Chương 31
“Tôi sẽ ở lại ngôi nhà tối nay,” Miller nói, tay đặt ly bia đã uống cạn của mình lên bàn. “Cô thấy như thế được chứ?”
“Anh định ngủ ở đâu?”
“Tôi sẽ không ngủ.”
Khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ quyết tâm.
Libby gật đầu. “Được,” cô nói. “Tôi thấy được.”
Họ đi bộ về phía ngôi nhà và Libby mở khóa thêm một lần nữa, kéo miếng pano gỗ xuống thêm một lần nữa; và họ đi vào trong nhà thêm một lần nữa. Họ đứng một lúc, mắt ngước lên trên, cố nghe xem có tiếng động nào lạ không. Nhưng ngôi nhà im lìm.
“Vậy thì,” Libby nói, liếc mắt nhìn Dido, “em nghĩ chị em mình nên đi về thôi.”
Dido gật đầu và Libby tiến một bước về phía cửa trước. “Anh sẽ ổn chứ?” Cô hỏi. “Ở đây? Một mình?”
“Này,” Miller đáp, “nhìn tôi đi. Trông tôi có giống kiểu sợ hãi khi phải ở một mình trong căn nhà trống tối tăm, nơi có ba tín đồ dị giáo mặc áo chùng tự tử chết không?”
“Anh có muốn tôi ở lại với anh không?”
“Không. Cô về nhà đi, về mà ngủ ở trên giường cho êm.” Anh nhìn cô với đôi mắt cún con cầu khẩn, ngón tay sờ râu lóng ngóng.
Libby cười. “Anh muốn tôi ở lại, phải không?” cô nói.
“Không. Không không không.”
Libby phá lên cười, rồi quay sang nhìn Dido. “Chị có phiền không?” cô hỏi. “Sáng mai em sẽ có mặt ở chỗ làm. Em hứa đấy.”
“Ở lại đi,” Dido nói. “Mà ngày mai đến lúc nào cũng được. Không có gì phải vội.”
Libby quay trở lại ngôi nhà lúc trời vừa sẩm tối, sau khi cô đi bộ cùng Dido ra ga tàu điện ngầm. Cô hít thở bầu không khí của buổi tối mùa hè nóng nực ở Chelsea, nhìn ngắm đám đông thanh niên tóc vàng mặc quần bò rách và đeo giày thể thao quá cỡ, cảnh vật bên trong những khung kính cửa sổ trên những căn phòng tuyệt đẹp. Trong khoảnh khắc, cô tự vẽ nên cảnh mình sống ở đây, là một phần của thế giới tao nhã này, và trở thành một cô gái Chelsea thực thụ. Cô tưởng tượng ra ngôi nhà trên phố Cheyne được trang trí đầy đồ cổ, đèn chùm pha lê và những tác phẩm nghệ thuật đương đại.
Nhưng giây phút cô mở cửa nhà số mười sáu, tất cả những mộng tưởng của cô đều tan biến. Chỉ còn một ngôi nhà nhơ nhuốc và xuống cấp.
Miller đang đứng trong bếp cạnh cái bàn gỗ lớn. Anh ngước mắt lên nhìn khi cô bước vào và nói, “Nhanh lên, nhìn cái này này. Nhìn đi.”
Anh lấy đèn điện thoại để soi, mắt nhòm vào trong ngăn kéo. Cô ngó vào cùng anh.
“Nhìn đi,” Miller nhắc lại.
Ở mặt trong cùng của ngăn kéo, có ai đã viết nguệch ngoạc dòng chữ bằng bút chì đen: “TÔI LÀ PHIN”.