← Quay lại trang sách

Chương 43

Điều tiếp theo xảy ra là mẹ tôi có bầu.

Và tất nhiên cái thai đấy không phải là của cha tôi. Cha tôi còn chẳng đứng dậy nổi từ chiếc ghế của mình. Cũng lạ là tôi không mấy ngạc nhiên khi nghe được thông tin này. Bởi vì tại thời điểm đó, tôi đã biết quá rõ một sự thật ghê tởm là mẹ tôi cuồng si David.

Tôi nhớ đêm đầu tiên khi ông ta đến, mẹ tôi đã cố né tránh ông ta, và tôi biết bà làm như thế là vì bà đã bị ông ta thu hút. Tôi cũng chứng kiến sự hấp dẫn ban đầu ấy chuyển thành mê đắm khi cha tôi ngày một yếu dần, và sức ảnh hưởng của David ngày càng mạnh hơn. Tôi thấy rõ ràng là mẹ tôi đã trúng bùa mê thuốc lú của David, và bà sẵn sàng hy sinh mọi thứ để được David chấp thuận, kể cả chính gia đình của mình.

Nhưng gần đây tôi cũng thấy những điều khác nữa.

Tôi nghe thấy tiếng cửa đóng mở lúc nửa đêm. Tôi nhìn thấy một vết đỏ trên cổ mẹ tôi, cảm thấy những khoảnh khắc nặng nề, nghe thấy những lời thì thầm cấp bách, ngửi thấy mùi hương của ông ta trên tóc mẹ tôi. Tôi thấy Birdie thận trọng theo dõi từng bước đi của mẹ tôi, thấy mắt David dán vào những bộ phận trên cơ thể mẹ tôi mà đáng lẽ ra ông ta không nên bận tâm tới. Giữa mẹ tôi và David có một mối liên hệ nào đó rất hoang dại và mãnh liệt, và nó lan ra tất cả các ngóc ngách trong căn nhà này.

Chuyện mẹ tôi có bầu được thông báo như mọi thông báo khác trong nhà, trên bàn ăn tối. David là người đưa ra thông báo ấy, tất nhiên, và trong khi ông ta thông báo với mọi người, ông ta ngồi giữa Birdie và mẹ tôi, tay ông ta nắm lấy tay của cả hai người. Bạn có thể cảm thấy những mạch máu kiêu hãnh đang phồng lên dưới lớp biểu bì của ông ta. Hẳn là ông ta đang rất mãn nguyện với chính mình. Cái thằng cha này thật là. Nhất tiễn song điêu. Và giờ gạo cũng đã nấu thành cơm. Cái. Thằng. Cha. Này.

Em gái tôi bật khóc ngay lập tức, còn Clemency thì chạy ra khỏi bàn ăn, và tôi nghe thấy tiếng con bé ói mửa trong nhà vệ sinh cạnh cửa sau. Tôi nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt kinh hãi. Những gì xảy ra giữa mẹ tôi và David không làm tôi ngạc nhiên cho lắm; điều làm tôi ngạc nhiên chính là việc mẹ tôi để chuyện này được thông báo một cách công khai, như thể đây là tin gì đó đáng mừng. Tôi không thể tin được bà ấy lại không hiểu rằng có lẽ sẽ tốt hơn nếu bà ấy kín đáo thổ lộ thông tin này với các con mình trong một góc tối tăm nào đó. Bà ấy không biết ngượng sao? Bà ấy không thấy hổ thẹn sao?

Có vẻ như là không. Mẹ tôi nắm lấy tay em gái tôi và nói, “Con yêu, chẳng phải con vẫn muốn có em gái hay em trai sao.”

“Vâng. Nhưng không phải như thế này! Không phải như thế này!”

Lúc nào cũng làm quá lên, em gái tôi là như vậy. Nhưng trong trường hợp này, tôi không thể đổ lỗi cho con bé được.

“Còn cha thì sao?”

“Cha biết,” bà nói, giờ thì bà nắm lấy tay tôi và bóp chặt. “Cha hiểu. Cha muốn mẹ được hạnh phúc.”

Ngồi giữa Birdie và mẹ tôi, David cẩn trọng theo dõi chúng tôi. Tôi thấy đơn giản là ông ta chỉ đang cố chiều lòng mẹ tôi, bằng cách cho phép mẹ tôi được an ủi chúng tôi. Tôi thấy là ông ta chẳng mảy may quan tâm đến việc chúng tôi nghĩ gì về ông ta hay hành động kinh tởm của ông ta, khi ông ta thâm nhập vào cơ thể mẹ tôi và khiến mẹ tôi có bầu.

Tôi nhìn Birdie. Trông mặt cô ta đắc thắng đến kỳ lạ, như thể đây là kết quả của một kế hoạch vĩ đại nào đó mà cô ta đã vạch ra.

“Tôi không thể có con được,” cô ta nói, như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

“Vậy mẹ tôi là… cái gì?” Tôi gắt lên. “Là cái máy đẻ hả?”

David thở dài. Ông ta lấy một ngón tay chạm vào môi mình, ông ta hay lặp đi lặp lại thói quen này, và cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn cảm thấy mất bình tĩnh khi thấy ai làm như thế. “Gia đình này cần một tâm điểm,” ông ta nói. “Một trái tim. Một lẽ sống. Căn nhà này cần có một em bé. Và người mẹ tuyệt vời của cháu đã đồng ý làm điều ấy cho tất cả chúng ta. Mẹ cháu là một nữ thần.”

Birdie cũng tỏ vẻ uyên bác, gật đầu đồng ý.

Clemency lúc này đã quay trở lại bàn, nhìn con bé nhợt nhạt và có vẻ không được khỏe. Nó ngồi phịch xuống ghế, người run lên.

“Con yêu,” David quay sang nói với Clemency. “Hãy nhìn chuyện đã xảy ra theo hướng này. Cái thai sẽ gắn kết hai gia đình chúng ta. Cả bốn đứa con sẽ có một người em trai hoặc em gái chung. Hai gia đình,” ông ta với tay qua bàn, “giờ sẽ là một.”

Em gái tôi bật khóc và Clemency nắm tay thành quả đấm.

Birdie thở dài. “Ôi, giời ạ, hai đứa,” cô ta rít lên, “người lớn lên tí xem nào.”

Tôi thấy David ném cho cô ta một ánh nhìn cảnh cáo. Cô ta quay lại nhìn ông ta, hất đầu cáu kỉnh.

“Sẽ mất vài ngày để các con quen được với tư tưởng này. Ta hiểu,” David nói. “Nhưng các con phải tin ta. Cái thai này sẽ là khởi đầu mới cho tất cả chúng ta. Thực sự đấy. Đứa bé đang trong bụng kia sẽ là tương lai của chính cộng đồng này. Đứa bé sẽ là tất cả.”

Bụng mẹ tôi to lên theo cách mà tôi không thể tưởng tượng được. Từ trước đến giờ, thân hình bà lúc nào cũng rất mảnh mai, xương hông nhô ra, vòng eo hẹp và dài, nhưng giờ đột nhiên bà trở thành người phốp pháp nhất trong nhà. Bà được cho ăn liên tục và được bảo là không phải làm gì cả.

“Đứa bé” có vẻ như cần thêm một nghìn calo mỗi ngày, và trong khi chúng tôi phải ngồi chọn giữa cơm biryanis trộn nấm, hay xúp cà rốt, mẹ tôi thì được ngấu nghiến hết mì spaghetti lại đến mousse chocolate. Mà tôi đã kể chuyện lúc này tất cả chúng tôi đều gầy như thế nào chưa nhỉ? Ngay từ đầu chúng tôi đã không có ai bị thừa cân cả, ngoại trừ cha tôi. Nhưng trong khi mẹ tôi được vỗ béo như một con dê lễ tế thần, tất cả chúng tôi đều tiều tụy hốc hác. Tôi vẫn mặc vừa quần áo của tôi hồi tôi mười một tuổi, mặc dù giờ tôi đã mười lăm tuổi rồi. Clemency và em gái tôi nhìn như hai đứa bị rối loạn ăn uống, còn Birdie về cơ bản là một que củi khô. Tôi sẽ nói luôn cho bạn biết, mấy cái món thuần chay này sẽ trôi tuột qua người bạn, và chẳng dính thêm được tí nào vào hai bên cả. Nhất là khi những món ăn ấy lại được chia thành những khẩu phần ăn keo kiệt, còn bạn thì thường xuyên bị nhồi vào đầu là bạn không nên tham lam và xin thêm phần thứ hai. Một người nấu ăn ghét ăn bơ, nên đồ ăn của chúng tôi chẳng bao giờ có đủ chất béo (mà trẻ con thì cần chất béo), người kia lại ghét ăn muối, nên các món ăn nhạt thếch, và một người nữa thì từ chối không nấu bất kỳ sản phẩm nào liên quan đến lúa mì, vì lúa mì khiến dạ dày của người đó sưng lên như cái nệm hơi, nên cũng chẳng có đủ tinh bột để ăn cho chắc dạ, vậy nên tất cả chúng tôi đều rất gầy, và bị suy dinh dưỡng.

Sau khi ba thi thể được tìm thấy, và báo chí xôn xao bu đến nhà chúng tôi với micrô và máy ảnh cầm tay, một người hàng xóm xuất hiện trên ti-vi và nói về việc mấy đứa trẻ con nhà bên trông gầy gò như thế nào. “Tôi cũng từng tự hỏi,” người hàng xóm nói (người mà cả đời tôi chưa nhìn thấy bao giờ), “không biết những đứa trẻ ấy có được chăm sóc đến nơi đến chốn không. Tôi cũng thấy hơi lo ngại. Ai trong nhà đấy nhìn cũng gầy xơ xác. Nhưng chuyện nhà người ta thì đâu ai muốn can thiệp vào, phải không?”

Đúng vậy, thưa quý bà hàng xóm bí ẩn, không, rõ ràng câu trả lời của bà là không, bà không muốn can thiệp.

Nhưng trong khi cơ thể của chúng tôi bị tàn phá thì cái bụng của mẹ tôi ngày một lớn dần lên. Birdie may áo dài thắt ngang lưng cho mẹ tôi mặc bầu từ kiện vải bông màu đen mà cô ta mua rẻ được trong đợt giảm giá mấy tháng trước, để làm túi đeo chéo mang ra chợ Camden bán. Cô ta bán được tổng cộng hai chiếc túi trước khi bị các chủ quầy có giấy phép kinh doanh đàng hoàng đuổi đi, ngay sau đó cô ta cũng từ bỏ luôn dự án này. Nhưng giờ thì cô ta nhiệt tình may vá, vì cô ta muốn được là một phần của những gì đang diễn ra với mẹ tôi. Sau đó ít lâu thì cả David và Birdie cũng mặc áo dài thắt ngang lưng màu đen luôn. Họ ủng hộ hết quần áo cũ của mình cho các tổ chức từ thiện. Trông họ thật lố bịch.

Đáng lẽ ra tôi đã phải đoán được là họ sẽ sớm bắt tất cả trẻ con trong nhà ăn mặc giống họ. Một hôm Birdie đi vào phòng tôi và đem theo mấy cái túi đựng rác. “Chúng ta sẽ ủng hộ hết quần áo của mình cho các tổ chức từ thiện,” cô ta nói. “Còn nhiều người cần những thứ này hơn chúng ta. Cô lên đây để giúp cháu gói đồ lại.”

Giờ nhìn lại tôi không thể tin được mình đã dễ dàng chịu đầu hàng đến thế nào. Tôi chưa bao giờ tin vào các chuẩn mực đạo đức mà David đặt ra, nhưng tôi sợ ông ta. Năm trước tôi đã thấy ông ta đè Phin xuống vỉa hè trước cửa nhà tôi trong cái đêm tồi tệ đó. Tôi biết ông ta có khả năng gây ra nhiều điều kinh khủng hơn. Và tôi cũng sợ Birdie không kém. Cô ta chính là người đã giải phóng con quỷ dữ trong người ông ta.

Và vì vậy, cho dù tôi có rên rỉ ỉ ôi đến thế nào, tôi cũng không bao giờ làm trái lệnh. Thế nên, vào lúc ba giờ chiều trong một buổi chiều ngày thứ Ba cuối tháng Tư, tôi ngồi dọn sạch tất cả các ngăn tủ của tôi, và bỏ những đồ tôi có vào trong túi rác; thế là hết, không còn chiếc quần jeans yêu thích của tôi, không còn chiếc áo hoodie H&M rất đẹp mà Phin đã cho tôi vì tôi thích nó quá. Không còn áo phông, áo len hay quần soóc.

“Vậy ra ngoài thì cháu phải mặc gì?” tôi hỏi. “Cháu không thể ở truồng được.”

“Đây,” cô ta nói, đưa cho tôi một cái áo dài màu đen và một cái quần bó. “Cả nhà mình từ nay ai cũng sẽ mặc thế này. Thế mới hợp lý.”

“Cháu không thể ăn mặc như thế này ra đường được,” tôi nói, cảm thấy kinh hoàng.

“Chúng ta vẫn giữ áo khoác ngoài,” cô ta trả lời. “Với lại cháu cũng có bao giờ ra ngoài đâu.”

Đúng là như thế. Tôi trở thành một người sống ẩn dật. Cũng chính vì những “luật lệ trong nhà”, cả việc tôi “không được đi học nữa”, giờ tôi chẳng còn nơi nào để đi, và tôi hầu như không ra khỏi nhà.

Tôi cầm lấy chiếc áo chùng đen và quần bó từ tay Birdie và ướm thử lên ngực. Cô ta nhìn tôi đầy ẩn ý. “Thôi nào,” cô ta nói, “cho nốt chỗ còn lại vào đây.”

Tôi nhìn xuống. Ý cô ta là bộ quần áo mà tôi đang mặc.

Tôi thở dài. “Làm ơn cho cháu xin chút riêng tư được không?”

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng rồi cũng ra khỏi phòng. “Nhanh lên đấy nhé,” cô ta nói qua cánh cửa. “Cô bận lắm.”

Tôi cởi quần áo ra nhanh hết sức có thể và gấp lại thành một chồng.

“Cháu giữ lại quần lót có được không?” Tôi nói vọng qua cánh cửa.

“Được, tất nhiên là được rồi,” cô ta sốt ruột trả lời.

Tôi mặc cái áo chùng màu đen ngớ ngẩn và cái quần bó sát vào, rồi tự ngắm mình trong gương. Nhìn tôi như một thầy tu nhỏ, vừa nhỏ vừa gầy. Tôi cố nhịn cười thành tiếng. Sau đó tôi vội sờ tay vào trong ngăn kéo để tìm một thứ. Ngón tay tôi đã chạm được đến nó và tôi nhìn nó chằm chằm một lúc. Đó chính là cái cà vạt dây mà tôi mua ở chợ Kensington hai năm trước. Tôi chưa bao giờ diện nó cả. Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi khi nghĩ tới việc tôi sẽ không bao giờ được đeo nó nữa. Tôi nhét nó xuống dưới đệm, cùng với chồng sách ma thuật và cái chân thỏ của Justin, rồi tôi mở cửa ra. Tôi đưa chỗ quần áo đã gấp cho Birdie.

“Ngoan lắm,” cô ta nói. Cô ta nhìn tôi một lúc, như thể cô ta muốn chạm tay lên tóc tôi. Nhưng thay vào đó cô ta chỉ mỉm cười và nhắc lại, “ngoan lắm.”

Khoảnh khắc ấy khiến tôi khựng lại, và băn khoăn không biết liệu tôi có nên hỏi cô ta những câu mà tôi vẫn muốn hỏi hay không, nhân lúc cô ta trông có vẻ mềm lòng. Tôi hít một hơi thật sâu rồi buột miệng thốt ra. “Cô có ghen không?” tôi hỏi. “Mẹ cháu có em bé cô có thấy ghen không?”

Trong tích tắc nhìn cô ta như sắp suy sụp đến nơi. Đột nhiên tôi cảm thấy như tôi đã nhìn thấu được tận sâu bên trong, xuyên cả qua cái lòng đỏ sắp chảy ra của cô ta. Birdie nao núng một chút, nhưng rồi cô ta bắt đầu lấy lại được tinh thần. Cô ta nói, “Tất nhiên là không rồi. David muốn có con. Cô rất biết ơn mẹ cháu đã sinh con cho David.”

“Nhưng như thế chẳng phải ông ta đã… quan hệ tình dục với mẹ cháu sao?”

Tôi cũng không chắc trước đó tôi đã bao giờ nói từ tình dục ra thành tiếng, và tôi cũng bắt đầu cảm thấy mặt mình đỏ dần lên.

“Ừ,” cô ta thô bạo nói. “Tất nhiên rồi.”

“Nhưng chẳng phải ông ta là bạn trai cô sao?”

“Đối tác,” cô ta nói, “David là đối tác của cô. Cô không sở hữu ông ấy. Mà ông ấy cũng không sở hữu cô. Điều quan trọng nhất là David được hạnh phúc.”

“Vâng,” tôi nói, vừa nói vừa trầm ngâm. “Nhưng còn hạnh phúc của cô thì sao?”

Cô ta không trả lời.

Vài ngày sau khi tin mẹ tôi có bầu được thông báo, em gái tôi bước sang tuổi mười ba. Có thể nói em gái tôi càng lớn càng trở nên xinh đẹp, mặc dù đây không phải là lĩnh vực mà tôi am hiểu quá nhiều. Con bé cao ráo, giống mẹ tôi, và sau một năm kể từ khi luật “không cắt tóc” được ban hành, mái tóc đen của nó đã dài đến thắt lưng. Không giống như mái tóc mỏng và chẻ ngọn của Clemency hay Birdie, tóc Lucy dày óng ả. Người nó gầy, mà thực ra chúng tôi ai cũng gầy, nhưng dáng nó thì vẫn đâu ra đó. Tôi có thể tưởng tượng (tôi không dành quá nhiều thời gian để làm mấy việc này đâu, tôi đảm bảo với bạn điều đó), chỉ cần thêm sáu kilôgam nữa, thì con bé sẽ có một cơ thể cực kỳ quyến rũ. Lucy có khuôn mặt thú vị, với những nét duyên ngầm bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt trẻ thơ quen thuộc mà từ trước đến nay tôi vẫn thấy. Tôi đề cập đến chuyện này, không phải vì tôi cho rằng bạn cần biết tôi đã nghĩ thế nào về ngoại hình của em gái tôi, mà bởi vì có lẽ lúc này bạn vẫn đang hình dung em gái tôi là một đứa trẻ. Nhưng nó không còn là một đứa trẻ nữa.

Khi điều tiếp theo ập đến, lúc ấy gần như nó đã trở thành một người phụ nữ đích thực.