Chương 42
Cái nắng đầu giờ chiều vẫn còn bỏng rát trên làn da của họ khi Lucy, hai đứa trẻ con và con chó đi bộ quanh góc phố đến dãy căn hộ chung cư phía sau căn nhà số mười sáu trên đường Cheyne. Họ rảo bước qua khu vườn công cộng và tiến đến cánh cửa ọp ẹp ở phía sau, rồi cô ra hiệu cho mấy đứa trẻ phải im lặng khi họ đi ngang một khu vực nhiều cây cối, sang một bãi cỏ khô cằn, héo úa vì nắng nóng kéo dài.
Cô ngạc nhiên khi thấy cửa sau nhà không khóa. Một tấm kính đã bị vỡ. Vết nứt trên kính nhìn vẫn còn mới. Cô rùng mình, thấy lạnh dọc sống lưng. Cô chui đầu qua tấm kính vỡ và mở cửa từ phía bên trong. Cánh cửa mở ra, và cô thở phào nhẹ nhõm khi không phải trèo lên tường nhà để đi vào qua đường mái.
“Ở đây đáng sợ quá,” Stella nói, theo Lucy đi vào trong nhà.
“Ừ,” Lucy đồng ý. “Đúng thế, có hơi đáng sợ thật.”
“Con nghĩ ở đây rất tuyệt đấy chứ,” Marco nói, tay chạy dọc theo những lò sưởi khổng lồ hình trụ, mắt nhìn quanh phòng.
Khi dẫn các con vào thăm nhà, Lucy cảm thấy như thể không có một hạt bụi, hay một mạng nhện nào xê dịch kể từ ngày cuối cùng cô ở đây. Cô cảm giác như ngôi nhà đã ngủ đông suốt bao nhiêu năm qua để chờ cô trở về. Trong nhà toát ra mùi ẩm mốc và tối tăm thân thuộc. Cách ánh sáng chiếu vào qua những căn phòng tối, tiếng chân cô nện lên sàn, những cái bóng đổ trên tường. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như cũ. Vừa đi cô vừa đặt ngón tay lên và cảm nhận các bề mặt trong căn nhà. Chỉ trong một tuần mà cô đã thăm lại hai căn nhà quan trọng nhất trong cuộc đời cô, một ở Antibes và một ở Chelsea, và trong cả hai căn nhà ấy cô đều phải chịu những tổn thương, những rạn nứt, để đến cuối cùng cô buộc phải chạy trốn. Gánh nặng của những ký ức ấy chồng chất lên trong trái tim cô.
Tham quan nhà xong xuôi, Lucy đưa các con ra vườn ngồi. Bóng của những tán cây mọc um tùm trải dài ra, tạo nên bầu không khí mát mẻ.
Lucy nhìn Marco cầm cây gậy chơi loanh quanh trong vườn. Cậu mặc chiếc áo phông màu đen, và trong khoảnh khắc, nhìn cậu cô bỗng như thấy Henry đang ngồi chăm sóc vườn thảo dược. Suýt chút nữa thì cô nhảy dựng lên và định chạy ra kiểm tra khuôn mặt cậu. Nhưng rồi cô nhớ ra: Henry giờ đã là một người đàn ông rồi, không phải một cậu bé nữa. Đến giờ cô vẫn chỉ hình dung được ra anh trai mình như trong đêm cuối mà họ ở cùng nhau, hai hàm há hốc ra vì sốc trước những chuyện đã xảy ra, ánh nến leo lắt trên má anh và sự im lặng đáng sợ của anh.
“Cái gì đây ạ?” Marco gọi cô.
Lucy đặt tay lên trán và rướn mắt nhìn sang bên kia vườn.
“Ồ,” cô nói, đoạn đứng dậy và tiến về phía cậu con trai. “Ngày xưa ở đấy là vườn thảo mộc. Một trong số những người sống trong căn nhà này vẫn thường hay trồng các loại cây thuốc ở đây.”
Marco dừng lại, và ôm chặt lấy cây gậy như một cậy quyền trượng ở giữa hai chân mình, rồi nhìn lên phía sau ngôi nhà. “Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Cậu cất tiếng hỏi.
“Ý con là sao?”
“Ý con là, con cũng đoán được phải có chuyện gì đấy. Từ những cử chỉ của mẹ khi mình đến đây. Tay mẹ run lên. Vả lại, lúc nào mẹ cũng chỉ nói là dì của mẹ đưa mẹ sang Pháp vì mẹ là trẻ mồ côi. Nhưng con nghĩ phải có chuyện gì đó cực kỳ, cực kỳ tồi tệ xảy ra, mới khiến bà ấy đưa mẹ đi. Và con nghĩ điều ấy xảy ra ở đây, trong chính ngôi nhà này.”
“Mình nói sau nhé,” cô nói. “Chuyện dài lắm.”
“Thế cha mẹ của mẹ đâu?” Marco nói và giờ Lucy thấy được rằng khi cô đưa con trai đến đây, cô đã mở ra cả một kênh đào không biết bao nhiêu là câu hỏi mà trước đấy con cô chưa từng nghĩ đến việc hỏi cô. “Ông bà được chôn cất ở đâu ạ?”
Cô hít một hơi, cố nở nụ cười. “Mẹ chịu. Mẹ không biết.”
Khi còn trẻ, Lucy thường xuyên ghi chép lại tất cả mọi chuyện. Cô mua một tập giấy kẻ và một cây bút, rồi cô tìm chỗ nào đó để ngồi, ở đâu cũng được, và cô bắt đầu viết, viết, viết và viết. Ghi chép lại những dòng suy nghĩ trong cô. Phin bị trói vào thành giường, những người lớn chết cả rồi, một chiếc xe van chờ sẵn trong bóng tối, động cơ nổ ầm ầm, và chuyến đi xuyên đêm dài u ám, im lặng vì choáng váng, và những ngày tháng chờ đợi, chờ đợi một thứ nhưng nó chẳng bao giờ đến, để rồi giờ đây, hai mươi tư năm sau, cô vẫn đợi thứ ấy, và cô đã ở rất gần rồi, gần đến nỗi cô có thể nếm được nó ở trên đầu lưỡi.
Đây là câu chuyện mà cô đã viết đi viết lại. Cô sẽ viết nó ra, rồi cô xé tờ giấy vừa viết ra khỏi tập vở, vò nó lại và ném nó vào sọt rác, ném ra biển khơi, hay ném xuống một cái giếng trời ẩm ướt. Cô sẽ đốt nó, hoặc ngâm nó xuống nước, hoặc xé nó ra thành từng sợi nhỏ. Nhưng cô cần viết nó ra, và biến nó thành một câu chuyện, thay vì kể về sự thật của cuộc đời cô.
Và lúc nào sự thật cũng làm cô khó chịu, siết chặt cơ bụng của cô, khiến tim cô đập loạn nhịp, chế nhạo cô trong những giấc mơ, làm cô phát ốm mỗi khi tỉnh giấc, và không cho cô ngủ yên khi cô nhắm mắt mỗi đêm.
Cô luôn biết điều duy nhất có thể đưa cô trở về London, trở về ngôi nhà này, nơi có quá nhiều ký ức kinh hoàng diễn ra, chỉ có thể là em bé mà thôi.
Nhưng con bé ở đâu? Nó đã đến đây, điều đó đã rõ. Có đủ bằng chứng xung quanh ngôi nhà cho thấy những hoạt động diễn ra gần đây. Trong tủ lạnh có đồ uống, trong bồn rửa bát có ly cốc bẩn, trên cửa kính có một cái lỗ.
Giờ cô chỉ cần đợi em bé quay về.