stella là tình yêu của cuộc đời cô, là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng để mắt tới, rằng anh ấy là một nghệ sĩ chơi dương cầm đầy tinh tế, và âm nhạc của anh khiến cô rơi nước mắt. Cô không thể nói với hắn rằng anh đã làm trái tim cô tan vỡ, và rằng tới tận bây giờ cô vẫn mang những mảnh vụn đó trong lòng, dù đã ba năm trôi qua kể từ lần cuối cô nhìn thấy anh.
“Hắn ta là một thằng khốn nạn,” cô nói. Rồi cô dừng lại và nhấp một ngụm rượu lớn. “Chỉ được cái đẹp mã, thế thôi. Còn lại hắn ta là một tên tội phạm đầu rỗng tuếch. Em cảm thấy thương hại thay cho hắn. Hắn không xứng đáng có được em, và chắc chắn hắn cũng không xứng đáng có được Stella.” Cô buông ra những lời kết tội chắc nịch, vì cô đang nhìn thẳng vào mắt Michael, và hắn ta đâu có thể đoán được là cô đang miêu tả hắn.
Trong giây lát, những lời ấy có vẻ như đã khiến Michael thấy thỏa mãn. Nụ cười hắn giãn ra, và nét mặt hắn nghiêm túc trở lại.
“Vậy cái thằng ngu đó đang ở đâu?”
“Hắn bỏ trốn. Quay lại Algeria. Làm tan vỡ trái tim của mẹ hắn. Mẹ hắn đổ lỗi cho em.” Cô nhún vai. “Nhưng sự thật là, không sớm thì muộn hắn cũng sẽ làm bà ấy thất vọng thôi. Hắn sẽ làm tất cả mọi người thất vọng. Kiểu người của hắn là như thế.”
Michael lại rướn người về phía cô. “Em có yêu hắn không?”
Cô khịt mũi chế nhạo. “Chúa ơi,” cô nói, trong đầu vẫn nghĩ về Michael. “Không.”
Hắn gật đầu, như thể tỏ ý tán thành. “Và em còn yêu thêm ai nữa không? Trong ngần ấy năm?”
Cô lắc đầu. Lại thêm một lời nói dối nữa, nhưng lần này dễ hơn. “Không,” cô nói. “Không có ai cả. Em làm còn chẳng đủ ăn, đã thế lại có hai con nhỏ. Kể cả em có gặp ai đi nữa, chắc cũng chẳng đi đến đâu. Em không thu xếp được.” Cô nhún vai.
“Ừ. Anh hiểu. Mà em biết không, Lucy,” hắn nhìn cô bằng ánh mắt sốt sắng, “em biết không, nếu em hỏi, anh đã giúp em rồi. Em chỉ cần nói với anh một lời thôi.”
Cô lắc đầu buồn bã.
Hắn nói, “Ừ. Anh biết mà. Em quá tự trọng.”
Những gì Michael nói khác xa sự thật đến nực cười, nhưng cô vẫn cố tình gật đầu. “Anh hiểu em quá rõ,” cô nói, và hắn cười.
“Xét về nhiều mặt thì ta đến với nhau là một sự kết hợp dở tệ, tệ nhất trên đời này. Ý anh là, em còn nhớ thời gian mình ở bên nhau không? Chúa ơi chúng ta thật điên rồ. Nhưng lạy Chúa, ở nhiều mặt khác, mẹ kiếp, chúng ta cũng thật tuyệt, em thấy phải không?”
Lucy gắng cười và gật đầu đồng ý, nhưng cô không thể ép bản thân mình nói hai từ đồng ý thành lời.
“Có lẽ lúc đó chúng ta nên cố thêm chút nữa,” hắn nói, tay rót thêm rượu vào ly của hắn và cả ly của Lucy, trong khi Lucy chưa uống nổi hai ngụm.
“Nhiều khi đời là vậy mà anh,” cô buông một câu vô nghĩa.
“Đúng vậy, Lucy,” hắn đồng tình, như thể cô vừa nói điều gì sâu sắc lắm. Hắn nhấp một ngụm rượu đầy và nói, “Kể cho anh nghe tất cả mọi thứ về cậu bé của anh đi nào. Con có thông minh không? Con có thích chơi thể thao không?”
Con có tốt bụng không? Cô thầm hỏi. Con có ngoan không? Con có biết chăm sóc em không? Con có giúp mình cảm thấy cân bằng không? Người con thơm tho không? Con có biết hát không? Con có thể vẽ những bức chân dung đẹp nhất không? Con có xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn cuộc sống tệ hại mà mình cho con không?
“Con khá thông minh,” cô trả lời. “Toán với khoa học chỉ ở mức trung bình thôi, nhưng ngôn ngữ, nghệ thuật với tiếng Anh thì xuất sắc. Và con không thích thể thao. Không chút nào.”
Cô nhìn hắn một hồi lâu, cố tìm lấy sự thất vọng trong mắt hắn. Nhưng trông hắn có vẻ vẫn rất lý trí. “Không thể cái gì cũng giỏi hết được,” hắn nói. “Vả lại con anh đẹp trai thế cơ mà. Đã có vẻ thích đứa con gái nào chưa?”
“Con mới mười hai tuổi,” Lucy nói, có phần cục cằn.
“Thế cũng là lớn rồi,” hắn nói. “Chúa ơi, em không nghĩ là con mình đồng tính, đúng không?”
Cô muốn hất rượu vào mặt Michael, và đi khỏi đây. Nhưng thay vào đó cô nói, “Ai biết được? Không có dấu hiệu gì cả. Nhưng em nói rồi đấy, con chưa có hứng thú gì với mấy chuyện đó lắm. À mà,” cô đổi chủ đề, “chắc em nên quay vào trong làm nốt chỗ panzanella. Để cho nó ngấm trước khi chúng ta ăn.”
Cô đứng dậy. Hắn cũng đứng dậy và nói, “Thế chắc giờ anh mang thịt đi nướng là vừa.” Cô tiến vào bếp, nhưng trước khi cô kịp quay lưng đi, hắn nắm lấy tay cô và xoay cô về phía hắn. Cô thấy mắt hắn đang mơ màng, và hắn bắt đầu mất tập trung, dù giờ mới chỉ một rưỡi chiều. Hắn đặt tay lên hông cô và kéo cô sát lại gần. Rồi hắn vén tóc cô lên, cúi sát vào tai cô thì thầm, “Đáng lẽ anh không nên để em đi.”
Môi hắn lướt nhẹ qua môi cô, sau đó hắn vỗ mông cô rồi nhìn cô đi vào trong bếp.