← Quay lại trang sách

Chương 18 -

Perdu cố bẻ lái con thuyền đã bị dòng nước đẩy ngang ra, cố gắng đẩy nó ra xa bờ. Tiếc thay, phần đuôi của nó lại xoay ngang ra, khiến cho con thuyền dài nằm chắn giữa dòng sông như cái nút bần mắc kẹt trong cổ chai, tàu bè bị nó chặn lại đang nã còi như điên như dại. Một con thuyền hẹp kiểu Anh, bề ngang hai mét nhưng dài thượt ra, suýt thì đâm sầm vào sườn Lulu nhưng đã thoát hiểm trong gang tấc.

“Đúng là lũ gà mờ! Một đám trẻ ranh!” hội người Anh gào lên từ con thuyền sơn màu lục sẫm.

“Bọn quân chủ! Lũ vô thần! Quân ẽo ợt!” Max đáp trả, giọng rít lên vì trước đó vừa khóc và anh phải xì mũi mấy lần cho giọng thêm lực.

Khi Perdu đã quành Hiệu thuốc văn chương lại, không còn nằm ngang ra giữa sông mà đã quay đầu về đúng hướng, hai người họ nghe thấy tiếng vỗ tay. Là ba người phụ nữ mặc áo kẻ sọc đang ngồi trên một con thuyền đi thuê.

“Giỏi ghê lắm, hai ông dược sĩ sách ạ. Lái thuyền bá đạo quá!”

Perdu kéo cái cần nối với còi tàu, ông chào con thuyền của ba người phụ nữ bằng ba hồi còi. Bọn họ hờ hừng vẫy tay chào lúc đi vượt lên trước ông.

“Đi theo họ nhé, ông thuyền trưởng. Rồi rẽ phải ở Saint-Mammès,” Max nói. Cậu giấu đôi mắt đỏ lựng vì khóc sau cặp kính râm lấp lánh của bà Bomme. “Đến được đó, chúng ta sẽ đi tìm chi nhánh ngân hàng của tôi và mua sắm chút đỉnh. Bọn chuột đói lả ra rồi, chúng đang treo cổ tự vẫn trong cái tủ đồ ăn anphabê của ông đấy.”

“Hôm nay là Chủ nhật đó.”

“Ối. Chậc, thế thì sẽ có thêm chuột tự tử đấy.”

Họ ngầm thỏa thuận với nhau sẽ hành xử như thể khoảnh khắc tuyệt vọng ấy chưa từng diễn ra.

Ngày càng nhích dần về phía đêm thì số lượng đám chim chóc ríu rít lượn qua bầu trời càng nhiều thêm - ngỗng trời, vịt với chim mò sò bay tới bờ sông với bãi cát tìm chỗ ngủ. Perdu mê mẩn với cả nghìn sắc xanh trải ra trước mặt ông. Tất cả những thứ này đã trốn ở đây, sát sạt Paris, suốt chừng ấy thời gian?

Hai người họ tiến về phía Saint-Mammès.

“Lạy Chúa tôi,” Perdu lẩm bẩm. “Chỗ này đông vui ghê nhỉ.”

Thuyền bè đủ mọi loại kích cỡ treo vài chục quốc kỳ khác nhau đậu ken dày trong bến thuyền. Vô số người đang ngồi trên thuyền mình dùng bữa - và tất cả không trừ một ai đều đang chĩa mắt vào con thuyền sách to lớn kềnh càng.

Perdu chỉ muốn cho thuyền chạy tiếp.

Max Jordan soi bản đồ. “Từ đây chúng ta đi hướng nào cũng được: lên phía Bắc thì tới Scandinavia, xuống phía Nam thì là biển Địa Trung Hải, đi lên phía Đông thì tới Đức.”

Cậu nhòm vào bến thuyền.

“Hệt như là lùi xe vào trong bãi đỗ xe bên ngoài quán cà phê duy nhất trong thị trấn giữa lúc cao điểm của mùa hè dưới ánh mắt chòng chọc của mọi người - kể cả nữ hoàng của buổi tiệc, với vị hôn phu giàu có cùng bè lũ của gã ta.”

“Cảm ơn, câu pha trò của cậu làm tôi dễ thở hẳn.”

Perdu đưa con thuyền chầm chậm vào bến tàu, ở tốc độ thấp nhất có thể.

Tất cả những gì ông cần là một khoảng trống, một khoảng thật rộng.

Ông tìm thấy nó. Ngay ở cuối bến thuyền, ở đó chỉ có độc một con thuyền thả neo. Một con thuyền hẹp kiểu Anh sơn màu lục sẫm.

Ông thành công ở lần cố gắng thứ hai, họ chỉ đụng khẽ vào con thuyền Anh trong thoáng chốc, tương đối khẽ.

Một tay đàn ông giận dữ lao ra khỏi cabin, tay vung vẩy ly rượu đã vơi một nửa. Chỗ rượu bị vơi đi đã dừng chân trên áo choàng tắm của ông ta. Cùng với khoai tây. Và nước xốt.

“Bọn này đã gây nên tội gì mà các người cứ tấn công thuyền bọn này liên tục như vậy?” ông ta thét lên.

“Xin lỗi,” Perdu thốt lên. “Bọn tôi… chậc… này, ông có tình cờ thích đọc sách không?”

Max cầm theo cuốn sách dạy thắt nút dây ra cầu tàu. Cậu cố gắng cột một dây ở đuôi thuyền và một dây ở mũi thuyền như minh họa trong sách. Cậu xoay xở một lúc lâu và nhất định không chịu để ai giúp.

Trong lúc đó, Perdu nhặt ra độ mươi cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Anh cho tay người Anh. Ông ta lật lật xem qua mấy trang và phấn khởi bắt tay Perdu.

“Ông tặng ông ta mấy cuốn kiểu gì vậy?” Max thì thầm.

“Một vài cuốn kiểu giải khuây nhẹ nhàng trong tủ sách dành cho những cảm xúc tương đối mạnh,” Perdu lầm bầm đáp lại. “Không gì giúp người ta hạ hỏa nhanh bằng một cuốn truyện giết người hay ho, máu me phọt cả ra trang giấy.”

Khi Perdu với Jordan bước bộ trên cầu phao tiến về phía văn phòng bến thuyền, họ có cảm giác như mình là hai cậu trai mới hôn gái lần đầu và sống sót vượt qua nó, không chút thương tích, sung sướng đến tê người.

Trưởng bến, một gã đàn ông da dẻ sần sùi như da thằn lằn, chỉ cho họ chỗ cấp điện, chỗ lấy nước ngọt với bồn nước thải. Ông ta còn đòi ông mười lăm euro tiền đặt cọc trước cho phí thả neo. Chẳng có lựa chọn nào: Perdu phải đập con mèo sứ bé tí để trên quầy tính tiền cho khách bỏ tiền tip; một đồng xu lẻ rơi ra qua cái rãnh giữa hai tai con mèo.

“Con trai ông có thể đi xả bể thải luôn bây giờ cũng được - miễn phí đấy.”

Perdu thở dài thườn thượt. “Vâng. Con trai tôi… đặc biệt mê dọn bồn cầu.”

Jordan ném cho ông cái nhìn không lấy gì làm thân thiện.

Jean nhìn theo Max khi cậu đi theo trưởng bến để cắm ống dẫn vào bồn nước thải. Bước chân hết sức trẻ trung! Tóc tai cậu vẫn còn nguyên chưa rụng sợi nào - và hẳn là cậu vẫn có thể ăn thùng uống vại chẳng phải lo gì đến vòng bụng với vòng hông. Nhưng liệu cậu có nhận ra mình vẫn còn cả cuộc đời phía trước để mà phạm vài cái tội lỗi tày đình?

Ồ không đâu, mình không muốn sống lại cái tuổi hai mươi mốt, Jean nghĩ - hoặc không thì cũng phải là với những hiểu biết bây giờ của ông.

Chết tiệt thật. Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần, chẳng phải vậy sao.

Nhưng càng nghĩ về những điều Jordan có mà giờ đây ông đã mất, ông càng bực bội. Cảm giác như thể năm tháng đã chảy qua kẽ tay ông như nước - tuổi ông càng cao, nó càng chảy gấp. Chẳng mấy mà ông sẽ cần đến thuốc cao huyết áp và một căn hộ ngay dưới tầng trệt.

Jean phải nghĩ đến Vijaya, người bạn thuở ấu thơ. Cuộc đời Vijaya rất giống ông - cho đến khi ông đánh mất tình yêu còn người kia tìm được nó.

Trong cái tháng hè Manon bỏ Perdu mà đi, Vijaya tìm được ý trung nhân tương lai, Kiraii, trong một vụ tai nạn xe hơi; ông ấy lái xe vòng quanh khu quảng trường Concorde hàng giờ với tốc độ rùa bò, không dám băng qua những con đường nghìn nghịt xe cộ để thoát ra khỏi bùng binh. Kiraii là một phụ nữ kiên nghị, nhân hậu, thông tuệ, luôn biết rõ mình muốn sống thế nào. Bước vào cuộc đời cô không phải chuyện khó khăn với Vijaya. Khoảng thời gian ngắn ngủi từ chín giờ sáng đến sáu giờ chiều là đủ cho những kế hoạch riêng của ông: ông tiếp tục làm giám đốc một trung tâm nghiên cứu khoa học, chuyên nghiên cứu về cấu trúc với khả năng phản ứng của các tế bào con người nói chung cũng như của tế bào cảm thụ. Ông muốn tìm hiểu xem tại sao một con người lại cảm nhận được tình yêu khi ăn một món cụ thể nào đó, tại sao mùi vị lại làm dậy lên những ký ức tuổi thơ đã bị chôn chặt từ lâu, tại sao một người lại trở nên sợ hãi trước những cảm xúc, cái gì khiến cho ta ghê sợ nhện với mấy thứ nhớt nhát, và tế bào cơ thể vận hành thế nào khi một con người là con người.

“Vậy là cậu đang đi tìm linh hồn à,” Perdu nói trong một cuộc gọi lúc nửa đêm mà họ thường có trong khoảng thời gian ấy.

“Không. Tôi đi tìm cơ chế hoạt động. Bản chất của nó chỉ là hành động và phản ứng. Quá trình già đi, nỗi sợ và tình dục thảy đều chi phối khả năng cảm nhận của ta. Khi cậu uống một cốc cà phê, tôi có thể giải thích tại sao cậu thích vị của nó. Khi cậu yêu, tôi có thể nói cho cậu hay tại sao não cậu lại xử sự như não một tên loạn thần ám ảnh,” Vijaya giải thích cho Perdu.

Kiraii cầu hôn nhà sinh học nhút nhát, và bạn của Perdu đã khẽ nói đồng ý, choáng ngợp toàn tập trước vận may ấy. Hẳn khi đó bạn ông đã nghĩ về các tế bào thụ cảm của mình, đương quay tít như quả cầu disco. Ông ấy đã chuyển đến định cư ở Mỹ với Kiraii, lúc ấy đang mang bầu, và thỉnh thoảng lại gửi về cho ông ảnh hai cậu nhóc sinh đôi - mới đầu là ảnh in ra, sau thì là file đính kèm trong email. Giờ chúng đã là hai chàng trai khôi ngô với vẻ mặt chân thành, mỉm cười nhìn vào máy ảnh với một nét láu cá thoáng qua, với vẻ ngoài nom hệt Kiraii mẹ chúng. Chúng cũng tầm tuổi như Max đây.

Hai mươi năm qua cuộc sống của Vijaya mới khác ông làm sao!

Max, nhà văn luôn đeo bịt tai, và tương lai sẽ là người giải mộng. “Đứa con trai” mình buộc phải nhận. Trông mình già đến mức ra dáng một ông bố rồi ư? Mà… như thế thì có gì tệ đâu?

Tại đây, giữa bến thuyền, trong Perdu trào lên nỗi thèm khát gia đình, thèm khát một ai đó sau này sẽ nhớ đến ông bằng sự trìu mến, thèm khát một cơ hội được quay trở lại thời điểm ông quyết định không đụng đến lá thư.

Và mi đã khước từ Manon chính cái điều mi thèm khát: mi từ chối nhớ đến nàng, nói ra tên nàng, nghĩ về nàng mỗi ngày bằng tất cả tình thương mến. Thay vào đó, mi xua đuổi nàng. Thật nhục nhã Jean Perdu ạ. Khi mi đã quyết định chọn nỗi sợ.

“Nỗi sợ làm biến dạng cơ thể ta như một tay điêu khắc kém cỏi đục đẽo một tảng đá hoàn hảo,” Perdu nghe thấy giọng Vijaya vang lên trong đầu mình. “Chỉ khác một điểm là cậu sẽ bị đục vỡ từ bên trong, không ai thấy được đã có bao nhiêu mảnh vụn, bao nhiêu lớp bị tước đi khỏi cậu. Bên trong cậu mong manh dễ vỡ hơn bao giờ hết, cho đến khi chỉ cần một cảm xúc thoáng qua nhất cũng làm cậu gục ngã. Một cái ôm thôi cũng đủ để cậu nghĩ mình sắp vỡ tan và lạc lối.”

Nếu Jordan có bao giờ cần đến một lời khuyên của bố, Perdu sẽ bảo cậu: “Đừng bao giờ nghe theo nỗi sợ! Nỗi sợ khiến con người ngu ngốc.”