Chương 11
Jean bước tới một bước, giờ ông đứng sau Catherine và có thể ngửi thấy mùi tóc cô, cảm nhận thấy đôi vai cô tựa vào ngực mình. Tim ông đập rộn. Ông đặt tay lên hai cổ tay mảnh mai của cô, cực kỳ khẽ khàng, hết sức chậm rãi. Ông nhẹ nhàng ôm cô, những ngón tay lần ngược lên cánh tay Catherine, xoa đều, xoa đều.
Cô thở dốc, gọi tên ông, một tiếng hót bị bóp nghẹt.
“Jean?”
“Sao kia, Catherine.”
Jean Perdu cảm nhận được cơn rùng mình chạy dọc cơ thể cô. Nó xuất phát từ ngay trung tâm, bên dưới rốn, một sự run rẩy, một sự tròng trành. Nó tỏa ra như gợn sóng trên mặt nước. Ông ôm ghì cô từ đằng sau.
Cơ thể cô run lên, lộ ra cái bí mật là đã lâu rồi, rất rất lâu rồi, không có người đàn ông nào chạm vào cô. Cô là nụ hoa mắc kẹt bên trong lớp vỏ xù xì chai đá.
Thật cô đơn. Thật lẻ loi.
Catherine khẽ khàng tựa lưng vào người ông. Mái tóc ngắn của cô thơm nức.
Jean Perdu chạm vào cô còn khẽ hơn nữa, chỉ lướt tay qua đầu những sợi lông tơ, khoảng không bên trên cánh tay để trần của cô.
Thật tuyệt diệu.
Nữa đi, cơ thể Catherine van vỉ. Ôi, nữa đi, làm ơn; đã không biết bao nhiêu lâu rồi, em khát khô rồi. Và làm ơn đừng quá mạnh bạo. Như thế em sẽ không thể chịu nổi! Ôi em nhớ cái cảm giác này làm sao. Em đã đương đầu với nỗi nhớ nhung nó, cho đến giây phút này. Giờ thì em đang vỡ ra, đang tan ra như cát, em đang biến mất. Thế nên giúp em với - đừng dừng lại.
Mình có thể nghe những cảm xúc của nàng ư?
Âm thanh duy nhất vang lên từ miệng cô là tên ông.
Jean. Jean! Jean?
Catherine buông người tựa vào ông, phó mặc mình cho đôi bàn tay ông. Hơi nóng len lỏi chạy qua ngón tay Perdu. Ông cảm thấy như thể mình cùng lúc vừa là bàn tay, là cảm giác, cơ thể, tâm hồn, người đàn ông, là từng cơ bắp, tất tật tập trung ở mỗi đầu ngón tay.
Ông chỉ chạm vào những chỗ da trần mà không làm xô lệch váy cô. Từ nơi cổ tay áo, cánh tay cô hiện ra rắn rỏi và rám nắng; ông cứ xoa đi xoa lại, khuôn bàn tay mình theo cánh tay cô. Ông vuốt ve gáy cô, một màu nâu giòn; cổ cô, thanh tao và mềm mại; rồi cái xương đòn mỹ miều cong cong như thôi miên người ta. Ông vuốt ve bằng những đầu ngón tay; ông lần theo đường viền của cơ bắp cô, mềm mại lẫn rắn rỏi, bằng đầu ngón cái.
Làn da cô ấm lên. Ông cảm nhận thấy những thớ cơ căng lên bên dưới, cảm nhận cơ thể Catherine trở nên sống động, mềm mại, và nóng bỏng. Một bông hoa cánh ken dày đang từ từ ló ra khỏi nụ. Nữ hoàng của đêm.
Ông để cho tên cô vang lên trên lưỡi mình.
“Catherine.”
Những thứ cảm xúc ngủ quên đã lâu giờ rũ khỏi lớp vỏ thời gian xù xì bên trong ông. Perdu cảm thấy một sự căng thẳng nơi bụng dưới. Đôi bàn tay ông giờ đã cảm nhận rõ hơn không chỉ những gì chúng đang làm với Catherine mà cả cách làn da cô đáp lại, cách cơ thể cô âu yếm hai tay ông. Hôn lên lòng bàn tay và những đầu ngón tay ông.
Nàng làm vậy bằng cách nào? Nàng đang làm gì với mình thế này?
Liệu ông có thể bế cô lên và mang cô tới một chỗ nào đó nơi đôi chân run rẩy của cô có thể nghỉ ngơi, nơi ông sẽ muốn khám phá khoảng da trên bắp chân và sau đầu gối của cô? Liệu ông có thể gợi lên thêm nữa những giai điệu từ cô?
Ông muốn nhìn cô nằm ra trước mặt mình, mắt mở to, ánh nhìn của họ khóa chặt lấy nhau; ông muốn chạm vào đôi môi cô bằng ngón tay mình, cả gương mặt cô nữa. Ông muốn cả cơ thể cô hôn lên tay ông - trọn vẹn cơ thể cô.
Catherine quay lại, mắt mang sắc xám đám mây giông xám xịt, mênh mông, hoang dại, náo động.
Ông bế bổng cô lên. Người cô tan vào ông. Ông bế cô vào phòng ngủ, khẽ khàng lắc lư cô qua lại trên đường đi. Căn hộ của cô là bản sao căn hộ của ông. Một tấm thảm dưới sàn, giá treo quần áo trong góc nhà, sách, đèn đọc sách - và một chiếc máy quay đĩa.
Ông thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên những ô cửa sổ cao - một hình bóng vô diện. Nhưng hiên ngang. Mạnh mẽ. Trên tay là một người phụ nữ - một người phụ nữ kỳ diệu.
Jean Perdu thấy cơ thể mình đang rũ bỏ một thứ gì đó. Một sự mốc meo cảm xúc, một sự mù lòa với chính mình. Một khao khát được vô hình.
Mình lại là đàn ông… một lần nữa.
Ông đặt Catherine nằm xuống chiếc giường giản dị, trên tấm ga giường trắng phẳng phiu. Cô nằm đó, hai chân khép lại, cánh tay buông hai bên người. Ông duỗi người nằm nghiêng, quay mặt về phía cô, nhìn cô thở và những phần cơ thể cô đang run rẩy, như những cơn rung chấn theo sau những trận động đất tế vi dưới làn da.
Như là nơi hõm cổ cô. Khoảng giữa ngực với cằm, bên dưới cổ.
Ông nhoài người tới đặt môi lên cái khoảng da đang rung lên. Tiếng hót lảnh lót lại vang lên.
“Jean…”
Nhịp đập của cô. Nhịp tim của cô. Hơi ấm của cô. Cảm giác như Catherine đang chảy vào trong ông qua đôi môi ông. Mùi của cô, những thớ cơ của ông co rút lại. Sức nóng cô tỏa ra đón lấy ngọn lửa bên trong ông.
Và rồi - Ôi! Em chết mất! - cô chạm vào ông.
Ngón tay chạm vải, bàn tay chạm da. Cô rờ tay lên cà vạt của ông và vùi tay vào trong áo sơ mi ông.
Khi tay cô tiếp xúc với da ông, cảm giác như thể một thứ xúc cảm cổ xưa đã đội mồ sống dậy. Nó lan ra, lấp đầy Perdu từ trong ra ngoài, và dâng cao, cao cao nữa, len lỏi vào từng thớ thịt, từng tế bào, cho đến khi dâng tới cổ và khiến ông ngạt thở.
Ông không nhúc nhích, ông không muốn làm xáo lộn thứ cảm xúc tuyệt diệu, ngỡ ngàng, mê đắm trọn vẹn này; ông nín thở.
Nhục dục. Cái thứ ham muốn ấy. Và hơn thế nữa…
Nhưng ông ép mình phải thở ra, thật chậm rãi, chậm rãi hết mức có thể, để không lộ ra ông đang tê liệt trong cảm giác ngây ngất, để Catherine không phải bối rối trước vẻ im lìm vì bị choáng ngợp nơi ông.
Tình yêu.
Cái từ ấy trồi lên trong ông, cùng với cái ký ức đi kèm với cảm giác này; ông thấy nước mắt mình ứa ra.
Mình nhớ cô ấy quay quắt.
Một giọt nước mắt cũng tứa ra nơi khóe mắt Catherine. Cô đang khóc cho bản thân? Hay là cho ông?
Rụt tay ra khỏi áo ông, cô cởi từng cúc áo một từ dưới lên trên, rồi cởi đến cà vạt. Ông ngồi dậy, nhoài nửa người lên trên cô để giúp cô cởi cúc.
Cô để tay phía sau cổ ông. Cô không ấn xuống. Cũng không kéo vào.
Môi cô khẽ tách ra, như thể muốn nói, “Hôn em đi.”
Ông rờ ngón tay trên môi cô, rờ đi rờ lại trên những làn môi mềm mại khác nhau.
Thật dễ dàng nếu cứ thế tiếp tục.
Nếu cứ thế cúi đầu xuống, thu hẹp khoảng cách còn lại giữa hai người họ. Nếu cứ thế hôn Catherine. Trò chơi của đôi lưỡi, biến mới thành quen, biến lạ thành thèm khát, biến hạnh phúc thành…
Tủi hổ? Bất hạnh? Nhục dục?
Luồn tay vào trong váy cô, lần cởi từng thứ một, đầu tiên là quần lót, rồi váy - phải, ông sẽ làm vậy. Ông muốn nhìn cơ thể trần truồng của cô bên dưới chiếc váy.
Nhưng ông không làm vậy.
Vì cô đã nhắm mắt lại, lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu chạm vào nhau. Đúng vào lúc đôi môi cô mở ra, mắt cô khép lại. Cô đã chặn Perdu ở ngoài. Ông không còn nhận ra được cô thực sự muốn gì. Ông cảm nhận được đã có gì đó xảy ra bên trong Catherine; một cái gì đó lẩn khuất bên trong khiến cô đau đớn.
Ký ức về nụ hôn với chồng cũ? (Và không phải là nụ hôn đó đã từ tận đời nảo đời nào rồi sao? Không phải là lúc đó hắn ta đã léng phéng với người khác? Không phải là ngay từ ngày ấy hắn ta đã nói ra đủ điều tồi tệ, kiểu như: “Anh thấy đến là kinh mỗi khi em ốm” hay “Nếu một gã đàn ông không còn muốn tiếp tục ngủ với một người phụ nữ thì một phần cũng là do người phụ nữ ấy”?) Phải chăng cơ thể cô đang nhớ lại nó đã bị ruồng rẫy đến mức nào - không dịu dàng, không âu yếm, không lời lẽ yêu thương? Ký ức khi cô bị người chồng chi phối. (Với cô chẳng bao giờ là đủ; hắn ta không muốn chiều cô đâm hư, hắn ta nói. Phụ nữ khi hư rồi sẽ không còn yêu như trước; mà cô còn muốn gì nữa? Với hắn mọi thứ đã kết thúc rồi.) Ký ức về những đêm cô không còn tin rằng sẽ có lúc mình lại là phụ nữ, lại được chạm vào, được người khác nghĩ là xinh đẹp, và được ở một mình với một người đàn ông đằng sau cánh cửa khép?
Những bóng ma của Catherine đang ở đây và chúng cũng lôi kéo cả những bóng ma của ông vào cuộc.
“Chúng ta không còn đơn độc nữa, Catherine.”
Cô mở mắt ra. Cơn bão trong đôi mắt cô đã lặng đi, chuyển từ một ánh chớp bạc sang một cảnh tượng mờ nhòe của sự từ bỏ.
Cô gật đầu. Nước mắt ứa ra.
“Phải. Ôi, Jean. Cái gã ngu xuẩn đó xuất hiện đúng lúc em nghĩ, ‘Cuối cùng thì cũng có một người đàn ông chạm vào mình như mình hằng mong muốn.’ Không giống như… cái gã ngu xuẩn nọ.”
Cô nằm nghiêng, tách khỏi Jean.
“Kể cả con người trước đây của em. Cathy bé nhỏ ngu ngốc dễ bảo. Luôn tự trách bản thân những lúc chồng trở nên đáng tởm hay khi mẹ không hề đoái hoài đến mình suốt nhiều ngày liền. Hẳn là mình đã bỏ qua cái gì đấy… xem nhẹ cái gì đấy… Mình chưa đủ im lặng, chưa đủ vui vẻ. Mình không yêu chồng yêu mẹ đúng mức, không phải thế thì họ đã không…”
Catherine bật khóc.
Mới đầu hẵng còn rất khẽ, nhưng khi ông quấn tấm chăn quanh người cô, ôm cô thật chặt trong vòng tay, bàn tay nhẹ nhàng khum lấy gáy cô, tiếng thổn thức của cô to dần. Nghe mà tê tái.
Ôm cô trong vòng tay, ông cảm nhận được cô đã bước qua toàn bộ những thung lũng trước đây cô đã từng bay qua cả ngàn lần trong mơ. Nỗi khiếp đảm sợ mình sẽ ngã xuống, mất kiểm soát hoặc chìm đắm trong đau khổ - nhưng đó lại chính là những gì cô đang làm lúc này.
Cô đang rơi. Kiệt quệ sau những sự quan tâm, sầu khổ và nhục nhã, Catherine đã chạm đáy vực.
“Em không còn bạn bè nào nữa. Anh ta nói họ chỉ muốn đắm mình trong hào quang của anh ta. Của anh ta. Anh ta không tưởng tượng nổi là họ lại thấy có gì thú vị ở em. Anh ta nói, ‘Anh cần em’ dù cho anh ta chẳng hề cần đến em. Anh ta thậm chí còn không muốn có em. Anh ta chỉ muốn chiếm lấy nghệ thuật cho riêng mình. Em đã từ bỏ nghệ thuật của em để đổi lấy tình yêu của anh ta, nhưng như thế với anh ta vẫn là quá ít. Liệu em có phải chết để chứng tỏ cho anh ta biết anh ta là tất cả đối với em? Rằng anh ta lớn lao hơn tất cả những gì em có thể là?”
Và rồi, như để kết lại, Catherine thì thầm, giọng khàn khàn. “Hai mươi năm, Jean ạ. Hai mươi năm sống như không sống. Em nhổ vào cuộc đời mình và để cho kẻ khác nhổ vào nó.”
Đến một lúc, cô bắt đầu thở đều đều. Rồi cô chìm vào giấc ngủ. Cơ thể cô rũ ra trong vòng tay ông.
Cả nàng nữa ư. Hai mươi năm. Hóa ra là người ta có nhiều hơn một cách để hủy hoại đời mình.
Perdu biết rằng giờ đã đến lượt ông. Giờ đã đến lúc ông chạm xuống đáy vực.
Trong phòng khách, bên trên cái bàn bếp sơn trắng trước đây thuộc về ông là bức thư của Manon. Biết rằng mình không phải người duy nhất đã lãng phí từng ấy thời gian, ông cảm thấy một niềm an ủi đáng buồn.
Ông tự hỏi, trong thoáng chốc, liệu chuyện gì đã xảy ra nếu Catherine gặp ông năm cô hai mươi mốt tuổi thay vì gặp Le P.
Ông tự hỏi suốt một lúc lâu, liệu ông đã sẵn sàng cho bức thư hay chưa.
Dĩ nhiên là chưa.
Ông gỡ dấu niêm phong, hít hít mùi giấy, uống lấy nó. Nhắm mắt lại và gục đầu xuống trong chốc lát.
Rồi Perdu ngồi xuống ghế mây và bắt đầu đọc bức thư hai-mươi-mốt-tuổi mà Manon đã viết cho ông.