← Quay lại trang sách

Chương 62

Tôi không phải là kẻ không có trái tim, Serenity, tôi hứa với cháu đấy.

Cháu còn nhớ ngày cháu ra đời tôi đã cho cháu nắm ngón tay tôi, nhớ khi tôi nói tôi nhìn thấy cháu và tim tôi như nở hoa không? Hai hôm trước khi tôi gặp mặt cháu, cảm giác ấy trong tôi vẫn vẹn nguyên. Với tôi cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ; cháu vẫn còn sự ngây thơ ấy, không một chút ranh ma.

Nhưng ở cháu còn có một cái gì đó khác.

Cháu có đôi mắt xanh của cậu ấy, làn da mịn màng của cậu ấy, hàng lông mi dài sắc nét của cậu ấy.

Nhìn cháu không giống Lucy lắm.

Nhìn cháu lại càng không giống David Thomsen chút nào.

Nhìn cháu giống y hệt cha cháu.

Nghĩ lại tôi cảm thấy thật nực cười vì không nhận ra điều ấy, khi nó lù lù ngay trước mắt tôi. Khi nhìn những lọn tóc vàng của cháu, đôi mắt màu xanh và khuôn miệng đầy đặn của cháu, sao mà David lại không biết cơ chứ? Sao mà Birdie lại không biết cơ chứ? Sao không ai phát hiện ra? Tôi nghĩ có lẽ chuyện đó rất khó tin. Khó để mà hình dung ra nổi nữa kìa.

Chuyện em gái tôi ngủ với cả David và Phin cùng một lúc.

Tôi không biết gì cho đến tận sau hôm sinh nhật Birdie.

Lúc đó tôi và Lucy vẫn chưa quyết được là chúng tôi sẽ phải làm gì. Phin đang đập phá ở trong phòng của cậu ấy, vậy nên tôi trói cậu ấy vào cái máy sưởi, để giữ cho cậu ấy được an toàn. Chỉ vì tôi muốn tốt cho cậu ấy mà thôi.

Lucy thất kinh.

“Anh làm gì thế?” con bé khóc.

“Cậu ta sẽ làm đau bản thân mình,” tôi nói, giọng trịch thượng. “Chỉ như thế này cho đến khi chúng ta quyết định chúng ta sẽ làm gì với cậu ấy.”

Con bé đang bế cháu trên tay. Lucy chưa rời cháu nửa bước kể từ đêm hôm trước, khi con bé giành lại cháu từ tay Birdie.

“Chúng ta cần phải giúp anh ấy.”

“Đúng. Chúng ta cần làm như thế. Nhưng chúng ta cũng cần nhớ là chúng ta vừa giết người và rất có thể chúng ta sẽ phải đi tù.”

“Nhưng đó là do không may thôi,” con bé nói. “Không ai trong chúng ta cố ý giết người cả. Cảnh sát sẽ biết điều đó.”

“Không. Họ sẽ không biết. Chúng ta làm gì có bằng chứng là chúng ta đã bị lạm dụng. Chúng ta cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy điều gì đã xảy ra ở đây cả. Mọi việc chỉ diễn ra trong trí nhớ của chúng ta mà thôi.”

Nhưng rồi tôi dừng lại. Tôi nhìn Lucy, rồi tôi quay sang nhìn cháu và tôi nghĩ: Đây rồi. Bằng chứng là đây chứ đâu, nếu chúng tôi cần trợ giúp, bằng chứng của việc chúng tôi bị lạm dụng đang ở ngay đây. Ngay đây.

Tôi nói, “Lucy. Đứa bé. Đứa bé chính là bằng chứng rằng em đã bị lạm dụng. Em mười lăm tuổi. Em mới mười bốn khi đứa bé ra đời. Họ có thể làm xét nghiệm DNA. Chứng minh David là cha đứa bé. Em có thể nói là ông ta đã cưỡng hiếp em nhiều lần, từ khi em còn là một đứa trẻ. Em có thể nói là Birdie đã khuyến khích ông ta làm như thế. Và rồi họ chiếm đoạt con của em. Ý anh là sự thật cũng gần như thế. Và rồi anh có thể nói… anh có thể nói là anh đã chứng kiến những người lớn làm như thế. Anh có thể để lại một tờ giấy nhắn giả, ghi là họ cảm thấy rất xấu hổ vì những gì họ đã gây ra. Và cái cách mà họ đã đối xử với chúng ta.”

Đột nhiên tôi cảm thấy bị choáng ngợp trước cảm giác chúng tôi có thể thoát ra khỏi mớ bòng bong này. Chúng tôi có thể bước ra khỏi đây mà không phải đi tù, và Phin sẽ khỏe lại, còn Lucy thì được giữ lấy đứa con của mình, và tất cả mọi người sẽ đối xử tốt với chúng tôi.

Sau đó Lucy nói, “Henry. Anh biết Serenity không phải con của David, đúng không?”

Ôi Chúa ơi, tôi đúng là một thằng ngốc cả tin, tôi không hề nhận ra điều đó. Tôi còn nghĩ, “Ủa, vậy nó là con ai?”

Nhưng rồi tôi lắp những mảnh ghép lại. Đầu tiên tôi cười. Và sau đó tôi cảm thấy phát ốm. Rồi tôi nói, “Thật ư? Em? Và Phin? Thật ư?”

Lucy gật đầu.

“Nhưng làm sao mà hai người có thể?” tôi hỏi. “Lúc nào vậy? Anh không hiểu.”

Con bé cúi đầu và nói, “Ở trong phòng anh ấy. Chỉ hai lần thôi. Nó như kiểu, em không biết nữa, một điều gì đấy để an ủi. Em đến thăm anh ấy vì em lo lắng cho anh ấy. Vì trông anh ấy ốm yếu quá. Nhưng rồi bọn em…”

“Ôi Chúa ơi. Đồ con điếm!”

Con bé cố gắng xoa dịu tôi, nhưng tôi đẩy nó ra. Tôi nói, “Tránh xa tao ra. Mày làm tao ghê tởm. Mày là đồ bệnh hoạn, và mày làm tao ghê tởm. Mày là một con đĩ. Một con đĩ, một con đĩ đê tiện, bẩn thỉu.”

Vâng, tôi phản ứng có phần hơi thái quá. Hiếm có ai làm tôi cảm thấy ghê tởm như Lucy ngày hôm đó.

Tôi không thể nhìn nổi cái bản mặt của nó. Đầu óc tôi lúc này không được thông suốt. Mỗi lần tôi cố nghĩ về điều gì đó, cố nghĩ xem tôi nên làm gì tiếp theo, tâm trí tôi lại tràn ngập những hình ảnh của Phin và Lucy: cảnh Phin đè lên người Lucy, hôn hít con bé, còn tay cậu, đôi bàn tay hôm ấy tôi đã nắm ở trên mái nhà, thì sờ soạng khắp người em gái tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tức giận đến như thế, chưa bao giờ cảm thấy căm thù, tổn thương và đau đớn đến như thế.

Tôi muốn giết một ai đó. Và lần này tôi làm có chủ đích.

Tôi đi lên phòng Phin. Lucy cố ngăn tôi lại. Tôi đẩy con bé ra.

“Có thật không?” Tôi hét vào mặt cậu ta. “Có thật là cậu đã quan hệ với Lucy không?”

Phin ngây người nhìn tôi.

“Đúng không?” Tôi lại hét lên. “Nói cho tôi biết ngay!”

“Tôi sẽ không nói cho cậu biết cái gì sất,” cậu ấy nói, “cho đến khi cậu cởi trói cho tôi.”

Nghe cậu ấy nói có vẻ như cậu ấy đã kiệt sức. Nghe cậu ấy nói như thể cậu ấy đang lả dần đi.

Ngay lập tức tôi cảm thấy cơn thịnh nộ của mình bắt đầu tan biến và tôi ngồi xuống cạnh chân giường cậu.

Tôi gục đầu vào tay mình. Khi tôi ngẩng lên, tôi thấy mắt cậu ấy đã nhắm lại.

Trong khoảnh khắc cả hai chúng tôi đều im lặng.

“Cậu sắp chết rồi à, Phin?” tôi hỏi.

“Tôi. Đéo. Biết.”

“Chúng ta cần ra khỏi đây,” tôi nói. “Chúng ta cần làm gì đó. Nghiêm túc đấy.”

“Tôi không thể.”

“Nhưng cậu không có sự lựa chọn nào khác.”

“Mẹ kiếp vậy thì cứ để tôi ở đây. Tôi muốn chết.”

Tôi phải thú nhận là tôi đã nghĩ về chuyện ấy, nghĩ về việc lấy cái gối và đè mặt cậu ấy xuống, rồi giữ nó cho đến khi cậu ấy trút hơi thở cuối cùng, thì thầm vài lời dễ nghe vào tai cậu ấy, chế ngự cậu ấy, bóp nghẹt hết sinh lực của cậu ấy, và giành lấy sức mạnh của cậu ấy cho riêng mình. Nhưng, hãy nhớ lấy điều này, ngoại trừ cái bào thai của mẹ tôi ra, và trong suốt bao nhiêu năm qua tôi đã tìm hiểu điều này trên mạng rất nhiều lần, thực sự rất khó để phá bỏ một thai nhi khỏe mạnh nếu chỉ sử dụng mùi tây, tôi chưa bao giờ cố tình giết bất kỳ ai. Tôi là một con người có tâm đen tối, Serenity, tôi biết điều đó. Tôi không cảm nhận cuộc sống theo cách mà người khác cảm nhận. Nhưng tôi có lòng từ bi và tôi biết cách yêu thương.

Và tôi yêu Phin hơn tất cả những người tôi đã từng yêu từ trước đến nay.

Tôi cởi trói cổ tay của cậu ấy ra khỏi máy sưởi, và tôi nằm xuống bên cạnh cậu ấy.

Tôi nói, “Cậu đã bao giờ thích tớ chưa? Dù chỉ là một phút thôi?”

Cậu ấy nói, “Tớ vẫn luôn thích cậu. Tại sao tớ lại không thích cậu cơ chứ?”

Tôi dừng lại để suy nghĩ về câu hỏi của cậu. “Bởi vì tớ thích cậu à? Vì tớ thích cậu quá nhiều à?”

“Phiền phức,” cậu ấy nói, có chút gì đó châm biếm, giọng nhạt dần. “Rất phiền phức.”

“Ừ,” tôi nói. “Tớ có thể thấy điều đó. Tớ xin lỗi. Tớ xin lỗi vì đã để cha cậu nghĩ là cậu đẩy tớ xuống sông Thames. Tớ xin lỗi vì đã hôn cậu. Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu.”

Quanh nhà phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt. Cháu đang ngủ. Lucy đã đặt cháu vào cái cũi ở trong phòng thay đồ của cha mẹ tôi. Ba mươi sáu tiếng đồng hồ trôi qua và tôi vẫn chưa được chợp mắt. Sự im lặng cùng tiếng thở của Phin đã ru tôi vào trong giấc ngủ sâu ngay tức khắc.

Hai tiếng sau, khi tôi tỉnh dậy, Lucy và Phin đã bỏ đi, còn cháu thì vẫn đang ngủ trong cũi.