Chương 63
Libby nhìn Lucy. Xung quanh người phụ nữ này là những đứa trẻ thân yêu mà bà ấy đã đưa từ tận Pháp về Anh. Bà ấy còn mang theo cả con chó nữa. Rõ ràng là bà ấy không phải kiểu người có thể bỏ những người bà ấy yêu thương lại đằng sau. Libby hỏi, “Tại sao mẹ lại bỏ con?”
Ngay lập tức Lucy lắc đầu.
“Không,” bà nói, “Không. Không. Mẹ không bỏ con. Mẹ không bao giờ bỏ con lại. Nhưng Phin ốm quá, còn con thì vẫn khỏe mạnh. Thế nên mẹ đặt con vào trong cũi, chờ đến khi con ngủ, rồi mẹ lên phòng Phin. Henry đang ngủ, và cuối cùng thì mẹ cũng đã thuyết phục được Phin đứng dậy. Anh ấy nặng lắm; mà mẹ thì yếu. Mẹ đưa anh ấy ra khỏi nhà và bọn mẹ đi đến nhà bác sĩ riêng của cha mẹ ngày xưa. Bác sĩ Broughton. Mẹ nhớ là hồi bé mẹ đã từng đến đấy, nhà ông ấy ở ngay góc phố thôi. Ông ấy có một cánh cửa đỏ tươi ở trước nhà. Mẹ nhớ. Lúc ấy cũng nửa đêm rồi. Ông ấy ra mở cửa trong bộ quần áo ngủ. Mẹ nói với ông ấy mẹ là ai. Và rồi mẹ nói,” bà cười nhăn nhó khi nhớ lại, “Mẹ nói, ‘Cháu có tiền! Cháu có thể trả tiền cho chú.’
“Lúc đầu trông ông ấy có vẻ tức giận. Nhưng rồi ông nhìn Phin, ông quan sát cậu ấy một hồi rồi ông nói, ‘Ôi trời, ôi trời, ôi trời ơi.’ Ông vội chạy lên nhà, vừa chạy vừa càu nhàu; rồi ông đi xuống, quần áo chỉnh tề.
“Ông đưa bọn mẹ vào phòng phẫu thuật. Đèn đã tắt hết. Ông bật đèn lên, hai dãy đèn liền, tất cả sáng cùng một lúc. Mẹ phải che mắt lại. Ông đặt Phin lên giường, rồi kiểm tra tất cả các dấu hiệu sinh tồn, và ông hỏi mẹ chuyện quái gì đã xảy ra. Ông hỏi, ‘Cha mẹ cháu đâu rồi?’ Mẹ không biết phải nói gì.
“Mẹ nói, ‘Họ đi rồi.’ Và ông nhìn ngang sang mẹ. Như thể muốn nói, Mình nói chuyện đó sau. Rồi ông gọi ai đó. Mẹ nghe thấy ông ấy đang cố giải thích tình hình, sử dụng rất nhiều thuật ngữ y tế. Nửa tiếng sau một chàng trai trẻ xuất hiện. Anh ta là y tá của bác sĩ Broughton. Cả hai bọn họ thực hiện cả tá các thể loại xét nghiệm. Anh y tá rời đi lúc nửa đêm với một túi đồ để mang đến phòng thí nghiệm. Đã hai ngày rồi mẹ chưa ngủ. Mẹ bắt đầu nhìn thấy sao. Bác sĩ Broughton pha cho mẹ một cốc chocolate nóng. Nghe thì có vẻ điên rồ, nhưng đó là cốc chocolate ngon nhất mẹ từng được uống. Rồi mẹ ngồi trên ghế xô-pha trong phòng tư vấn của ông ấy và ngủ thiếp đi mất.
“Khoảng năm giờ sáng mẹ tỉnh dậy và anh y tá cũng đã quay trở về từ phòng thí nghiệm. Phin đang được truyền nước. Nhưng mắt anh ấy đã mở. Bác sĩ Broughton nói với mẹ là Phin bị suy dinh dưỡng nặng. Ông ấy nói nếu được cung cấp đủ chất lỏng và dành ra một thời gian để nghỉ ngơi thì anh ấy sẽ hồi phục.
“Mẹ chỉ gật đầu và nói, ‘Cha anh ấy chết rồi. Cháu không biết mẹ anh ấy ở đâu. Hai đứa cháu có một đứa con. Cháu không biết phải làm gì cả.’
“Khi mẹ nói mẹ có con, mặt ông ấy chùng xuống. Ông ấy nói, ‘Chúa lòng lành. Giờ chính xác là cháu bao nhiêu tuổi?’
“Mẹ đáp, ‘Cháu mười lăm.’
“Ông ấy nhìn mẹ bằng một ánh mắt kỳ lạ và nói, ‘Thế đứa bé ở đâu?’
“Mẹ nói, ‘Ở nhà cháu ạ. Với anh cháu.’
‘“Còn cha mẹ cháu? Họ đi đâu rồi?’
“Mẹ nói. ‘Họ chết rồi ạ.’
“Lúc đó ông thở dài. Ông nói, ‘Chú không biết. Chú rất tiếc.’ Và rồi ông nói. ‘Nghe này. Chú không biết chuyện gì đang xảy ra và chú không muốn bị liên lụy. Nhưng cháu đã mang cậu bé này đến trước cửa nhà chú và chú có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu ấy. Vậy nên, hãy để cậu ấy ở đây một thời gian. Chú có phòng cho cậu ấy.’
“Và sau đó mẹ nói mẹ phải đi, mẹ phải về với con, nhưng ông ấy nói, ‘Cháu trông có vẻ bị thiếu máu. Chú muốn làm một vài xét nghiệm trước khi chú để cháu về. Cháu ăn cái gì đi đã.’
“Thế là ông ấy cho mẹ ăn một bát ngũ cốc và một quả chuối. Ông ấy lấy máu của mẹ, kiểm tra huyết áp, kiểm tra răng lợi, rồi kiểm tra tai, như một con ngựa được mang ra chợ bán vậy.
“Ông ấy nói với mẹ là mẹ bị mất nước và ông ấy cần dành thời gian để theo dõi sức khỏe và truyền dịch cho mẹ.”
Rồi Lucy ngẩng lên nhìn Libby và nói. “Mẹ xin lỗi, rất, rất xin lỗi. Nhưng đến lúc ông ấy bảo mẹ là mẹ có thể đi, thì mọi chuyện đã kết thúc rồi. Cảnh sát đã tới, các cán bộ công tác xã hội đã tới, và con đã biến mất.”
Mắt bà ngấn nước.
“Mẹ đã đến muộn.”