← Quay lại trang sách

NHẬT KÝ DU HÀNH CỦA MANON BONNIEUX

24 tháng Mười hai, 1992

Mẹ đã làm mười ba món tráng miệng. Rất nhiều loại hạt, rất nhiều loại hoa quả, nho khô, hai loại kẹo sữa khác màu, bánh dầu, bánh bơ với sữa quế.

Victoria nằm trong nôi, hai má hồng hồng, đôi mắt tò mò sáng rực. Con bé giống hệt bố nó.

Luc không còn trách chuyện mình sẽ ra đi còn Victoria ở lại, mà không phải là ngược lại.

Con bé rồi sẽ trở thành ánh nắng phương Nam tỏa sáng rực rỡ.

Mình đã nhờ Luc đưa cuốn sổ này cho Jean đọc khi anh ấy đến, vào một lúc nào đó.

Mình không đủ sức để giải thích mọi thứ trong một lá thư chia tay.

Ánh nắng phương Nam bé nhỏ của mình. Mình chỉ có bốn mươi tám ngày với Vicci, nhưng mình đã mơ thấy nhiều năm nữa và đã thấy rất nhiều những cuộc đời đang chờ đợi con gái mình.

Mẹ đang giúp mình viết những lời cuối cùng này, vì mình không còn đủ sức nữa, dù chỉ là để cầm bút. Mình đã chiến đấu đến tận lúc này để có thể tự mình ăn mười ba món tráng miệng của mẹ thay cho bánh mì của người chết.

Mình không suy nghĩ nhanh được.

Từ ngữ chuội đi khỏi mình. Biến mất, tất tật.

Để ra với thế giới rộng lớn. Rất nhiều những cây sáp màu nằm lẫn giữa bút chì. Rất nhiều ánh sáng giữa bóng đêm tối đen.

Người với người yêu nhau, cả mình cùng vậy. Mọi người ai cũng dũng cảm và rất rất yêu đứa bé.

(Con gái tôi muốn bế con gái nó. Manon với Victoria nằm cạnh nhau, những cành củi con kêu lách tách trong lò sưởi. Luc bước vào, choàng tay qua người hai cô gái của nó. Manon đã ra hiệu cho tôi viết thêm đôi điều nữa. Bàn tay tôi cầm bút đã tê cóng. Chồng tôi mang vào cho tôi chút rượu brandy ấm sực, nhưng ngón tay tôi không cảm nhận được chút hơi ấm nào.)

Victoria yêu dấu, con gái của mẹ, nữ hoàng của mẹ.

Thật dễ dàng làm sao, việc hy sinh bản thân mình cho con. Cuộc đời là vậy đấy: hãy cười đi, con sẽ được yêu thương, mãi mãi.

Còn về phần còn lại, con gái ạ, về cuộc đời của mẹ ở Paris, hãy đọc cuốn nhật ký này và hãy cẩn trọng khi phán xét nó.

(Manon đôi lúc lại ngây ra. Tôi chỉ viết những gì con bé thì thầm. Con bé co rúm lại khi có tiếng cửa mở ở đâu đó. Con bé vẫn đang đợi anh ta, người đàn ông ở Paris. Con bé vẫn đang hy vọng.)

Tại sao Jean, lại không đến?

Vì đau đớn quá ư?

Phải. Quá nhiều đau đớn.

Đau đớn biến người ta thành kẻ ngốc. Và một kẻ ngốc thì dễ khiếp sợ hơn.

Khối u cuộc đời, đó là thứ con quạ của mình mang theo.

(Con gái tôi đang tan ra trước mắt tôi. Tôi viết và cố không bật khóc. Con bé hỏi liệu nó có thể sống qua đêm nay không. Tôi nói dối nó mà bảo rằng có. Nó nói tôi đang nói dối, hệt như Luc.

Con bé chợp mắt trong thoáng chốc. Luc đón lấy đứa bé. Manon tỉnh dậy.)

Anh ấy đã nhận được lá thư, bà cụ Rosalette bảo mình vậy. Bà bảo sẽ trông chừng anh ấy trong chừng mực có thể, trong chừng mực anh ấy cho phép bà. Mình bảo bà: Hãnh tiến! Ngớ ngẩn! Đau đớn!

Bà kể thêm rằng anh ấy đã đập vỡ mọi đồ đạc và trở nên tê liệt. Tê liệt với tất cả. Cậu ấy gần như chết rồi, bà bảo mình.

Vậy là có hai người chết.

(Nói đến đây con gái tôi bật cười.)

Mẹ đã lén tự ý viết thêm vài thứ.

Một mực không chịu đưa mình xem.

Mẹ con mình vẫn đang phỉnh nhau, ngay cả trên chặng đua cuối này.

Thì sao chứ? Làm gì khác được đây? Lặng lẽ chờ đợi trong bộ đồ Chủ nhật cho đến lúc lưỡi hái vung lên ư?

(Con bé lại cười và ho. Bên ngoài kia, tuyết đã khoác lên cây tuyết tùng Atlas cái màu của tấm khăn liệm. Chúa hỡi, Người là tất cả những gì con căm ghét, vì Người đang mang con gái con đi quá sớm, để con ở lại khóc thương với con gái nó. Đây là cách mọi sự vận hành theo ý Người ư? Thế chỗ những con mèo chết bằng đám mèo con, thế chỗ những cô con gái chết bằng những đứa cháu gái?)

Chẳng phải ta nên tiếp tục sống như trước cho đến tận phút cuối cùng, vì đó là thứ khiến cho cái chết bực bội nhất - trông thấy ta vẫn uống cuộc đời cho đến tận hớp cuối cùng?

(Đến đây con gái tôi ho, và phải hai mươi phút tiếp theo nó mới nói tiếp được. Con bé dọ dẫm tìm từ.

Đường, con bé nói, nhưng không phải từ đó. Con bé đâm cáu.

Tango, con bé thì thầm.

Cửa sổ mát, con bé hét lên.

Tôi biết con bé định nói gì: cửa sổ Pháp.)

Jean. Luc. Cả hai. Hai người bọn anh.

Cuối cùng thì. Em chỉ đi sang phòng bên.

Xuống cuối hành lang, vào căn phòng yêu thích của em.

Và từ đó, bước ra khu vườn. Đến đó, em sẽ hóa thành ánh sáng và đi bất cứ đâu em muốn.

Thỉnh thoảng em ngồi ngoài đấy vào buổi tối nhìn ngôi nhà chúng ta đã sống cùng nhau.

Em thấy anh, Luc, chồng yêu dấu của em, đáo qua một vài phòng, và em thấy anh, Jean, đáo qua những phòng khác.

Hai người đang tìm em.

Em không còn ở trong những căn phòng khép kín nữa, hẳn nhiên rồi.

Nhìn em đi! Ở ngoài này kia.

Nhìn lên đi, em ở đây!

Nghĩ đến em và gọi tên em đi!

Cái chết của em không khiến những chuyện này kém thật đi.

Cái chết không quan trọng.

Nó chẳng làm cuộc sống suy suyển.

Chúng ta vẫn sẽ mãi là những gì chúng ta từng là với nhau.

Chữ ký Manon mờ nhòa và run rẩy. Hai mươi năm sau Jean Perdu cúi xuống những con chữ viết tháu ấy mà hôn chúng.