← Quay lại trang sách

Chương 65

Libby nhìn Lucy chằm chằm. “Vậy chuyện gì đã xảy ra với Phin? Sau khi mẹ bỏ ông ấy ở lại nhà bác sĩ Broughton? Ý con là, ông ấy có khỏe lại không?”

“Có,” Lucy nói. “Anh ấy có khỏe lại.”

“Vậy ông ấy còn sống chứ?”

“Theo như mẹ biết thì còn.”

Libby lấy tay ôm miệng. “Lạy Chúa,” cô nói. “Vậy ông ấy ở đâu?”

“Mẹ không biết. Mẹ đã không nhìn thấy anh ấy kể từ khi mẹ mười tám tuổi. Bọn mẹ ở Pháp cùng nhau một vài năm. Và sau đó bọn mẹ mất liên lạc.”

“Thế làm sao mà cả hai người lại sang được đến Pháp?” Libby hỏi.

“Bác sĩ Broughton mang bọn mẹ sang. Hay đúng hơn là ông nhờ người đưa bọn mẹ đi. Bác sĩ Broughton có vẻ biết tất cả mọi người. Ông ấy là kiểu người như thế, một người chuyên kết nối, mẹ đoán người ta gọi ông ấy như thế. Ông ấy lúc nào cũng có một số điện thoại để gọi, lúc nào cũng có thể nhờ vả, hết người này đến người khác. Ông từng làm bác sĩ riêng của nhiều tay tội phạm cấp cao. Mẹ nghĩ trước đấy ông cũng từng bị gọi dậy lúc nửa đêm, để khâu lại những vết thương do trúng đạn trong phòng mổ của mình.

“Khi ông ấy nhìn thấy bọn mẹ ở trên bản tin ông ấy muốn bọn mẹ đi ngay tức khắc. Một tuần sau khi mẹ gõ cửa nhà ông ấy, ông ấy nói bọn mẹ đã đủ khỏe để đi. Một người đàn ông tên là Stuart nhét cả hai đứa bọn mẹ vào ghế sau của một chiếc Ford Transit và đưa bọn mẹ qua đường hầm eo biển Manche, tới tận Bordeaux. Ông ta đưa bọn mẹ đến nông trại của một phụ nữ tên là Josette. Lại thêm một người quen khác của bác sĩ Broughton. Bà ấy để bọn mẹ ở lại vài tháng, đổi lại bọn mẹ phải làm việc cho nông trại của bà ấy. Bà ấy cũng không hỏi bọn mẹ là ai, và tại sao bọn mẹ lại ở đây.

“Mẹ và Phin, bọn mẹ không… con biết đấy. Chuyện xảy ra giữa bọn mẹ chỉ là vì hoàn cảnh của bọn mẹ khi ấy mà thôi. Một khi bọn mẹ thoát khỏi tất cả những điều đó, bọn mẹ trở lại là bạn bè. Gần như anh em vậy. Nhưng bọn mẹ nói về con suốt, tự hỏi không biết con thế nào rồi, ai đang chăm sóc cho con, con đã ngoan ra làm sao, sau này con lớn con sẽ tuyệt vời thế nào, và cả hai bọn mẹ đã sáng suốt như thế nào khi có con.”

“Hai người có bao giờ nói về việc quay lại tìm con không?” Libby hỏi, trầm ngâm.

“Có chứ,” Lucy trả lời. “Có. Bọn mẹ có. Hoặc chí ít là mẹ có nói. Phin thì thận trọng hơn, anh ấy lo lắng về tương lai nhiều hơn quá khứ. Bọn mẹ không nói về những chuyện khác. Bọn mẹ không nói về cha mẹ mình, về những chuyện đã xảy ra. Mẹ có cố gợi lại, nhưng Phin thì không. Như thể anh ấy đã xóa hết đi. Và anh ấy hồi phục rất nhanh một năm sau đó. Da anh ấy rám nắng, còn người anh ấy thì săn chắc. Cả hai bọn mẹ đều thế. Và Josette có một cái đàn violin cũ bà ấy không chơi, thế nên bà ấy cho mẹ. Mùa đông mẹ biểu diễn cho bà ấy xem, và rồi đến mùa hè, khi nông trại của bà ấy đón thêm học sinh và khách du lịch, mẹ biểu diễn cho cả bọn họ xem nữa. Bà ấy để mẹ mang cái đàn violin vào trong thị trấn và chơi vào tối thứ Sáu và tối thứ Bảy, và thế là mẹ bắt đầu kiếm được tiền. Mẹ bắt đầu tiết kiệm số tiền đó để một ngày mẹ và Phin sẽ quay trở lại London và đi tìm con.

“Nhưng một buổi sáng, khoảng hai năm sau, mẹ thức dậy và Phin biến mất. Anh ấy để lại cho mẹ một tờ giấy nhắn ghi: ‘Đi đến Nice.’” Lucy thở dài. “Mẹ ở lại Bordeaux đến hết hè, sau khi tiết kiệm đủ tiền để mua vé xe buýt đi Nice. Suốt mấy tuần trời đêm thì mẹ ngủ ở trên bãi biển, sáng thì mẹ đi tìm Phin. Cuối cùng thì mẹ bỏ cuộc. Mẹ có cây đàn violin của Josette. Đêm nào mẹ cũng chơi. Mẹ kiếm đủ tiền để thuê một phòng ở trong nhà nghỉ. Mẹ bước sang tuổi mười chín, rồi hai mươi, hai mốt. Và rồi mẹ gặp một người đàn ông. Một người đàn ông rất giàu có. Ông ấy lấy mẹ làm vợ. Mẹ có thêm một đứa con. Mẹ bỏ người đàn ông giàu có kia và quen một người đàn ông rất nghèo. Mẹ lại có thêm một đứa con nữa. Người đàn ông nghèo ấy bỏ mẹ mà đi…” Bà dừng lại và Libby quan sát nét mặt của bà. Có điều gì đó mà cô không thể biết được, thậm chí là không thể tưởng tượng được ở trong đó. Nhưng rồi nét mặt ấy qua đi và bà tiếp tục.

“Và rồi đến ngày sinh nhật con, mẹ đã quay trở lại.”

“Nhưng tại sao mẹ không quay trở lại trước đó?” Libby hỏi. “Tại sao mẹ quay trở lại đúng lúc con hai mươi lăm? Mẹ có biết về quỹ ủy thác không?”

“Đúng, mẹ có biết.” bà nói. “Nhưng mẹ không có cách nào để chứng minh mẹ là Lucy Lamb cả. Mẹ không có giấy khai sinh. Đến hộ chiếu của mẹ cũng là giả. Mẹ có cuộc hôn nhân rất tồi tệ với cha của Marco. Chỉ là mọi thứ rất…” Lucy thở dài. “Và rồi mẹ nghĩ, con biết đấy, nếu Henry không đến để đòi ngôi nhà, và mẹ cũng không đòi ngôi nhà, thì nó sẽ tự động thuộc về đứa bé, và cũng chính là con, bởi vì mọi người đều nghĩ con là con của Henry và Martina Lamb. Và mẹ nghĩ đó là điều mẹ sẽ làm. Mẹ sẽ chờ cho đến khi con hai mươi lăm tuổi và lúc đó mẹ sẽ quay lại tìm con. Mấy năm trước mẹ có chiếc điện thoại thông minh đầu tiên và việc đầu tiên là mẹ đặt thông báo trên lịch điện thoại để mẹ không quên. Mẹ đã chờ từng giây từng phút để được đến ngày này. Mẹ đã chờ để được quay trở về.”

“Còn Phin?” Libby hỏi, tuyệt vọng. “Chuyện gì đã xảy ra với Phin?”

Lucy thở dài. “Mẹ chỉ có thể đoán rằng anh ấy đã đi đâu đó để không ai có thể tìm thấy anh ấy. Mẹ chỉ có thể đoán rằng đó là điều mà anh ấy muốn.”

Libby thở dài. Cuối cùng thì nó cũng đã ở đây rồi. Toàn bộ bức tranh. Chỉ thiếu đúng một mảnh ghép.

Cha cô.