Chương 44
Libby tới chỗ làm, vừa đi vừa thở hổn hển, trễ hẹn hai phút với Cerian Tahany. Cerian là một DJ ở địa phương, một ngôi sao mới nổi, đang định chi năm mươi ngàn bảng để làm lại căn bếp mới, và mỗi lần cô bước vào là lại có một tràng thì thào xôn xao khắp phòng trưng bày. Bình thường Libby sẽ luôn luôn chuẩn bị kỹ càng trước khi gặp Cerian; cô sẽ có tất cả các loại thủ tục giấy tờ, cà phê cô cũng pha trước, sau đó cô sẽ soi gương, nhai kẹo bạc hà và chỉnh lại váy của mình. Nhưng hôm nay khi Libby đến thì Cerian đã ngồi ở đó, mắt căng thẳng nhìn màn hình điện thoại.
“Tôi rất, rất xin lỗi,” cô nói. “Rất xin lỗi.”
“Không sao,” Cerian nói, đoạn tắt điện thoại đi và bỏ vào túi. “Ta bắt đầu thôi chứ nhỉ.”
Trong một tiếng đồng hồ, Libby không có thời gian đâu mà nghĩ về những sự kiện đã xảy ra trong mấy ngày qua. Đầu cô lúc này chỉ toàn mặt bàn bằng đá cẩm thạch Carrara, ngăn đựng dao dĩa, ống thoát khí của máy khử mùi, rồi sự khác biệt giữa đèn trần bằng đồng so với đèn trần tráng men. Công việc làm cô cảm thấy được an ủi phần nào. Cô thích nói về trang trí nhà bếp. Trang trí nhà bếp là chuyên môn của cô. Sau đó, khi Libby còn chưa kịp nhận ra thì buổi hẹn kết thúc, Cerian bỏ kính đọc sách vào trong túi, và ôm tạm biệt Libby. Khi Cerian đi, không khí trong phòng trưng bày như xẹp xuống, và mọi người ai trông cũng có vẻ uể oải.
Dido vẫy tay gọi cô vào trong văn phòng.
“Thế,” cô nói, tay bật nắp một lon Diet Coke. “Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
Libby chớp mắt. “Em cũng không chắc nữa. Mọi thứ kỳ lạ lắm.”
Libby kể cho Dido nghe về chuyện gặp Phin ở trên mái nhà và đi theo gã qua cầu Albert đến căn hộ hướng ra sông, đối diện trực tiếp với nhà cô ở Battersea. Cô thuật lại cho Dido nghe những gì cô có thể nhớ được từ những câu chuyện Phin kể. Rồi cô nhắc đến chuyện sáng nay tỉnh dậy cạnh Miller trên một cái giường đôi, và thế là Dido tiếp lời, “À, riêng chuyện đấy thì chị có thể nói trước với em là kiểu gì cũng sẽ xảy ra.”
Libby nhìn Dido với ánh mắt hoài nghi. “Gì cơ?”
“Em và Miller ấy. Giữa hai người có một sự kết nối.”
“Em với anh ta chẳng có gì kết nối cả.”
“Có mà. Tin chị đi. Riêng mấy chuyện này thì chị giỏi lắm. Chị từng đoán được một cặp sẽ lấy nhau trước cả khi họ gặp mặt. Nghiêm túc đấy.”
Libby xua tay, cho rằng những lời Dido vừa nói là vô nghĩa. “Bọn em say quá nên lăn lên giường cùng nhau. Lúc đi ngủ cả hai vẫn mặc quần áo, sáng dậy quần áo vẫn y nguyên. Vả lại, anh ta có hình xăm, mà em lại không thích ai xăm mình.”
“Chị tưởng giờ ai cũng thích xăm chứ.”
“Vâng, chắc là người khác thích, còn em thì không.”
Điện thoại cô rung lên và cô nhấc máy.
“Vừa nhắc đến Tào Tháo,” cô nói khi nhìn thấy tên Miller hiện lên màn hình.
“Xin chào!”
“Nghe này,” Miller bắt đầu gấp gáp. “Có điều gì đấy lạ lắm. Tôi vừa mở mấy file tối qua ra, mấy file ghi âm chuyện Phin kể ấy. Tất cả biến mất rồi.”
“Biến mất?”
“Đúng vậy. Bị xóa đi.”
“Anh đang ở đâu?”
“Tôi đang trong một quán cà phê ở Victoria. Tôi định bóc băng ghi âm nhưng giờ không thấy đâu nữa.”
“Nhưng… Anh có chắc là nó ở đấy không. Có thể anh chưa bấm nút ghi âm thì sao?”
“Tôi chắc chắn là tôi có bấm nút ghi âm. Tôi nhớ, tối qua tôi có kiểm tra lại mà. Tôi còn nghe thử nữa cơ. Chắc chắn ở trong máy tôi có. Tôi còn đặt lại tên cho mấy cái file ấy.”
“Vậy, anh nghĩ…?”
“Chắc chắn là Phin rồi. Cô có nhớ tối qua cô nói là cô mang điện thoại vào với cô khi đi ngủ không? Tôi cũng thế. Điện thoại tôi có khóa bằng vân tay. Ý tôi là, gã ta phải vào trong phòng khi chúng ta đang ngủ, và lấy ngón tay tôi ấn vào điện thoại, trong lúc tôi đang ngủ. Và lấy cả điện thoại của cô nữa. Rồi khóa cửa nhốt cả hai chúng ta lại. Nhưng còn nữa. Tôi kiếm thử tên gã trên Google. Phin Thomsen. Không có bất cứ dấu vết nào trên mạng. Tôi kiếm thử cái căn hộ mà ông ta đang ở. Thực ra nó là Airbnb. Theo hệ thống đặt phòng cho biết thì nó mới chỉ được thuê từ giữa tháng Sáu thôi. Về cơ bản là từ…”
“Từ sinh nhật tôi.”
“Từ sinh nhật cô.” Phin thở dài, tay vuốt râu. “Tôi không biết gã này là ai. Nhưng hắn ta ranh ma vãi chưởng.”
“Chuyện ông ta kể ấy,” cô nói. “Anh có nhớ chút nào không? Cũng đủ để tìm ra sự thật đấy.”
Anh ngừng lại một lúc. “Nhưng trí nhớ của tôi mơ hồ lắm,” anh nói. “Tôi nhớ được gần hết. Nhưng đoạn cuối thì hơi…”
“Tôi cũng thế,” cô nói. “Tôi cũng cảm thấy mơ hồ lắm. Với lại tôi ngủ…”
“Say như chết,” anh thêm vào.
“Và cả ngày hôm nay tôi thấy…”
“Rất, rất lạ.”
“Rất lạ,” cô đồng ý.
“Và tôi bắt đầu nghĩ…”
“Tôi cũng thế,” cô xen vào, “tôi cũng thế. Tôi nghĩ là gã đã gài thuốc chúng ta. Nhưng vì lý do gì kia chứ?”
“Chuyện đó,” Miller nói, “thì tôi không biết. Nhưng cô nên kiểm tra lại điện thoại của mình. Điện thoại cô có cài mật khẩu không?”
“Có,” cô trả lời.
“Là gì thế?”
Cô thở dài. Vai cô chùng xuống. “Ngày sinh của tôi.”
“Phải rồi,” Miller nói. “Vậy thì kiểm tra điện thoại của cô xem có gì lạ không. Có thể gã đã cài cái gì lên đấy. Phần mềm gián điệp hay mấy thứ đại loại thế.”
“Phần mềm gián điệp?”
“Chúa ơi, có ma mà biết được. Gã ta lạ lắm. Mọi chuyện xảy ra tối qua cũng lạ nốt. Gã ta đột nhập vào nhà cô. Xong lại gài thuốc chúng ta nữa…”
“Có thể là gã đã gài thuốc chúng ta.”
“Có thể là gã đã gài thuốc chúng ta. Nhưng ít nhất thì gã cũng đã lẻn vào trong phòng chúng ta lúc chúng ta đang ngủ, sử dụng dấu vân tay của tôi để đăng nhập vào điện thoại của tôi, lấy điện thoại từ trong túi của cô, rồi khóa cả hai chúng ta lại. Riêng với gã này, tôi sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng nào.”
“Vâng,” cô nói nhẹ nhàng. “Anh nói đúng. Tôi sẽ làm thế. Tôi sẽ kiểm tra điện thoại. Mà biết đâu đấy, có khi gã còn đang nghe lỏm được cuộc hội thoại này của chúng ta thì sao.”
“Đúng. Rất có thể. Này, ông bạn, nếu như anh đang nghe, thì tôi nói cho anh biết, chúng tôi biết tỏng hết cả rồi, anh đúng là cái thứ quái thai khốn nạn.” Cô nghe tiếng anh lấy hơi. “Chúng ta nên gặp lại nhau sớm. Tôi đang tìm hiểu về Birdie Dunlop-Evers. Cô ta có một câu chuyện đằng sau khá thú vị. Và tôi nghĩ có lẽ tôi đã tìm thêm được một người nữa đã từng sống ở nhà cô: Justin, bạn trai Birdie. Cô rảnh hôm nào?”
Tim Libby đập nhanh trước chiều hướng phát triển của câu chuyện. “Tối nay,” cô vừa nói vừa thở hổn hển. “Ý tôi là, kể cả…” Cô liếc mắt lên nhìn Dido, người cũng đang nhìn cô chăm chú. “Ngay bây giờ?” Cô nhắm câu hỏi vào Dido. Dido gật đầu lia lịa, miệng ra hiệu đi, đi.
“Tôi có thể gặp anh ngay bây giờ. Đâu cũng được.”
“Quán cà phê của chúng ta?” anh nói.
Cô biết chính xác chỗ anh đang muốn nói đến. “Vâng,” cô nói. “Quán cà phê của chúng ta. Một tiếng nữa tôi có mặt.”
Dido nhìn cô sau khi cô cúp máy. “Em biết không, chị nghĩ đây là thời điểm thích hợp để em xin nghỉ phép đấy.”
Libby nhăn mặt. “Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết. Chị sẽ tiếp quản dự án với nhà Morgan và Cerian Tahany. Cứ nói là em ốm. Dù chuyện quái gì đang xảy ra ở kia thì cũng quan trọng hơn mấy cái căn bếp này nhiều.”
Libby định mở miệng ra nói điều gì đó liên quan đến tầm quan trọng của căn bếp. Căn bếp rất quan trọng. Bếp khiến người ta hạnh phúc. Ai cũng cần bếp. Bếp, và những người mua bếp, đã là một phần cuộc sống của cô trong suốt năm năm vừa qua. Nhưng cô biết Dido nói đúng.
Thay vào đó cô chỉ gật đầu và nói, “Cảm ơn chị, Dido.”
Sau đó cô thu dọn bàn làm việc của mình, trả lời hai email mới, đặt chế độ trả lời email tự động thành Không-có-ở-văn-phòng, và đi từ đại lộ St Albans ra ga tàu điện ngầm.