Chương 14
“Xin cậu đấy!”
Jean Perdu nhìn Max Jordan đứng dậy, phủi đầu gối, ngoái đầu nhìn đống đồ đạc dập dềnh trên mặt nước trong giây lát trước khi chìm nghỉm - rồi lê bước vào buồng máy, miệng cười toe toét.
“Xin chào,” tay nhà văn bị săn đuổi niềm nở chào ông. “Ông đi du lịch bằng con thuyền này luôn à?”
Perdu đảo mắt. Lát nữa ông sẽ nạt cho Max Jordan một trận nên thân và lịch sự quẳng cậu ta lên bờ. Giờ ông phải tập trung vào tất cả những thứ đang lao về phía ông: thuyền ngắm cảnh, sà lan chở hàng, nhà thuyền, chim, ruồi, bụi nước. Mà ông còn chẳng nhớ luật đường thủy nữa. Ai được quyền ưu tiên, ông được phép chạy tốc độ tối đa bao nhiêu? Và mấy cái hình kim cương vàng phía dưới cầu nghĩa là gì?
Max nhìn ông như thể cậu đang đợi cái gì đấy.
“Jordan, cậu để ý bọn mèo với đống sách nhé. Pha chút cà phê nữa. Trong lúc đó tôi sẽ cố không giết ai bằng cái thứ này.”
“Sao cơ? Ông muốn giết ai? Bọn mèo à?” tay nhà văn hỏi lại, mặt ngơ ngác.
“Bỏ cái đó ra,” Perdu chỉ vào bịt tai của Jordan, “và đi pha cà phê đi.”
Đến lúc Max Jordan đặt được cái cốc thiếc bên trong sóng sánh cà phê đặc lên giá bên cạnh bánh lái to bằng cả chiếc lốp xe, Perdu đã bắt đầu quen với những rung lắc và cách lái tàu ngược dòng. Đã lâu rồi ông không lái cái sà lan này. Nếu chỉ nhẩn nha cho cái thứ này xuôi theo dòng nước - con thuyền sách của ông dài bằng ba chiếc công te nơ - thì thận trọng quá. Chiếc thuyền sách lặng lẽ tẽ nước đi.
Ông hết sức sợ hãi mà cũng hết sức rộn ràng. Ông muốn hát lên và hét lên. Ngón tay ông siết chặt lấy bánh lái. Việc ông đang làm rất điên rồ, thật nông nổi và thật… tuyệt cú mèo!
“Ông học lái tàu chở hàng kiểu này ở đâu đấy?” tay nhà văn hỏi, ngỡ ngàng chỉ trỏ những dụng cụ định vị.
“Cha tôi dạy tôi đấy. Năm tôi mười hai tuổi. Năm tôi mười sáu, tôi thi lấy chứng chỉ Lái tàu Đường Thủy Nội Địa vì nghĩ một ngày nào đó tôi sẽ lái tàu chở than lên miền Bắc.”
Và trở thành một gã đàn ông to lớn, bình thản không bao giờ cần phải đi mới thấy hạnh phúc. Lạy Chúa tôi, cuộc đời trôi mới vội làm sao.
“Thật ư? Cha tôi thậm chí còn chẳng dạy tôi cách gấp thuyền giấy.”
Paris trôi qua họ như một cuộn phim. Cây cầu đá Pont Neuf, nhà thờ Notre Dame, bến thuyền Arsenal.
“Đây đích thị là một cuộc đào tẩu của điệp viên 007. Sữa với đường không, ông Bond?” Jordan hỏi. “Cơ mà, vì sao ông lại làm điều này?”
“Ý cậu là sao chứ? À, không đường nhé, thưa cô Moneypenny*.”
“Ý tôi là quẳng đời mình vào biển lửa. Đào tẩu. Làm Huckleberry Finn trôi dạt trên bè, một chiếc Ford Prefect, một…”
“Một phụ nữ.”
“Một phụ nữ ư? Tôi đã không nghĩ ông lại quan tâm đến phụ nữ đến thế.”
“Phụ nữ nói chung thì không. Chỉ một người mà thôi. Mà với người ấy thì tôi rất rất quan tâm. Tôi muốn gặp người đó.”
“Ồ. Tuyệt. Sao ông không đi xe bus?”
“Cậu nghĩ chỉ mấy nhân vật trong sách mới làm trò rồ dại thôi à?”
“Không. Tôi chỉ đang nghĩ đến việc mình không biết bơi và lần cuối cùng ông lái một con quái vật như thế này, ông mới chỉ là một thằng nhóc. Và tôi đang nghĩ về việc ông sắp xếp năm cái hộp thức ăn cho mèo theo thứ tự bảng chữ cái. Ông hẳn là bị điên rồi. Lạy Chúa tôi! Ông đã từng mười hai tuổi thật à? Một thằng nhóc bằng xương bằng thịt? Thật không thể tin nổi! Trông ông như thể lúc nào ông cũng…”
“Cũng gì?”
“Trưởng thành. Vững vàng. Hoàn toàn làm chủ mọi thứ.”
Giá cậu ta biết mình là một gã nghiệp dư nhường nào.
“Tôi hẳn sẽ không thể đi đến nổi nhà ga. Trên đường ra tới đó tôi sẽ có quá nhiều thời gian để nghĩ lại, cậu Jordan ạ. Tôi hẳn sẽ nghĩ ra lý do để không đi nữa. Tôi sẽ không thể đi được đến cùng. Rồi sau đó tôi sẽ đứng ở kia,” ông ra dấu về phía mấy cô gái đạp xe đang vẫy tay chào họ từ trên một trong những cây cầu bắc qua sông Seine, “và ở đúng chỗ của tôi từ trước đến nay. Tôi sẽ không xê dịch một ly khỏi lịch trình sống thường ngày. Nó cứt thật đấy, nhưng lại an toàn.”
“Ông mới nói ‘cứt’ à.”
“Thì sao chứ?”
“Tuyệt vời. Giờ thì tôi bớt lo về cái tủ lạnh xếp theo anphabê của ông rồi.”
Perdu với tay lấy cốc cà phê. Max Jordan chắc sẽ lo lắm đây khi cậu ta bắt đầu nghĩ rằng người phụ nữ khiến cho Jean Perdu đột nhiên vứt bỏ hết mọi thứ kỳ thực đã chết hai mươi mốt năm rồi. Perdu tưởng tượng ra cảnh mình kể cho Jordan biết. Sớm thôi. Nếu ông biết phải kể thế nào.
“Thế còn cậu?” ông hỏi. “Điều gì khiến cho cậu bỏ đi?”
“Tôi muốn… tìm một câu chuyện,” Jordan ấp úng giải thích. “Vì… bên trong tôi trống trơn rồi. Tôi không muốn về nhà cho đến khi tìm ra nó. Thực ra, tôi chỉ định đến sông Seine để chào tạm biệt, rồi tôi thấy ông nhổ neo lên đường. Cho tôi đi theo ông nhé? Được không?”
Cậu ta nhìn Perdu, ánh mắt ngời lên vẻ hy vọng khiến cho lúc này ông phải tạm gạt kế hoạch tống cổ Max Jordan lên bờ ở bến kế tiếp và chúc cậu ta may mắn.
Với một thế giới rộng mở ở phía trước, một cuộc đời không mong muốn nằm lại đằng sau, bỗng chốc ông thấy mình trở lại làm cậu bé năm xưa - kể cả khi điều đó gần như là không thể hình dung nổi từ góc nhìn măng sữa của Max Jordan.
Quả thực, Jean cảm thấy hệt như ngày ông mười hai tuổi. Cái thời ông chẳng mấy khi thấy cô độc, nhưng lại thích được ở một mình hoặc chơi với Vijaya, cậu con trai còm nhom của nhà toán học Ấn Độ hàng xóm kế bên; cái thời ông vẫn còn ngây thơ tin rằng những giấc mơ ban đêm là một thế giới thực khác, một chốn thử thách. Ông từng có lúc tin rằng trong giấc mơ có những nhiệm vụ sẽ giúp ông thăng bậc trong cuộc đời lúc tỉnh nếu ông hoàn thành được chúng.
“Tìm đường thoát ra khỏi mê cung! Học bay! Đánh thắng con chó săn địa ngục! Hãy hoàn thành nhiệm vụ, và khi tỉnh dậy, một điều ước của mi sẽ thành hiện thực!”
Thời điểm đó ông tin vào quyền năng của những điều ước, mà cố nhiên chúng sẽ đòi hỏi phải đánh đổi một thứ gì đó quý giá hoặc quan trọng.
“Làm ơn giúp cho bố mẹ con chịu nhìn nhau trở lại trong bữa sáng! Con sẵn sàng mất đi một con mắt, mắt trái. Con cần mắt phải để lái tàu.”
Phải, ông đã mặc cả như vậy khi vẫn còn là một cậu bé và chưa quá… Jordan đã bảo gì nhỉ? Kiểm soát ư? Ông cũng viết cả thư gửi Chúa và niêm phong bằng máu nhỏ ra từ ngón cái. Giờ đây, mới muộn mất cả ngàn năm chứ mấy, ông đứng trước bánh lái một con tàu khổng lồ và, lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, nhận ra ông thực sự có những khát khao.
Perdu buột ra một tiếng “Ha!” và rướn thẳng lưng.
Jordan xoay đi xoay lại mấy cái núm trên đài radio cho đến khi dò được kênh giao thông sông Seine của VNF, cơ quan kiểm soát việc đi lại trên sông. “Lặp lại thông báo cho hai anh bạn diễn viên hài vừa xả khói ra bến tàu Champs Élysées. Cảng trưởng gửi lời chào. Mạn phải là cái bên mà ngón cái của anh nằm bên trái ấy.”
“Họ đang bảo chúng ta đấy à?” Jordan hỏi.
“Ai quan tâm chứ,” Perdu phủi đi.
Cả hai nhăn nhó cười với nhau.
“Cậu muốn làm gì khi còn là một cậu nhóc hả cậu… ừm… cậu Jordan?”
“Khi còn là một cậu nhóc? Ý ông là mới hôm qua chứ gì?” Max bật cười tự mãn trước khi chìm vào im lặng.
“Tôi muốn làm một người đàn ông được cha tôi coi trọng. Và tôi cũng muốn làm người giải mộng, nhưng nếu thế thì mong ước kia sẽ thành vô vọng,” cậu nói, sau khi im lặng một lúc rất lâu.
Perdu hắng giọng. “Tìm đường tới Avignon đi, cậu Jordan. Tìm một đường kênh dẫn xuống phía Nam, một con đường có thể sẽ mang đến cho chúng ta… những giấc mộng ra trò.” Perdu trỏ vào một chồng hải đồ. Những tấm bản đồ bày sàng ra một hệ thống chằng chịt những kênh rạch, sông đào, bến tàu, âu tàu ta có thể đi qua.
Jordan ném cho ông một cái nhìn hồ nghi, còn Perdu đẩy cần tăng tốc cho tàu. Mắt chằm chặp nhìn mặt nước, ông nói: “Sanary nói rằng ta phải đi xuống miền Nam bằng đường biển để tìm câu trả lời cho những giấc mơ. Ông ấy cũng nói rằng ta sẽ tìm lại được mình ở đó, nhưng chỉ khi ta lạc lối trên đường - hoàn toàn lạc lối. Thông qua tình yêu. Thông qua mong ngóng. Thông qua sợ hãi. Dưới miền Nam người ta lắng nghe biển cả để hiểu rằng cười với khóc nghe tựa như một và đôi khi tâm hồn cần được khóc để hạnh phúc.”
Một con chim ngóc đầu dậy trong lồng ngực ông, nó cẩn trọng xòe cánh ra, ngỡ ngàng khi thấy mình vẫn còn sống. Nó muốn thoát ra. Nó muốn sổ ra khỏi ngực ông, mang theo trái tim ông, và tung cánh lên trời cao.
“Anh đến đây,” Jean Perdu thầm thì. “Anh đến đây, Manon.”