Chương 10
Catherine săm soi chỗ đồ ông mang đến gồm cá phèn, rau thơm và món kem xuất xứ từ những con bò Normandy hông bè, rồi lôi ra những củ khoai tây nhỏ với pho mát cô đã mua, và phác tay về phía những quả lê thơm ngát với chai rượu.
“Mình có thể nấu được món gì từ mấy thứ này không?”
“Được. Nhưng là từng món một chứ không phải nấu chung với nhau,” ông nói.
“Cả ngày hôm nay tôi đã mong chờ lúc này,” cô thú nhận. “Nhưng cũng có hơi sợ một tí. Anh thì sao?”
“Tôi thì ngược lại,” ông đáp. “Tôi thực sự sợ, và chỉ trông đợi nó chút xíu. Xin lỗi cô vì điều đó.”
“Ôi, anh không cần phải vậy. Nếu có điều gì đang gặm nhấm anh, sao phải vờ là không chứ?”
Trong lúc nói, cô ném cho ông cái khăn kẻ ca rô hai màu xanh xám để dùng làm tạp dề. Cô mặc trên người một tấm váy mùa hè màu xanh, hai đầu của chiếc khăn-kiêm-tạp-dề được gài vào cái dây thắt lưng đỏ. Lúc này ông có thể thấy rõ mái tóc vàng đã điểm bạc trên hai thái dương Catherine cũng như đôi mắt cô giờ đã không còn vẻ hoảng loạn của lần trước.
Những ô kính cửa sổ mau chóng mờ hơi nước; ngọn lửa bập bùng bên dưới đáy nồi và chảo; rượu vang trắng, hành tím với xốt kem đang sôi lục bục; và trong một cái nồi đáy dày, dầu ô liu đang nhuộm nâu chỗ khoai tây rắc hương thảo với muối.
Bọn họ tán gẫu với nhau như thể đã quen biết nhiều năm trời và chỉ mới bặt tin nhau một thời gian ngắn, về Carla Bruni, về bọn cá ngựa nhí lúc nhúc trong cái túi dưới bụng cá ngựa đực. Họ nói về thời trang, về phong trào dùng muối được tẩm ướp hương vị và dĩ nhiên họ còn buôn với nhau cả chuyện hàng xóm.
Những chủ đề nói chuyện như vậy, cả nghiêm túc lẫn nhẹ nhàng, cứ thế ào tới khi hai người đứng cạnh nhau nơi bếp gas, trước mặt là rượu và cá. Mỗi câu nói đều khiến Perdu có cảm giác Catherine với ông đang khám phá một sự hiệp thông của hai linh hồn.
Ông tiếp tục trông chừng nồi nước xốt còn Catherine thì thả cá vào, lần lượt từng miếng một. Họ ăn trực tiếp từ nồi, vừa đứng vừa ăn, vì cô chỉ có một cái ghế.
Cô rót rượu ra: thứ rượu Tapie nhẹ vàng óng xuất xứ từ Gascony. Và ông uống từng ngụm một, đầy cẩn trọng.
Đó là điều đáng kinh ngạc nhất ở buổi hẹn hò đầu tiên của ông kể từ năm 1992 này: ông hoàn toàn cảm thấy an toàn kể từ khoảnh khắc bước vào căn hộ của Catherine. Tất cả những ý nghĩ vẫn hằng đeo đuổi ông bị chặn lại nơi cửa căn hộ; một thứ phép mầu nào đó đã cản đường chúng.
“Giờ cô thường làm gì?” Perdu hỏi sau khi họ vừa bàn về Chúa trời, thế giới và thợ may của tổng thống.
“Tôi ư? Tôi đang tìm,” cô đáp.
Cô với lấy miếng bánh mì.
“Tôi đang đi tìm bản thân mình. Trước khi… trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi là trợ lý cho chồng tôi, là thư ký, là fan hâm mộ và chuyên gia tư vấn. Giờ thì tôi muốn biết mình có thể là gì trước khi gặp anh ta. Hay nói chính xác hơn, tôi đang cố thử xem liệu mình còn có thể làm cái con người trước kia không. Tôi bận bịu với việc đó: cố gắng.”
Cô bắt đầu nạo ruột bánh mì trắng ra khỏi lớp vỏ và vê giữa những ngón tay thon thả.
Ông chủ tiệm sách đọc Catherine như một cuốn tiểu thuyết. Cô để cho ông lật từng trang và nhìn xuyên thấu câu chuyện đời cô.
“Giờ đây ở tuổi bốn mươi tám, tôi có cảm giác hệt như ngày tám tuổi. Tôi từng ghét bị ngó lơ - cùng lúc đó tôi lại thấy bối rối nếu có người thực sự quan tâm tới tôi. Phải là ‘đúng’ người kìa. Cái đứa bạn nhà giàu tóc bóng mượt mà tôi muốn chơi cùng; ông thầy tử tế bất ngờ trước việc tôi khiêm nhường giấu đi tài năng của mình. Và mẹ tôi. Phải rồi, mẹ tôi.” Catherine dừng lời. Bàn tay cô vẫn tiếp tục mân mê mẩu bánh mì.
“Tôi luôn muốn được chú ý bởi những người có cái tôi to nhất. Tôi không quan tâm gì đến những người còn lại - ông bố yêu dấu của tôi; Olga béo ú nhễ nhại mồ hôi sống dưới tầng trệt - dù cho họ tử tế hơn rất nhiều. Nhưng tôi lại ngượng khi những người tử tế thích mình. Thật ngu xuẩn, nhỉ? Và trong đời sống hôn nhân tôi vẫn cứ là con bé ngu xuẩn ngày ấy. Tôi muốn ông chồng trẻ ranh chú ý đến tôi, và tôi bỏ qua hết thảy những người khác. Nhưng giờ tôi đã sẵn sàng để thay đổi. Anh đưa tôi lọ tiêu được không?”
Bằng những ngón tay thon thả, cô đã nặn mẩu bánh mì thành một con cá ngựa, và giờ đây cô gắn thêm hai hạt tiêu làm mắt cho nó trước khi đặt nó vào tay Perdu.
“Ngày trước tôi là điêu khắc gia. Hoặc kiểu kiểu vậy. Giờ đây tôi bốn mươi tám tuổi và đang phải học mọi thứ từ đầu. Tôi không nhớ được đã bao năm rồi tôi không ngủ với chồng mình. Tôi chung thủy, ngu xuẩn và cô đơn tột cùng, tôi sẽ lao vào ngốn ngấu anh nếu anh tử tế với tôi. Hoặc giết anh vì tôi không thể chịu nổi điều đó.”
Ở một mình với người phụ nữ như thế này làm Perdu thấy choáng váng.
Ông trầm ngâm nhìn gương mặt với mái đầu Catherine, như thể được phép bò vào bên trong cô tìm kiếm những điều thú vị đang ẩn mình ở đó.
Catherine có bấm lỗ tai nhưng không đeo hoa tai. (“Bạn gái mới của anh ta giờ đang đeo đôi hoa tai có nạm rubi. Đáng tiếc thật: tôi rất muốn được quẳng chúng xuống chân anh ta.”) Đôi khi cô chạm tay vào cái hõm cổ như để tìm kiếm thứ gì đó, có thể là chiếc dây chuyền mà người phụ nữ kia cũng đang đeo.
“Thế giờ anh làm gì?” cô hỏi.
Ông tả lại Hiệu thuốc văn chương cho cô nghe.
“Một con thuyền dài bụng trũng có một gian bếp, hai buồng ngủ, một buồng tắm với tám ngàn cuốn sách. Đó là một thế giới tách biệt với thế giới này.” Một chuyến phiêu lưu bị trì hoãn, như bất kỳ con tàu thả neo nào khác - nhưng ông giữ lại những lời này.
“Và ông vua của thế giới đó là ngài Perdu, một dược sĩ văn chương cho người thất tình.”
Catherine chỉ tay vào bọc sách ông mang cho cô tối hôm trước đó. “Nhân tiện, chúng giúp tôi rất nhiều.”
“Ngày còn bé cô muốn trở thành người thế nào?” ông hỏi trước khi cơn xấu hổ áp đảo ông.
“À, tôi muốn làm thủ thư. Và làm cướp biển. Con thuyền sách của anh đích thị là thứ đứa bé tôi muốn. Nhờ sách vở, tôi hẳn sẽ giải đáp được mọi bí ẩn trên đời này.
“Ban đêm tôi sẽ trộm từ người xấu mọi thứ họ đã lừa lấy từ tay người tốt, và chỉ để lại một cuốn sách duy nhất, thứ sẽ thanh tẩy họ và khiến cho họ phải ăn năn, biến họ thành người tốt và đại loại vậy - dĩ nhiên rồi.” Cô phá lên cười.
“Dĩ nhiên rồi,” ông hùa theo bằng giọng điệu mỉa mai cô dùng. Đó là điều đáng buồn duy nhất ở sách vở: chúng thay đổi con người. Tất cả, trừ người thực sự xấu xa, cái đám người sẽ không vì sách mà trở thành một ông bố tốt hơn, một người chồng tử tế hơn, một người bạn thân ái hơn. Họ vẫn tiếp tục làm những tên bạo chúa, hành hạ nhân viên, trẻ con và chó, hằn học trong những chuyện nhỏ nhặt và hèn hạ trong những chuyện hệ trọng, rồi lấy làm vui khi thấy nạn nhân bị làm nhục.
“Sách là bạn tôi,” Catherine nói, lấy ly rượu mát lạnh áp vào gò má đỏ lựng do hơi nóng bốc lên trong lúc nấu nướng. “Tôi nghĩ mình đã học được mọi thứ cảm xúc từ trong sách. Ở đó tôi đã yêu, đã cười và tìm ra được nhiều thứ hơn so với toàn bộ quãng đời không đọc sách của mình.”
“Tôi cũng vậy,” Perdu lẩm bẩm.
Họ nhìn vào nhau - và tự nhiên họ thấy hết sức ý hợp tâm đầu.
“J là viết tắt cho cái gì?” Catherine hỏi, giọng khàn đi.
“Jean,” ông thì thầm. Cái tên đó xa lạ đến nỗi ông nói nhịu.
“Tên tôi là Jean. Jean Albert Victor Perdu. Albert là được đặt theo tên ông nội, Victor là theo tên ông ngoại. Mẹ tôi là giáo sư, bố bà ấy, Victor Bernier, là nhà độc học, nhà xã hội học và thị trưởng. Tôi năm mươi tuổi, Catherine, tôi không quen nhiều phụ nữ, chứ đừng nói đến việc ngủ với phụ nữ. Tôi chỉ yêu một người. Cô ấy đã bỏ tôi.”
Catherine nhìn ông chăm chú.
“Hôm qua. Ngày hôm qua hai mươi mốt năm trước. Lá thư đó là do cô ấy gửi. Tôi sợ phải đọc những gì cô ấy viết.”
Ông đợi cô đuổi cổ ông ra khỏi nhà, đánh ông hay ngoảnh mặt nhìn đi. Nhưng cô không làm những việc ấy.
“Ôi, Jean,” thay vào đó cô thì thầm tên ông đầy thương cảm. “Jean.”
Nó lại vang lên.
Tên ông. Cái âm thanh ngọt ngào của nó.
Họ nhìn nhau; ông nhận thấy một thoáng rung động trong mắt cô và thấy chính mình dịu đi, và ông để cho cô bước vào để hiểu ông - phải, họ xuyên thấu qua nhau bằng ánh mắt và những lời không nói.
Hai con thuyền nhỏ trên biển, cả hai cùng nghĩ mình đã trôi dạt cô độc kể từ khi đánh mất mỏ neo, nhưng giờ đây…
Cô lướt ngón tay qua gò má ông.
Cử chỉ âu yếm ấy đến với ông mạnh chẳng khác nào cái tát - một cái tát tuyệt diệu, kỳ lạ.
Một lần nữa. Lại một lần nữa!
Hai cánh tay để trần của họ sượt qua nhau khi cô đặt ly rượu xuống.
Da. Những sợi lông tơ. Hơi ấm.
Không rõ ai trong hai người họ đã sững sờ nhiều hơn người còn lại - nhưng cả hai đều ngay lập tức nhận ra cảm giác sững sờ ấy không đến từ sự xa lạ, sự thân mật bất thần hay sự động chạm của hai cơ thể.
Họ sững sờ bởi cảm giác ấy mới tuyệt vời làm sao.