← Quay lại trang sách

Chương 61

Lucy đặt điện thoại xuống và nhìn Henry chằm chằm. “Con bé đang ở đây rồi.”

Họ cùng nhau đi ra trước cửa.

Con chó bắt đầu sủa khi nghe thấy tiếng người ở ngoài, Henry bế nó lên rồi suỵt cho nó im lặng.

Tim Lucy đập loạn xạ khi tay cô chạm vào tay nắm cửa. Cô chạm tay lên tóc mình, rồi vuốt vuốt xuống. Cô cố mỉm cười.

Và con bé đây rồi. Đứa con gái mà cô đã phải bỏ lại phía sau. Đứa con gái mà cô đã phải giết người để quay lại tìm.

Con gái cô có chiều cao trung bình, vóc dáng cũng trung bình, không hề giống với đứa bé bụ bẫm cô đã bỏ lại trong chiếc cũi hiệu Harrods. Con gái cô có mái tóc vàng mềm mại, nhưng lại không có lọn tóc nào xoăn. Mắt con bé xanh, nhưng không phải màu xanh nước biển nhạt như đứa bé mà cô đã bỏ lại. Con bé đang mặc quần soóc vải cotton, áo cánh ngắn tay và đi đôi giày vải màu hồng. Con bé đang ôm chặt lấy chiếc túi xách màu xanh cỏ vào trong bụng. Con bé đeo đôi khuyên tai nhỏ bằng vàng, toòng teng hai hạt pha lê, mỗi bên một chiếc. Con bé không trang điểm.

“Serenity à…?”

Con bé gật đầu. “Hay Libby. Đi làm mọi người gọi con như thế.” Con bé cười nhẹ.

Lucy cũng cười. “Libby. Tất nhiên rồi. Con là Libby. Vào đây. Vào đây.”

Cô phải cưỡng lại ý muốn choàng tay mình lên người con bé. Thay vào đó, cô đặt một tay lên vai con bé và dẫn nó qua hành lang. Đi đằng sau Serenity là một người đàn ông cao to, đẹp trai, mặt để râu. Con bé giới thiệu đó là Miller Roe.

Libby nói, “Đây là bạn con.”

Lucy dẫn Libby và Miller vào bếp, nơi có các con cô đang hồi hộp chờ đợi.

“Các con,” cô nói, “đây là Serenity. Hay thật ra là Libby. Và Libby là…”

“Libby chính là em bé ạ?” Marco nói, mắt mở to.

“Ừ, Libby chính là em bé.”

“Em bé nào hả mẹ?” Stella nói.

“Mẹ sinh Libby khi mẹ còn rất trẻ. Libby chính là đứa con mà mẹ phải bỏ lại ở London. Mẹ chưa bao giờ kể với ai về Libby cả. Nhưng Libby chính là chị cả của các con.”

Cả Marco và Stella đều ngồi há hốc mồm. Libby vẫy tay chào hai đứa. Lúc này ai cũng cảm thấy khó xử. Nhưng rồi Marco nói, “Con biết mà! Con biết từ lâu rồi! Từ lúc con nhìn thấy cái thông báo ở trên điện thoại của mẹ! Con đã biết đấy là con của mẹ! Con biết mà!”

Rồi thằng bé đứng dậy, chạy qua bếp và trong giây lát Lucy tưởng nó bỏ đi, tưởng nó giận cô vì cô có một đứa con bí mật, nhưng rồi Marco chạy đến bên Libby, vòng tay qua eo con bé và ôm con bé thật chặt. Lucy thấy Libby mở to mắt vì ngạc nhiên, nhưng ánh mắt con bé xen lẫn với cả niềm vui. Libby xoa đầu Marco và mỉm cười với Lucy.

Và rồi, tất nhiên, vì Marco đã làm trước, nên Stella cũng bắt chước làm theo, chạy ra bám vào hông Libby. Đây rồi, Lucy nghĩ, chúng ở đây hết rồi. Cả ba đứa con của cô. Bên cạnh nhau. Cuối cùng thì ngày này cũng đến. Cô đứng đó, tay ôm lấy miệng, nước mắt lăn dài trên má.