← Quay lại trang sách

Chương 23 -

Năm người đàn ông xông vào qua cánh cửa. Cánh phụ nữ thét lên.

Kẻ đầu tiên đã kịp giật lấy bạn nhảy của Cuneo từ tay ông ta và giơ tay lên như thể sắp tát cô. Ông người Ý vạm vỡ tóm lấy tay anh ta, liền đó kẻ thứ hai sấn tới đấm thẳng vào bụng Cuneo, để kẻ kia lôi người phụ nữ nọ đi.

“Bị lộ rồi,” P. D. Olson rít lên trong khi ông với Perdu dẫn đường cho cô miêu nữ thoát khỏi đám người điên cuồng ấy, người nào người nấy nồng nặc mùi rượu.

“Đó là cha tôi,” cô thở dốc, mặt trắng bệch, tay chỉ vào gã điên tay đang cầm rìu, hai mắt ông ta như dính tịt vào nhau.

“Đừng nhìn ông ấy! Mau thoát ra qua cánh cửa phía trước!” Perdu bảo cô.

Max đang chặn lại hai gã điên đinh ninh Cuneo chính là kẻ xúi bẩy vợ, con gái, em gái họ vào những trò chơi tình dục ma quỷ. Miệng Salvatore Cuneo đã bị rách. Max đá vào đầu gối của một gã và vật gã còn lại ngã lăn quay bằng một thế kungfu. Rồi cậu vội vàng chạy lại chỗ bà nữ chúa hoa hồng, lúc này đang đứng bất động đầy kiêu hãnh, giữa cảnh hỗn loạn. Max cúi người, hôn vào tay bà rất bay bướm.

“Xin được cảm ơn bà, nữ hoàng của đêm dang dở này, vì điệu nhảy tuyệt vời nhất trong đời tôi.”

“Nhanh lên nào, không thì đó sẽ là điệu cuối cùng luôn đấy,” P. D. nói, kéo mạnh tay Max.

Perdu nhìn thấy bà chúa mỉm cười khi dõi mắt theo Max. Bà nhặt lên cái bịt tai của cậu nhà văn và áp chặt nó vào tim mình.

Jordan, Perdu, P. D., cô miêu nữ và Cuneo chạy ra khỏi đó và tới chỗ một chiếc xe Renault màu xanh tả tơi. Cuneo luồn cái bụng to bự như thùng tô nô của mình vào đằng sau tay lái, P. D., lúc này đang thở hổn hển, nhét người vào ghế hành khách còn Max, Jean và cô miêu nữ bò lên băng ghế đằng sau, lổn nhổn nào hộp dụng cụ, vali da, một cái khay đựng các lọ gia vị, đủ loại dấm, rau thơm và còn chưa kể đến hàng núi sách về đủ loại chủ đề. Họ ngã nháo nhào khi Cuneo đạp mạnh chân ga, chạy theo sau là cái gã đang điên cuồng dứ dứ nắm tay đã đuổi theo cả nhóm bọn họ ra tới bãi đậu xe, giờ có lẽ gã đã không thể chịu nổi thêm nữa cái niềm đam mê nhảy nhót bí mật của đám đàn bà con gái.

“Một lũ ngu ngốc!” P. D. Olson rít lên, ném một cuốn sách về bướm ra sau lưng. “Một lũ thiển cận cứ tưởng chúng ta là một đám trăng hoa khiêu vũ để có cớ mà lột quần lột áo nhau ra. Cái cảnh đó khá là gớm đấy - toàn là những hòn bi quắt lại, bụng bia và những cặp chân già lão nhăng nheo.”

Cô miêu nữ cười hô hố, cả Max lẫn Cuneo cũng bật cười, tiếng cười thái quá của những con người vừa thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

“À, xin lỗi nhưng… ta ghé qua ngân hàng được không?” Max nói, giọng van lơn, trong khi họ lao như bay trên phố chính của Cepoy quay lại chỗ con thuyền thả neo.

“Cậu định thành ca sĩ hát giọng thiến thì cứ việc,” P. D. đe.

Chẳng mấy chiếc xe đã tới chỗ con thuyền. Lindgren với Kafka đang nằm ườn bên cửa sổ trong ánh nắng sớm, cố tình lờ đi đôi quạ tăng động đang gào lên xỉ vả chúng từ trên cây táo.

Perdu nhận thấy ánh mắt chan chứa cảm xúc Cuneo dành cho chiếc sà lan.

“Ở lại đây không an toàn cho ông đâu,” ông bảo với tay người Ý.

Cuneo thở dài. “Capitano ạ, đời này tôi đã nghe câu đó đến cả ngàn vạn lần rồi.”

“Đi cùng bọn tôi đi. Chúng tôi đang trên đường đi Provence,” Perdu đáp.

“Cái lão già xếp chữ kia lại kể hết chuyện tôi cho ông nghe rồi phỏng? Rằng tôi chu du khắp các dòng sông để tìm cho ra signorina đã đánh cắp trái tim mình?”

“Tất nhiên rồi. Ông lão người Mỹ lại tồng tộc kể ra hết mọi thứ rồi đấy. Thì sao chứ? Tôi già rồi, chẳng mấy mà chết - tôi còn sống được là nhờ vào mấy trò nghịch vặt ấy thôi. Ít ra thì tôi không đăng chuyện của anh lên Facebook nhé.”

“Ông cũng dùng Facebook à?” Max hỏi vẻ ngờ vực. Cậu đã hái vài quả táo và đang chà chúng vào áo sơ mi.

“Phải đấy. Thì sao nào? Chẳng lẽ chỉ vì nó giống như gõ lên tường xà lim mà tôi không được dùng à?” Ông cụ Olson cười phì. “Đương nhiên tôi phải dùng rồi. Không thì sao tôi biết được người ta đang làm những gì hay khi nào thì đám du thủ du thực làng này đột nhiên tuyển thành viên trên khắp thế giới?”

“Phải, phải,” Max đáp. “Tôi sẽ gửi cho ông lời mời kết bạn.”

“Ờ, cứ việc. Tôi lên mạng vào ngày thứ Sáu cuối cùng mỗi tháng, từ mười một giờ đến ba giờ chiều.”

“Ông vẫn nợ bọn tôi một câu trả lời,” Perdu nói. “Cả hai bọn tôi đều đã nhảy rồi. Phải không? Hãy cho bọn tôi một câu trả lời thẳng thắn - tôi không chịu được những lời nói dối đâu. Có phải ông là tác giả cuốn Nắng phương Nam không? Có phải ông chính là Sanary?”

Olson ngửa khuôn mặt nhăn nheo lên nhìn mặt trời. Ông cởi cái mũ kỳ quặc của mình ra và vuốt những lọn tóc bạc ra đằng sau.

“Tôi ư? Sanary à? Sao anh lại nghĩ thế?”

“Kỹ thuật viết. Cách dùng từ.”

“À, tôi hiểu ý anh! ‘Mamapapa vĩ đại.’ Hay thật là hay. Hiện thân cho niềm ao ước của tất thảy mọi người, ấy là có được cái người chăm sóc tối hậu ấy, cái người cha như mẹ hiền ấy. Hay ‘tình yêu hoa hồng,’ rạng rỡ và thơm ngát, nhưng lại không có gai, mà như thế tức là đã hiểu sai bản chất của hoa hồng. Tuyệt diệu đến từng từ. Nhưng buồn thay, cuốn sách ấy lại không phải do tôi viết. Sanary không bận tâm mấy đến các quy ước, nhưng tôi cho ông ta là một kẻ yêu người tha thiết. Tôi thì không dám nhận lấy cái danh hiệu ấy. Tôi không thích con người cho lắm, mặc dù tôi cũng bị tiêu chảy khi phải tuân theo các phép xã giao. Không, John Lost thân mến ạ - tôi không phải là Sanary. Một sự thật đáng tiếc.”

P. D. chật vật leo ra khỏi xe và khập khiễng bước sang phía bên kia.

“Cuneo này. Tôi sẽ chăm sóc cho cái xe tập tàng của anh cho đến khi anh quay lại. Hay không quay lại, ai mà biết được nhỉ.”

Cuneo có vẻ lưỡng lự, nhưng khi Max cắp theo đống sách và khay khiếc của anh mang về thuyền, Cuneo xách lên hộp dụng cụ và cả cái vali da.

“Capitano Perduto, tôi lên thuyền của ông được chứ?”

“Mời ông. Hân hạnh cho tôi quá, Signor Cuneo ạ.”

Khi Max chuẩn bị tháo dây neo, cô miêu nữ tì người vào capô chiếc Renault, vẻ mặt bí hiểm, Perdu bắt tay tạm biệt P. D. Olson.

“Ông đã mơ thấy tôi thật à? Hay ông chỉ nói chơi chơi vậy thôi?” Perdu hỏi.

Per David Olson mỉm cười ranh mãnh. “Thế giới ngôn từ có gì là thật đâu. Tôi từng đọc được câu đó trong sách của một tay người Đức tên Gerlach, Gunter Gerlach. Không dành cho bọn tối dạ.” Ông nhà văn ngẫm nghĩ trong giây lát. “Hãy nhằm thẳng Cuisery trên mạn sông Seille mà đi. Có thể anh sẽ tìm được Sanary ở đấy. Nếu bà ấy còn sống.”

“Bà ấy?” Perdu hỏi.

“Chậc, làm sao tôi biết được? Trong hình dung của tôi, cái gì thú vị đều dính đến phụ nữ cả. Anh không nghĩ như vậy sao?” Olson toét miệng cười và cẩn thận chui vào con ngựa già của Cuneo. Ông ngồi đợi người phụ nữ trẻ kia theo ông lên xe.

Trong khi đó, cô ôm chặt lấy Perdu trong vòng tay mình.

“Ông còn nợ tôi một thứ nữa,” cô nói, giọng khàn khàn, và khóa môi Perdu bằng một nụ hôn.

Hai mươi năm nay mới lại có một phụ nữ hôn ông, và ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất Jean cũng không thể hình dung ra nụ hôn ấy lại mê đắm đến thế.

Nụ hôn của cô như nuốt chửng lấy ông, lưỡi họ thoáng chạm nhau. Rồi, bằng ánh mắt rực lửa, cô đẩy Jean ra.

“Đúng là tôi thèm muốn ông thật đấy, nhưng đấy cũng chẳng phải việc của ông.” Ánh nhìn kiêu hãnh, giận dữ của cô như muốn nói.

Lạy Chúa. Mình đã làm gì mà lại được trao nụ hôn đó?

“Cuisery à?” Max hỏi. “Cái gì đang xảy ra vậy?”

“Là thiên đường,” Perdu đáp.