Chương 33
Phải đến tận mười giờ đêm trời mới tối hẳn. Libby và Miller ngồi nói chuyện đối diện nhau qua chiếc bàn ở trong vườn.
Họ không nhận ra bóng đêm đang ập xuống, cho đến khi họ không thể nhìn thấy lòng trắng trong mắt nhau nữa. Họ thắp một cây nến lên, ngọn lửa uốn lượn trong gió. Họ đã dành ra những giờ cuối cùng dưới ánh sáng mặt trời để lục soát quanh căn nhà, và giờ họ ngồi đây để cùng nhau lý giải những gì họ tìm thấy.
Ngoài dòng chữ “TÔI LÀ PHIN” viết vội ở trong ngăn kéo, họ tìm thấy những dòng chữ với nội dung tương tự ở mặt dưới bồn tắm trên tầng áp mái, ở chân tường cạnh cánh cửa của một phòng ngủ, và bên trong chiếc tủ quần áo cao kịch trần ở một phòng ngủ dưới tầng hai. Họ tìm thấy một nắm dây đàn trong căn phòng tiếp khách nhỏ hơn ở tầng dưới và một chiếc giá để bản nhạc bị nhét vào trong góc tủ bếp. Họ tìm thấy một chồng tã bông sạch, ghim băng, kem chống hăm tã, và áo liền quần của trẻ sơ sinh trong tủ quần áo ở căn phòng mà Libby tìm thấy cái cũi của mình. Họ tìm thấy một chồng sách trong cái hòm phía sau hành lang, xám xịt và ẩm mốc, sách về đặc tính trị bệnh của các loại thảo dược, sách về phù thủy thời Trung cổ, sách bùa chú. Những cuốn sách được bọc trong cái chăn cũ và phủ đệm bên trên, chắc được dùng để trang trí bàn ghế ở ngoài vườn.
Họ tìm thấy một chiếc nhẫn vàng mỏng kẹt giữa sàn gỗ và ván ốp tường. Trên nhẫn có một dấu nhỏ. Miller chụp lại chiếc nhẫn bằng máy ảnh của mình rồi phóng to nó lên. Khi họ tìm kiếm trên mạng thử, họ phát hiện ra dấu trên nhẫn được khắc vào năm 1975, cùng năm với ngày cưới của Henry và Martina. Một thứ nhỏ bé, lạc lõng trong thế giới này, tránh được cả mắt xanh của thám tử điều tra và những kẻ trộm cướp, ẩn náu nơi tối tăm này suốt hơn hai mươi lăm năm qua.
Libby đeo thử chiếc nhẫn lên tay, trên ngón áp út của bàn tay trái. Nhẫn của mẹ cô. Nó vừa khít. Vừa nói chuyện, cô vừa xoay xoay chiếc nhẫn.
Họ dừng lại một lúc, lắng nghe tiếng bước chân trong bụi rậm. Thi thoảng Miller lại đi ra sau vườn, để tìm xem có bóng ai đi qua cánh cổng ở bức tường phía sau không. Họ mang những miếng bọc đệm họ tìm thấy trong hòm ra, thổi nến, rồi ngồi trong góc xa nhất từ phía cửa sau. Họ đang thì thầm với nhau thì Miller đột nhiên nhìn Libby chằm chằm, mắt mở to, ngón tay đưa lên miệng. “Suỵt.” Rồi mắt anh đảo về phía sau vườn. Có gì đó ở đấy. Libby ngồi thẳng lưng. Ngay ở đó, phía sau vườn. Và họ thấy một người đàn ông đi ngang qua bãi cỏ, một người đàn ông cao, gầy, tóc ngắn, kính phản chiếu ánh trăng, chân đi giày thể thao màu trắng, vai đeo túi. Họ nhìn người đàn ông đó quăng cái túi lên trên hầm và thế là họ cũng đi theo gã. Họ nghe thấy tiếng gã leo lên ống thoát nước trên doi đất tầng hai. Rồi cả hai di chuyển trong im lặng và theo dõi gã ta biến mất trên mái nhà.
Tim Libby đập thình thịch. “Ôi Chúa ơi,” cô thì thầm, “ôi Chúa ơi. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Tôi cũng đếch biết,” Miller thì thầm đáp lại.
“Chúng ta có nên mặt đối mặt với gã không?”
“Tôi cũng không biết. Cô nghĩ thế nào?”
Cô lắc đầu. Cô nửa sợ, nửa lại muốn được gặp trực tiếp người đàn ông này.
Cô nhìn Miller. Anh ta sẽ bảo vệ cô. Hay chí ít, trông anh ta có vẻ như sẽ bảo vệ được cho cô. Người đàn ông họ nhìn thấy nhỏ con hơn anh, đã thế gã ta còn đeo kính. Giờ thì cô gật đầu và nói, “Được, chúng ta vào trong đi. Nói chuyện với gã.”
Miller trông có vẻ hơi đơ ra một chút, nhưng nhanh chóng tập trung trở lại và nói, “Được. Phải đấy.”
Căn nhà tối om, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo ngoài kia lọt vào, cộng thêm ánh sáng lung linh bàng bạc từ mặt trăng rọi xuống dòng sông. Libby đi theo Miller, cảm thấy yên tâm bởi bờ vai vững chãi của anh. Họ dừng ở chân cầu thang. Rồi họ đi lên, từng bước từng bước một, chậm và chắc, cho tới khi họ lên đến đầu cầu thang tầng hai. Trên đây sáng hơn, mặt trăng hiện rõ qua khung cửa sổ lớn nhìn ra đường cái. Cả hai liếc lên trên, rồi quay sang nhìn nhau.
“Cô ổn chứ?” Miller thì thầm.
“Ổn,” Libby đáp lại.
Cánh cửa sập trên trần tầng áp mái để mở, còn cửa nhà tắm thì đóng. Họ nghe thấy tiếng ai đang đi tiểu vào bồn cầu, tiếng ngắt nghỉ khi dòng nước tiểu sắp xả ra hết, tiếng vòi nước chảy, tiếng hắng giọng. Sau đó cửa mở, và một người đàn ông bước ra ngoài, trông gã ta rất dễ thương. Đó là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Libby. Một người đàn ông dễ thương, tóc cắt tỉa gọn gàng, mặt mũi trẻ trung, râu cạo sạch sẽ, cánh tay săn chắc, áo phông xám, quần jeans bó, kính hợp thời trang, đôi giày thể thao cũng đẹp.
Gã ta giật bắn mình, hai tay ôm lấy ngực khi gã ta thấy họ đang đứng ở đó. “Ôi lạy Chúa quỷ thần ơi,” gã nói.
Libby giật thót lên. Và Miller cũng thế.
Cả ba nhìn nhau chằm chằm trong giây lát.
“Cô là…?” cuối cùng người đàn ông đó hỏi, cũng cùng lúc Libby thốt lên, “Ông là…?”
Họ chỉ tay vào nhau, cả hai quay lại nhìn Miller, như thể anh biết câu trả lời. Rồi người đàn ông quay lại nhìn Libby và nói, “Cô có phải là Serenity?”
Libby gật đầu. “Còn ông là Henry?”
Người đàn ông ngây ra nhìn họ trong giây lát. Một lúc sau gã định thần trở lại và nói, “Không, tôi không phải Henry. Tôi là Phin.”