← Quay lại trang sách

Chương 64

Bác là người đã chăm sóc cháu, Serenity. Bác là người đã ở lại cho cháu ăn chuối nghiền, uống sữa đậu nành, ăn cơm, ăn cháo. Bác đã thay tã lót cho cháu. Bác hát ru cho cháu ngủ. Bác cháu mình, chúng ta đã dành rất nhiều thời gian bên nhau. Nhưng một lúc nào đó bác nhận ra là rõ ràng Phin và Lucy sẽ không quay trở về, và nếu bác ở lại lâu hơn thì những cái xác chết trong bếp sẽ bắt đầu phân hủy. Bác cũng nghĩ là đến giờ này chắc đã có ai đi báo chính quyền rồi. Bác biết đã đến lúc bác phải đi. Bác viết thêm mấy dòng nữa vào bức thư tuyệt mệnh. “Con gái của chúng tôi tên là Serenity Lamb. Con bé mười tháng tuổi. Xin làm ơn thay chúng tôi đảm bảo con bé được gửi vào tay người tốt.” Bác đặt cái bút bác dùng để viết thư vào tay mẹ bác, sau đó bác lấy nó ra và đặt nó lên bàn cạnh bức thư. Bác cho cháu ăn và thay cho cháu bộ áo liền quần mới.

Sau đó, khi bác chuẩn bị đi, bác sờ thấy cái chân thỏ của Justin ở trong túi áo. Bác đặt nó vào trong cũi của cháu để lấy may, không phải vì bác tin vào những điều ấy, và rõ ràng nó chẳng giúp bác được chút nào kể từ khi bác mang nó từ phòng Justin về. Nhưng bác muốn những gì tốt đẹp nhất cho cháu, Serenity. Cháu là thứ thuần khiết duy nhất trong căn nhà đó, điều tốt đẹp duy nhất đến từ tất cả những chuyện này. Thế nên bác đã lấy cái chân thỏ và bác để nó vào trong cũi với cháu.

Sau đó bác hôn cháu và nói, “Tạm biệt, cô bé đáng yêu.”

Bác đi ra từ phía cửa sau, trên người mặc bộ suit Savile Row cũ của cha bác, chân đi đôi giày mua trên phố Jermyn cũng của ông ấy nốt. Bác đeo cái cà vạt dây lên cổ áo cũ của cha bác, và chải tóc sang một bên. Trong túi của bác nhét đầy tiền mặt và trang sức. Bác sải bước dưới ánh nắng mai, cảm giác như những tia nắng ấy đang dát vàng lên làn da mệt mỏi của bác. Bác tìm một bốt điện thoại công cộng rồi quay số khẩn cấp 999. Bác giả giọng nói chuyện với cảnh sát rằng bác cảm thấy lo lắng cho hàng xóm của bác. Đã lâu rồi bác chưa nhìn thấy họ. Và rằng bác nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Bác đi bộ đến đường King’s Road; lúc này hàng quán vẫn đóng cửa. Bác tiếp tục đi bộ đến ga Victoria rồi ngồi bên ngoài một quán cà phê tồi tàn trong bộ suit Savile Row và gọi một cốc cà phê. Bác chưa uống cà phê bao giờ. Bác rất muốn thử xem nó ra sao. Người ta mang cốc cà phê ra, bác uống một ngụm và vị của nó thật kinh tởm. Bác đổ hai gói đường vào và bắt mình phải uống cho bằng hết. Sau đó bác tìm thấy một khách sạn ẩn danh và trả tiền phòng cho ba đêm. Không ai hỏi tuổi của bác cả. Khi bác ký tên vào tờ đăng ký, bác sử dụng cái tên Phineas Thomson. Thomson ở giữa là chữ o. Không phải là E. Bác muốn trở thành một người gần giống như Phin. Nhưng không hẳn là Phin.

Bác nằm trong khách sạn xem ti-vi. Có một bài báo nhỏ ở cuối chuyên mục bản tin. Ba cái xác. Một vụ tự tử tập thể. Một em bé khỏe mạnh và được chăm sóc đến nơi đến chốn. Những đứa trẻ bị mất tích. Cảnh sát đang đi tìm. Những tấm ảnh họ đăng là ảnh chụp ở trường khi bác và mẹ cháu còn học tiểu học. Lúc đấy bác mới mười tuổi, tóc bác cắt ngắn và vuốt sang một bên. Lucy mới tám tuổi, tóc cắt đầu nấm. Nhìn cả hai bây giờ sẽ không ai nhận được ra. Phin và Clemency không được đề cập đến.

Bác thở phào nhẹ nhõm.

Và sau đó thì sao? Chuyện gì đã xảy ra trong suốt bao nhiêu năm qua, kể từ khi bác mới mười sáu tuổi, mặc quần lót nằm xem ti-vi trên cái ga giường nylon trong một khách sạn rẻ tiền cho đến khi bác bước sang tuổi trung niên như bây giờ?

Cháu có muốn biết không? Cháu có quan tâm không?

Bác kiếm được một công việc. Bác làm cho một cửa hàng sửa đồ điện ở Pimlico. Cửa hàng ấy là của một gia đình người Bangladesh điên rồ, và họ chẳng thèm quan tâm gì đến gốc gác của bác cả, miễn sao là bác đi làm đúng giờ.

Bác chuyển vào một căn hộ studio. Bác mua mấy cuốn sách dạy lập trình và một cái máy tính để tự học vào buổi tối.

Đến lúc đó đã có mạng Internet và điện thoại di động. Bác rời cửa hàng sửa chữa đồ điện để đến làm việc cho Carphone Warehouse trên phố Oxford.

Bác chuyển vào căn hộ một phòng ngủ ở quận Marylebone, ngay trước khi Marylebone trở nên đắt đỏ. Bác nhuộm tóc vàng. Bác đi tập thể hình. Bác bắt đầu có cơ bắp. Bác đi đến các câu lạc bộ đêm và ngủ với người lạ. Bác yêu một người, nhưng anh ta đánh bác. Bác lại yêu thêm một người nữa, nhưng anh ta bỏ bác mà đi. Bác đi làm trắng răng. Bác nuôi mấy con cá nhiệt đới. Chúng chết. Bác có công việc mới ở một công ty Internet. Đầu tiên công ty chỉ có năm người. Sau ba năm công ty có năm mươi người, lương bác sáu con số một năm và bác có văn phòng của riêng mình.

Bác mua một căn hộ ba phòng ngủ ở Marylebone. Bác lại yêu thêm một người nữa. Anh ta nói với bác là bác rất xấu xí và sẽ chẳng có ai yêu nổi bác cả rồi bỏ bác mà đi. Bác đi sửa mũi. Bác đi nối mi. Tiêm thêm một chút chất độn vào môi nữa.

Và đến năm 2008, bác đi đến văn phòng luật sư có tên trên bản di chúc cuối cùng của cha mẹ bác. Đã rất lâu rồi bác muốn bỏ lại đằng sau những gì đã xảy ra trên đường Cheyne và cố tạo dựng một cuộc sống mới, với một danh tính mới (dù có hơi vay mượn một chút). Bác không muốn liên quan gì đến cậu bé Henry Lamb bé bỏng đáng thương và quá khứ của cậu ta. Với bác cậu bé ấy chết rồi. Nhưng khi bác già đi và cuộc sống của bác bắt đầu ổn định hơn, càng ngày bác lại càng hay nghĩ về cháu; bác muốn biết cháu là ai, cháu ở đâu và liệu cháu có đang được sống một cuộc sống hạnh phúc hay không.

Đọc báo bác biết người ta cho rằng cháu là con của Martina và Henry Lamb. “Bức thư tuyệt mệnh” của bác được mặc định là đúng và không ai tiến hành xét nghiệm ADN của cháu để xác nhận cả. Nhớ lại những điều khoản trong bản di chúc của cha mẹ mình, bác nhận ra là có thể một ngày nào đó cháu sẽ trở lại cuộc đời của bác. Nhưng bác không biết quỹ ký gửi ấy còn được giao cho văn phòng luật sư đó hay không. Mà nếu thế đi chăng nữa, bác cũng không biết David có làm gì để thay đổi các điều khoản không, nhất trong thời gian ông ta điều khiển mẹ của bác.

Đến lúc đó bác cũng đã bước sang tuổi ba mươi rồi. Bác cao ráo, tóc vàng, người cơ bắp, da rám nắng. Bác tự giới thiệu bác là Phineas Thomson. Bác nói, “Tôi đến để tìm kiếm thông tin về một gia đình mà tôi từng được biết. Tôi tin các ông là luật sư của họ. Nhà Lamb. Trên đường Cheyne.”

Một người phụ nữ trẻ lật một vài tập giấy tờ lên, ấn một vài nút trên bàn phím, rồi nói cho bác biết rằng họ đang quản lý một quỹ ký gửi cho một gia đình nhưng không thể tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào nữa.

Trong văn phòng có một chàng trai rất dễ thương. Bác để mắt đến cậu ấy khi bác ngồi đợi trong phòng lễ tân. Bác đã đợi ở ngoài cho đến giờ ăn trưa và bác bắt chuyện với cậu ấy khi cậu ấy rời khỏi văn phòng. Tên cậu ấy là Josh. Tất nhiên rồi. Thời buổi này ai cũng tên là Josh cả.

Bác đưa cậu ấy về nhà, nấu cho cậu ấy ăn rồi ngủ với cậu ấy, và tất nhiên, bởi vì bác chỉ muốn lợi dụng cậu ta, nên cậu ta đã phải lòng bác. Bác chỉ mất hơn một tháng giả vờ đáp lại tình cảm của cậu ta, và thế là cậu ta tự động copy hết tất cả giấy tờ và mang đến cho bác.

Và rồi nó ở đó, giấy trắng mực đen, y như những gì cha mẹ bác đã chỉ định, khi bác còn bé tí và Lucy còn chưa ra đời. Số nhà mười sáu trên đường Cheyne và tất cả tài sản trong đó sẽ được giao phó cho con cháu của Martina và Henry Lamb đến khi con cả của ông bà hai mươi lăm. Rốt cuộc thì David vẫn chưa động tay được vào nó, và có vẻ như Lucy cũng chưa xuất hiện để đòi quyền thừa kế. Bản ký gửi vẫn ở đó, sẵn sàng, mong ngóng, chờ cháu đủ hai mươi lăm tuổi. Ai đó đa nghi sẽ nghĩ bác đến tìm cháu chỉ bởi vì bác muốn được hưởng phần tài sản thừa kế của mình. Dù sao thì bác cũng chẳng có cách nào chứng minh được bác là Henry Lamb, nên bác sẽ chẳng thể tự đến đòi một mình được, và nếu có cháu thì bác sẽ có cơ hội được chạm tay vào thứ đáng ra là của mình. Nhưng cháu biết đấy, đây thực sự không phải vì tiền. Bác có đầy tiền. Mà là để kết thúc. Và cũng là để gặp cháu nữa, Serenity, để nối lại mối liên kết mà bác cháu mình đã từng có.

Và thế là, tháng Sáu năm nay, bác thuê một căn hộ Airbnb ở bên kia sông. Bác mua một cặp ống nhòm và bác đứng trên sân thượng để quan sát.

Một hôm bác đi ra đằng sau ngôi nhà ở trên đường Cheyne và dành cả buổi sáng trên mái nhà để tháo dỡ bộ xương của Birdie ra khỏi cái vỏ xác ướp. Gỡ những mẩu xương bé tí của cô ta ra. Bỏ chúng vào trong cái túi nhựa màu đen. Đến khi trời tối, bác thả cái túi xuống dòng sông Thames. Nó nhỏ đến nỗi chính bác cũng tự cảm thấy ngạc nhiên. Bác ngủ lại trên chiếc đệm cũ và trở về căn hộ Airbnb vào buổi sáng ngày hôm sau. Sau đó bốn ngày, cháu đã có mặt ở đó. Cháu và ông luật sư. Nhấc tấm pano lên. Mở cửa. Rồi đóng cửa lại.

Bác thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì.

Em bé cũng trở về.