Chương 12
Bonnieux, 30 tháng Tám, 1992
Em đã viết cho anh cả ngàn lần, Jean ạ, và lần nào em cũng bắt đầu bằng một cụm từ duy nhất, vì nó là cụm từ đúng nhất: “Jean yêu dấu.”
Jean yêu dấu, yêu dấu nhất trần đời, Jean xa xôi vạn dặm của em.
Em đã làm một việc thực ngốc nghếch. Em đã không cho anh biết tại sao em bỏ đi, giờ đây em hối tiếc cả hai - vì đã bỏ anh và vì đã không nói tại sao.
Xin anh hãy đọc tiếp, đừng đốt em. Em bỏ đi không phải vì em không muốn sống với anh.
Em muốn chứ - muốn nhiều hơn rất nhiều so với cái đang đến với em.
Jean ạ, em sắp chết. Sớm thôi - vào Giáng sinh này, họ dự đoán như vậy.
Em đã thực sự mong anh sẽ ghét em khi em bỏ đi.
Em có thể thấy giờ đây anh đang lắc đầu, mon amour. Nhưng em đã muốn làm cái điều mà tình yêu cho là đúng, và không phải như thế có nghĩa là làm điều tốt đẹp cho người kia sao? Em nghĩ sẽ tốt hơn nếu anh quên em đi trong giận dữ. Nếu anh không phải đau khổ, lo lắng; nếu anh không biết gì về cái chết của em. Cắt đứt, nổi giận, chấm dứt - và sống tiếp.
Nhưng em đã nhầm. Không thể như vậy được. Em phải nói cho anh biết những gì đã xảy ra với em, với anh, với hai bọn mình. Nó vừa tuyệt diệu lại vừa khủng khiếp; một lá thư ngắn không thể nói hết. Chúng mình sẽ nói rõ ngọn ngành khi anh đến chỗ em.
Vậy nên đó là đề nghị của em, Jean: đến với em đi.
Em rất sợ chết.
Nhưng hãy tạm gác nó lại cho đến khi anh tới đây.
Em yêu anh.
Manon.
Tái bút: Nếu anh không muốn đến vì tình cảm của anh không đủ mạnh mẽ, em sẽ chấp nhận. Anh không nợ em gì cả, cả lòng thương cũng không.
Tái bút 2: Các bác sĩ không cho phép em đi xa. Luc đang chờ gặp anh.
Ông Perdu ngồi trong bóng tối, cảm thấy rã rời, bầm giập.
Toàn bộ ngực ông thắt lại.
Chuyện không thể như vậy được.
Mỗi lần chớp mắt ông lại trông thấy mình, nhưng không phải là ông lúc này mà là hai mươi mốt năm trước. Ông đã ngồi đờ ra như tượng cũng ở chính cái bàn này, không chịu mở thư ra đọc.
Không thể nào.
Không đời nào cô lại…?
Cô đã phản bội ông hai lần. Cô đã bỏ đi. Rồi cô từ giã cõi đời. Ông đã đinh ninh như vậy. Toàn bộ cuộc đời ông kể từ ấy được xây nên trên cái giả định này.
Ông cảm thấy buồn nôn. Giờ đây khi ông phải đối mặt với sự thật ông mới chính là người đã phản bội cô. Manon đã hoài công chờ đợi ông trong khi cô…
Ôi không. Làm ơn, làm ơn - không.
Ông đã làm hỏng tất cả.
Lá thư ấy, rồi phần tái bút - hẳn là với cô tình cảm của ông không đủ mạnh mẽ. Như thể Jean Perdu chưa bao giờ yêu cô đủ sâu sắc để hoàn thành cái ước muốn điên rồ này - cái ước muốn cuối cùng, chân thành và mãnh liệt nhất của cô.
Khi nhận ra điều đó, nỗi tủi hổ dâng trào trong ông.
Ông thấy hiện ra trước mắt mình hình ảnh cô trong những tuần lễ dài đằng đẵng sau khi lá thư được gửi đi, chờ đợi một chiếc xe đỗ lại bên ngoài ngôi nhà, chờ đợi tiếng gõ cửa của Jean.
Mùa hè trôi qua, mùa thu khoác một lớp sương giá lên những chiếc lá đã lìa cành, mùa đông quét sạch mọi thứ khỏi những cành cây trơ trụi. Nhưng ông vẫn chưa xuất hiện.
Ông giơ hai tay lên tự vả vào mặt, nhưng ước gì mình có thể tự nhục mạ mình.
Giờ thì đã quá muộn.
Ngón tay run lên bần bật, Perdu gập lại lá thư mỏng manh mầu nhiệm thay vẫn giữ được mùi hương của cô, rồi nhét lại vào bì thư. Ông cài cúc áo sơ mi trong sự tập trung đầy u ám và dò dẫm tìm đôi giày. Ông soi mình vào ô cửa sổ mà vén lại mái tóc.
Biến đi thôi, cái thằng ngốc hèn hạ kia. Như thế sẽ giải quyết được mọi chuyện.
Khi ngước nhìn lên, ông thấy Catherine đang tì người vào khung cửa.
“Tôi là…” ông nói, ra dấu về phía bức thư. “Cô ấy là…” Ông không biết phải dùng từ gì. “Nhưng hóa ra mọi chuyện chẳng giống gì như tôi nghĩ.”
Cái từ ấy là gì nhỉ?
“Tình yêu?” giọng Catherine vang lên sau một thoáng.
Ông gật đầu.
Phải. Chính là cái từ đó.
“Thật tốt quá.”
“Quá muộn rồi,” ông nói.
Nó đang hủy diệt mọi thứ. Nó đang hủy diệt tôi.
“Có vẻ như cô ấy…”
Nói ra đi.
“… bỏ tôi đi vì cô ấy yêu tôi. Phải, vì cô ấy yêu tôi. Bỏ tôi mà đi.”
“Hai người sẽ gặp lại nhau chứ?” Catherine hỏi.
“Không. Cô ấy chết rồi. Manon đã chết từ lâu rồi. Nhưng suốt những năm qua tôi đã từ chối chấp nhận điều đó.”
Ông nhắm mắt lại để tránh nhìn Catherine, để không thấy ông đang làm đau cô nhiều đến thế nào.
“Và tôi yêu cô ấy. Nhiều đến nỗi tôi ngừng sống khi cô ấy ra đi. Cô ấy đã chết, nhưng tất cả những gì tôi nghĩ đến là cô ấy đã tệ bạc với tôi ra làm sao. Tôi đã là một gã ngu xuẩn. Và thứ lỗi cho tôi, Catherine, vì đến giờ tôi vẫn vậy. Giờ tôi thậm chí còn không thể nói về chuyện đó. Tôi nên đi trước khi tôi làm đau cô thêm nữa, phải không?”
“Dĩ nhiên, anh có thể đi. Và anh không làm em tổn thương. Đời là thế, và chúng ta đâu còn là hai đứa nhóc mười bốn tuổi nữa. Chúng ta trở nên lập dị khi chúng ta không còn có ai để yêu. Trong một khoảng thời gian, những cảm xúc xưa cũ luôn nấn ná lại bên cạnh những cảm xúc mới. Con người là vậy đấy,” Catherine thì thầm, điềm tĩnh và tự chủ.
Đôi mắt cô dán vào chiếc bàn bếp, thứ đã khởi đầu tất cả.
“Em ước gì chồng em đã ra đi vì anh ấy yêu em. Bị bỏ rơi theo cách đó có lẽ là ít đau đớn hơn cả.”
Bước về phía cô với đôi chân tê cứng, ông vụng về choàng tay ôm lấy cô, dù cảm giác ấy hết sức lạ lẫm.