Chương 13
Ông chống đẩy một trăm cái trong khi bình cà phê sôi lục bục trên bếp. Sau khi nhấp ngụm cà phê đầu tiên ông ép mình gập bụng thêm hai trăm cái nữa cho đến khi cơ bắp ông đau nhừ.
Ông tráng người bằng nước lạnh, rồi bằng nước nóng, và cạo râu, thỉnh thoảng lại cứa dao vào da một vết sâu hoắm. Ông đợi cho đến khi máu ngưng chảy rồi đi là áo sơ mi và thắt cà vạt. Ông nhét mấy tờ tiền vào túi quần, vắt áo khoác lên một bên khuỷu tay.
Ông không nhìn sang cửa nhà Catherine khi đi ra. Cơ thể ông đang khao khát điên cuồng vòng tay cô.
Rồi sau đó là gì? Mình tự an ủi mình, cô ấy tự an ủi cô ấy, và cuối cùng chúng ta chỉ như hai tấm khăn tắm dùng rồi.
Ông lấy xấp đơn đặt sách hàng xóm đã bỏ vào thùng thư nhà ông, bước ra khỏi tòa nhà và chào Thierry, lúc này đang lau sương đọng lại trên các bàn cà phê.
Perdu ăn trứng rán pho mát mà không thực sự chú tâm cũng chẳng biết nó có vị gì, vì ông đang hết sức tập trung vào tờ báo buổi sáng.
“Ông sao rồi?” Thierry hỏi, đặt một tay lên vai Perdu.
Một cử chỉ thân thiện và vui đùa đến mức Perdu phải tự gồng mình lên để không chộp lấy Thierry mà lắc.
Tại sao cô ấy lại chết? Là vì căn bệnh nào? Cô ấy có đau đớn không? Cô ấy có gọi tên tôi không? Cô ấy có ngày ngày nhìn ra cửa chờ tôi không? Tại sao ngày ấy tôi lại kiêu ngạo đến vậy?
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Hình phạt nào mới là xứng với tôi đây? Liệu có phải tốt nhất là tôi nên giết béng mình đi, ít nhất như thế tôi cũng làm được một điều đúng đắn?
Perdu nhìn chằm chằm vào mục điểm sách, đọc bằng một sự tập trung thái quá, nhọc nhằn, không cho phép mình bỏ qua dù chỉ một từ, một ý kiến hay mẩu thông tin. Ông gạch chân dưới câu này câu nọ, viết lại những nhận xét và quên luôn cái mình đang đọc.
Rồi ông đọc lại từ đầu.
Ông thậm chí còn không nhìn lên khi Thierry nói, “Cái xe ấy, nó đã ở đấy từ lúc nửa đêm. Có người đang ngủ trong xe à? Lại có thêm người tìm cái tay nhà văn ấy à?”
“Ý anh là cậu Max Jordan?” Perdu hỏi.
Mong cho cậu nhóc đó đừng hành động ngu xuẩn.
Ông vội vã rời khỏi bàn ăn khi Thierry bước về phía chiếc xe.
Khi cái chết gõ cửa, cô ấy sợ. Cô ấy muốn được mình che chở. Nhưng mình lại không ở đấy. Mình còn mải ngồi tủi thân tủi phận.
Perdu thấy buồn nôn.
Manon. Hai bàn tay cô ấy. Có cái gì đó vẫn rất sống động nơi lá thư, nét chữ với mùi hương của cô ấy. Mình nhớ cô ấy muốn phát điên.
Mình ghét bản thân. Mình ghét cô ấy!
Tại sao Manon lại để cho chính mình chết? Ắt hẳn là hiểu nhầm rồi. Chắc chắn cô ấy vẫn sống ở một nơi nào đó.
Ông chạy đến toilet và nôn.
Hôm đó không phải là một Chủ nhật yên bình.
Ông quét ván cầu rồi mang chỗ sách ông từ chối bán trong mấy hôm vừa rồi về chỗ của chúng, cuốn nào cuốn nấy đều bỏ vào vừa in. Ông bỏ cuộn hóa đơn mới vào trong máy tính tiền. Ông không biết phải làm gì với đôi tay.
Nếu mình qua được hôm nay, mình sẽ qua được quãng đời còn lại.
Ông tiếp một vị khách người Ý: “Gần đây tôi có thấy một cuốn sách trên bìa có con quạ đang đeo kính. Nó đã được dịch ra chưa?”
Ông chụp ảnh với một cặp khách du lịch, nhận đơn hàng từ Syria đặt những cuốn phê phán đạo Hồi, bán tất giấy cho một quý cô người Tây Ban Nha và đổ thức ăn vào bát của Kafka với Lindgren.
Trong khi hai con mèo tung hoành trên thuyền, Perdu lật qua một cuốn catalogue của bên nhà cung cấp, quảng cáo thảm bàn ăn in lại những truyện ngắn dài sáu chữ nổi tiếng của các tác giả từ Hemingway cho đến Murakami - cùng với các lọ gia vị mô phỏng theo tượng bán thân của Schiller, Goethe, Colette, Balzac với Virginia Woolf, muối, tiêu với ớt sẽ được rắc ra từ đường ngôi tóc trên đầu họ.
Mấy cái này thì để làm gì?
“Món-đồ-không-phải-sách bán chạy: bookmark mới cho tất cả các hiệu sách. Và đặc biệt chúng tôi cung cấp độc quyền Stages của Hesse - chặn sách siêu đỉnh mà tủ thơ của bạn không thể thiếu.”
Các người có biết gì không? Quá đủ rồi. Quỷ tha ma bắt đống giấy vệ sinh in truyện trinh thám của các người. Lại còn biến Stages của Hesse thành ra vật trang trí nữa chứ. Quá đủ rồi!
Ông chủ tiệm sách nhìn ra sông Seine bên ngoài cửa sổ, những con sóng lấp lánh, vòm trời cong cong.
Thật là đẹp.
Liệu Manon có đau khổ vì cô ấy phải bỏ mình như thế không? Vì mình là mình, và cô ấy chẳng còn lựa chọn nào khác? Nói chuyện với mình, ví dụ vậy. Nhờ mình giúp đỡ. Kể với mình sự thật.
“Mình là một gã đàn ông kém tắm đến thế ư? Mình là cái hạng đàn ông nào đây?” ông thốt lên.
Jean Perdu sập cuốn catalogue lại, cuộn nó lại nhét vào túi sau chiếc quần xám ông đang mặc.
Cảm giác như thể là hai mươi mốt năm vừa rồi của cuộc đời ông đã đẩy ông đến đúng thời khắc này khi ông nhận ra mình phải làm gì, cái việc đáng lẽ ra ông phải làm ngay từ đầu, dù là không có bức thư của Manon.
Dưới buồng động cơ, Perdu mở hộp dụng cụ ngăn nắp từng ly từng tí, lấy ra cái tuốc nơ vít chạy pin, bỏ đầu mũi của nó vào túi áo sơ mi rồi ra chỗ ván cầu. Tại đó, ông bỏ cuốn catalogue lên tấm ván sắt, lắp mũi tuốc nơ vít vào rồi lần lượt tháo từng cái đinh vít cỡ đại gắn ván cầu vào với bờ sông.
Cuối cùng, ông tháo cả đường ống dẫn từ thùng nước sạch trên cảng vào thuyền, rút phích cắm khỏi bảng điện của cầu tàu và gỡ những sợi dây thừng đã neo Hiệu thuốc văn chương vào bờ trong suốt hai thập kỷ qua.
Perdu đá mạnh mấy cái vào ván cầu cho nó rời hẳn ra khỏi mặt đất. Ông nhấc tấm ván lên, kéo nó lên hẳn trên tàu, nhảy theo sau rồi khép cửa tàu lại.
Ông bước về phía buồng lái ở đuôi tàu, một ý nghĩ nảy ra trong óc ông hướng về đường Montagnard - “Tha thứ cho tôi nhé, Catherine” - rồi vặn chìa khóa khởi động động cơ.
Rồi, sau một chuỗi đếm ngược mười giây hết sức nồng nhiệt, Perdu vặn tiếp cái chìa khóa.
Động cơ khởi động ngay lập túc.
“Ông Perdu! Ông Perdu! Ông ơi! Đợi tôi với!”
Ông ngoái nhìn.
Jordan ư? Phải, chính là Jordan! Cùng với chiếc bịt tai cậu ta còn đeo cả cặp kính râm mà Perdu nhận ra chính là cặp kính to cộ lấp lánh như mắt côn trùng của bà Bomme.
Jordan chạy về phía con thuyền sách, cái túi hành lý khoác trên vai nẩy lên xuống theo từng bước chạy cùng với đủ loại túi lớn nhỏ tòng teng trên hai cánh tay cậu ta. Rượt theo cậu ta là một cặp đôi mang máy ảnh.
“Ông tính đi đâu thế?” Jordan hét toáng lên giọng hoảng hốt.
“Rời khỏi đây!” Perdu gào lên đáp lại.
“Tuyệt… Cho tôi theo với!”
Jordan liệng hành lý lên thuyền khi Lulu lúc này đã cách bờ gần một mét, thân thuyền rung lên bần bật với những chấn động xa lạ. Nửa số túi của cậu rơi xuống sông, bao gồm cả cái túi vuông nhét điện thoại với ví.
Động cơ thuyền phụt khói phì phì, từ ống xả tuôn ra một đám mây diesel đen sì. Nửa dòng sông chìm trong một lớp sương mù xanh. Ông Perdu trông thấy cảng trưởng sải bước về phía họ, chửi ầm lên.
Ông cho thuyền chạy tốc độ tối đa.
Cậu nhà văn bắt đầu chạy lấy đà.
“Không!” Perdu thốt lên. “Ôi, không, cậu Jordan, không được đâu! Tôi thực sự…”