Chương 60
Libby nhìn Clemency chằm chằm. “Cô đi đâu?” Libby hỏi. “Cô đã đi đâu?”
“Cô đi đến bệnh viện. Cô đi theo các biển hiệu đến Khoa Cấp cứu. Cô thấy mọi người nhìn cô. Nhưng cháu biết đấy, khuya như thế, ở trong phòng cấp cứu, thật sự cũng chẳng có ai buồn để ý. Mọi thứ đều điên rồ, ai cũng nhìn như bị say rượu hay bị mất trí. Mọi người sợ hãi và lo lắng. Cô đi đến bàn lễ tân và nói, ‘Cháu nghĩ anh trai cháu sắp chết. Anh ấy cần được cứu chữa.’
“Bà y tá nhìn cô. Bà hỏi, ‘Anh cháu bao nhiêu tuổi?’
“Cô nói, ‘Anh ấy mười tám.’
“Bà ấy đáp, ‘Thế bố mẹ cháu đâu?’ Và cô chỉ thấy ngao ngán. Cô thực sự không thể giải thích nổi. Cô đã cố nói gì đó, nhưng những lời nói ấy không thoát ra được khỏi miệng cô. Cô chỉ có hình ảnh cha cô ở trong đầu, đã chết, nằm dài ra đấy như một thánh nhân quái đản. Và Birdie ở trên mái nhà bị quấn lại như một xác ướp. Cô nghĩ: làm sao cô có thể bảo người ta đến ngôi nhà ấy lúc này được cơ chứ? Họ sẽ nói gì? Điều gì sẽ xảy ra với đứa bé? Điều gì sẽ xảy ra với Henry? Và thế là cô quay đầu bước đi. Cả đêm đấy cô di chuyển từ băng ghế này sang băng ghế khác trong bệnh viện. Mỗi lần thấy có ai nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ và trông có vẻ như họ chuẩn bị nói gì đấy với cô, cô lại đi chỗ khác.
“Sáng hôm sau, cô tắm rửa trong nhà vệ sinh và rồi đi thẳng tới cửa hàng giày. Cô mặc áo khoác vào; cô buộc tóc ra đằng sau. Cô cố gây ít sự chú ý nhất có thể, dù lúc đó là đầu tháng Tư, và cô lại đang đi chân đất. Cô có một túi đầy tiền. Cô mua một đôi giày. Rồi cô đi lang thang trong thành phố. Không ai nhìn cô cả. Không ai để ý tới cô. Cô đi bộ theo các bảng chỉ dẫn ở trên đường tới tận ga Paddington. Mặc dù cô đã sống ở London được sáu năm, trong đầu cô không có bất kỳ khái niệm gì về phương hướng cả. Nhưng rồi cô cũng đến được đấy. Và cô mua vé tàu đi Cornwall. Cô thấy bực vì cô không biết số điện thoại của mẹ cô. Cô cũng chẳng có địa chỉ của bà ấy. Cô còn không biết thị trấn bà ấy ở tên là gì. Nhưng cô có ký ức, cô nhớ những điều mẹ cô kể, khi mẹ cô đến thăm anh em cô sau khi bà ấy chuyển đến đây. Lần cuối anh em cô gặp bà ấy, bà ấy có nhắc đến một nhà hàng trên bãi biển mà bà sẽ đưa anh em cô đến nếu anh em cô xuống chơi, và bà ấy nói là ở đấy có bán kem màu xanh và đá bào. Mẹ cô nói chỗ bà ấy ở có rất nhiều vận động viên lướt sóng, và bà ấy hay thấy họ qua cửa sổ trên căn hộ của mình. Mẹ cô cũng nhắc đến một nghệ sĩ lập dị sống ở nhà bên cạnh, có một khu vườn đầy những tác phẩm điêu khắc bằng đồng khảm đầy màu sắc. Mẹ cô nói ngay góc phố khu nhà bà ở có một cửa hàng bán cá tẩm bột và khoai tây chiên, và bà ấy nhớ những chuyến tàu nhanh đến London, vì giờ bà ấy phải đi qua mười tám trạm dừng.”
“Vậy nên, nhờ những manh mối đó mà cô tìm được mẹ mình. Cô đến Penreath, rồi đến con phố nơi bà ấy ở, rồi đến căn hộ của bà ấy.”
Mắt cô ta đẫm lệ khi nhớ đến những ký ức ấy, và ngón tay cô ta lại tìm đến gói thuốc lá trước mặt. Cô ta lấy ra một điếu mới, châm lửa và hít một hơi. “Mẹ cô ra mở cửa và bà nhìn thấy cô ở đó.” Cô ta thở dốc, từng tiếng thốt ra nức nở. “Mẹ cô nhìn thấy cô ở đó và bà kéo cô vào, bà kéo cô thẳng vào nhà và ôm chặt lấy cô một lúc lâu. Và cô ngửi thấy mùi rượu cũ trên người bà ấy; cô biết bà ấy cũng chẳng hoàn hảo gì, và cô biết tại sao bà ấy không đến để đón bọn cô đi, nhưng cô biết, cô biết là mọi chuyện đã kết thúc. Và cô biết giờ cô đã an toàn.
“Bà đưa cô vào nhà, rồi để cô ngồi trên ghế xô-pha, căn hộ của bà ấy rất bừa bộn, đồ đạc vứt ở khắp mọi nơi. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa quen với điều đó; cô đã quen sống trong những căn phòng trống, không có gì cả.
“Mẹ cô phải bỏ bớt đồ trên xô-pha xuống thì cô mới có chỗ để ngồi. Rồi bà nói, ‘Còn Phin thì sao? Phin đâu rồi?’
“Và tất nhiên đến lúc đó thì cô dừng lại. Bởi vì sự thật là cô đã chạy trốn và bỏ anh ấy lại đằng sau, có lẽ lúc đấy anh ấy vẫn đang bị nhốt ở trong phòng. Và nếu cô giải thích tại sao anh ấy bị nhốt ở trong phòng thì cô sẽ phải giải thích tất cả mọi chuyện. Cô nhìn bà ấy, trông bà ấy mới tội nghiệp làm sao, và chính cô cũng bị tổn thương, và có lẽ cô nên kể hết với bà ấy. Nhưng cô không thể làm được. Vậy nên cô kể với bà ấy rằng tất cả người lớn trong nhà đã tự tử. Rằng Henry, Lucy và Phin vẫn ở trong nhà với cháu. Rằng cảnh sát đang tới rồi. Rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và cô biết mọi chuyện nghe có vẻ rất vô lý. Nhưng cháu hãy nhớ cô đã ở đâu và cô đã phải trải qua những gì. Khái niệm về lòng trung thành của cô rất lệch lạc. Suốt bao nhiêu năm, trẻ con bọn cô ngoài nhau ra thì đâu có ai. Cô và Lucy đã có lúc không thể tách rời, thân thiết như chị em ruột… cho đến khi Lucy có bầu.”
“Lucy?” Libby nói. “Lucy có bầu sao?”
“Đúng vậy,” Clemency nói. “Cô tưởng… Cháu không biết sao?”
Tim của Libby bắt đầu đập loạn nhịp. “Biết gì cơ ạ?”
“Biết Lucy là…”
Nhưng Libby đã đoán ra được những gì Clemency chuẩn bị nói. Tay cô ôm lấy cổ họng, và cô nói, “Lucy là gì cơ ạ?”
“Lucy là mẹ cháu.”
Libby nhìn chằm chằm vào bức ảnh ung thư vòm họng trên bao thuốc của Clemency, tập trung vào tất cả những chi tiết kinh tởm, gớm ghiếc nhất, cố nén lại cảm giác buồn nôn đang trào lên trong cô. Mẹ cô không phải là một socialite xinh đẹp với mái tóc như Priscilla Presley. Mẹ cô là thiếu nữ vị thành niên.
“Vậy ai là cha cháu?” một lúc sau cô hỏi.
Clemency nhìn cô đầy hối lỗi và nói, “Cha cháu chính là… cha cô.”
Libby gật đầu. Cô cũng nửa đoán ra chuyện này.
“Vậy lúc đó Lucy bao nhiêu tuổi?”
Clemency gục cằm xuống ngực. “Lucy lúc ấy mười bốn. Còn cha cô thì khoảng bốn mươi.”
Libby từ từ chớp mắt. “Và chuyện đó là…? Có phải ông ấy đã…?”
“Không,” Clemency nói. “Không. Theo lời Lucy nói thì không. Theo lời Lucy nói chuyện đó…”
“Có sự đồng thuận của cả hai?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng bà ấy còn trẻ quá. Ý cháu là, theo luật thì đó vẫn là hiếp dâm.”
“Đúng vậy. Nhưng cha cô… Ông ấy rất có sức lôi cuốn. Ông ấy biết cách để làm ai đó cảm thấy họ đặc biệt. Hoặc cảm thấy mình vô giá trị. Và tất nhiên ai cũng muốn mình là người đặc biệt rồi. Ý cô là, cô hiểu tại sao chuyện đó xảy ra. Cô có thể hiểu… Không phải cô muốn nói là cô đồng tình với hành động ấy. Cô căm thù nó. Cô căm thù chính cha mình vì đã làm điều ấy. Và cô căm thù cả Lucy nữa.”
Trong chốc lát cả hai đều im lặng. Libby cố gắng đợi vài phút để thẩm thấu hết được những điều mà Clemency vừa kể. Mẹ cô là một cô gái vị thành niên, giờ đã là một phụ nữ trung niên, đang trôi dạt ở phương trời nào đó. Cha cô là một ông già bẩn thỉu, một kẻ lạm dụng trẻ em, một con thú. Khi nghĩ tới đây, Libby chợt thấy thông báo trên điện thoại. Đó là tin nhắn WhatsApp từ số điện thoại mà cô không nhận ra.
“Xin lỗi,” cô nói với Clemency, tay nhấc điện thoại lên. “Cô có phiền không?”
Trong tin nhắn có một bức ảnh đính kèm. Trên bức ảnh dòng chú thích viết, Chúng tôi đang ở đây đợi cô! Quay lại đi!
Libby nhận ra vị trí của bức ảnh. Đó là ngôi nhà trên đường Cheyne. Ngay chính giữa là một người phụ nữ đang ngồi trên sàn nhà, tay giơ lên trước máy ảnh: mảnh khảnh, tóc sẫm màu, da rám nắng. Cô ấy mặc chiếc áo ba lỗ, lộ ra những hình xăm bao quanh cánh tay gân guốc. Ở bên trái người phụ nữ là một cậu bé rất đẹp trai, da rám nắng, tóc đen, và một cô bé xinh xắn với những lọn tóc quăn vàng, da màu ô liu, mắt màu xanh lục. Ngồi dưới chân họ là con chó nhỏ, lông màu nâu đen pha trắng, lưỡi thè ra vì nóng.
Ở cận cảnh của bức ảnh là người đàn ông tự gọi mình là Phin, tay đang cầm máy ảnh quay về phía mình, nhìn ống kính cười rạng rỡ, răng trắng bóng. Libby quay màn hình sang cho Clemency xem.
“Đây có phải…?”
“Ôi Chúa ơi.” Clemency đưa đầu ngón tay lại gần màn hình và chỉ vào người phụ nữ. “Chính là cô ấy! Chính là Lucy.”
Libby dùng đầu ngón tay để phóng to khuôn mặt người phụ nữ ấy lên. Lucy trông giống Martina, người phụ nữ mà cô đã tưởng là mẹ mình. Da bà rám nắng, tóc đen nhánh, nhưng ngọn tóc thì hơi nâu đỏ. Trán bà hơi nhăn. Mắt bà nâu đậm, giống mắt của Martina. Giống màu mắt của con trai bà nữa. Trông bà có vẻ hao mòn và mệt mỏi. Nhưng trông bà vẫn đẹp tuyệt vời.