← Quay lại trang sách

Phần Thứ Nhất (III)

Mãi đến lúc mặt trời nghiêng hẳn về phía tây, mới thấy bóng dáng chàng trai làm vườn xuất hiện. Anh vừa bước qua sân vừa tròn môi huýt sáo với tâm trạng vui vẻ. Quả thật khó tìm thấy một chàng trai có thân hình cân đối như Quân ở vùng quê xa xôi này. Dáng người cao, cặp vai rắn chắc, hai cánh tay khỏe mạnh tưởng chừng như các cơ thịt ở đó luôn luôn xoắn lại. Tường Vi thiu thiu ngủ sau khi để ý nghĩ chạy mông lung. Rồi bất ngờ cô giật mình thức giấc vì tiếng bước chân và cả tiếng huýt sáo của Quân. Cô nhỏen miệng cười để che giấu sự ngượng nghịu về cái dáng nằm hớ hênh của mình trên chiếc ghế, sau đó, với cách thức nhanh nhẹn của người phụ nữ, cô xếp đôi chân, hỏi Quân:

- Hồi sáng đến giờ anh đi về hả?

Chàng trai gật đầu, những sợi tóc ướt vừa tắm còn bết lại, xòa xuống trán. Anh ta đứng sững trong giây lát, tỏ vẻ chưa hiểu câu hỏi:

- Làm gì mà đứng sững vậy? Tôi hỏi hồi sáng đến giờ anh về nhà phải không?

- À, về nhà. - Quân đáp và bước thẳng vào, ngồi ở chiếc ghế đối diện. - Chị Thanh bảo tôi về nghỉ, chiều hãy đến...

Họ yên lặng.

Giờ thì Quân lộ rõ sự lúng túng trên khuôn mặt. Khu nhà đang vắng vẻ, điều kiện thuận lợi có một không hai để anh giãi bày lòng mình đây rồi. Quân nghĩ rằng, chính trong lúc này, trước sau gì anh cũng sẽ mở đầu, mặc dù rất khó. Bao nhiêu dự định không phải trong một đêm mà nhiều đêm, Quân đã sắp sẵn, suy ngẫm, giờ đây tan biến hết. Đầu óc anh trống trơn, dường như tất cả những điều chuẩn bị để nói, chứa trong ấy đã tan như bọt nước và chảy đi hết khi anh vừa ngồi vào ghế.

Tường Vi liếc nhìn Quân, cái nhìn rất nhanh, miệng cô cười hơi nhếch sang một phía, không hẳn lo âu trách móc cũng không hẳn chờ đợi khuyến khích, hai vành môi hồng hơi nhạt đi. Cử chỉ ấy càng làm cho Quân bối rối. Anh định tìm một câu gì đó để hỏi, giảm bớt những bức bối, đè nén. Song Quân cũng kịp hiểu rằng làm như vậy chỉ tổ mất thời gian, mà cơ hội chỉ có hai người như thế này rất ít lặp lại.

Một giọt nắng lọt qua kẽ hở của mái nhà, chiếu xuống nền đất, lấp lánh, đung đưa, hệt như quả trứng tròn biết cử động.

Chàng trai nhìn cái bóng nắng rồi nhìn cô gái trước mặt mình. Anh nhận ra làn da thịt đầy đặn của Tường Vi dưới làn áo lụa đang nhấp nhô theo hơi thở.

Bất chợt một sự liều lĩnh xâm chiếm, gần như làm chủ trong tâm hồn Quân, không để anh đắn đo, cân nhắc, nó bắt anh hoàn toàn hành động theo bản năng của nó. Hai bàn chân Quân bỗng dưng yếu đi so với những lúc bình thường. Nhưng cố kìm lấy chúng, Quân đứng dậy, nghiêng về phía cô gái và cúi xuống, hai tay nắm chặt lấy vai cô.

Tim Quân như muốn tháo chạy ra khỏi lồng ngực. Giữ chặt lấy cô gái song anh vẫn có cảm giác mình đang chới với. Trong khoảnh khắc vội vã ấy, Quân chỉ mở miệng được một câu, một câu đứt quãng, thảng thốt, bối rối:

- Tường Vi… Tôi muốn Tường Vi…

Chỉ nói đến đó cổ họng Quân khản lại như bị rắc bột, hai bàn tay anh càng nắm lấy vai cô gái chặt hơn, chờ đợi một câu trả lời.

Khuôn mặt Tường Vi trong phút chốc tái ngắt, đôi môi trở nên trắng nhợt, mũi hơi rung rung vì bị chấn động. Cô bị choáng ngợp trước mọi cử chỉ của chàng trai. Lần đầu tiên chàng trai ở vào hoàn cảnh "khắc nghiệt" này. Đúng ra trong lòng Tường Vi đã tràn đầy những cảm giác mới lạ khi Quân sà đến, nhưng không tự chủ, với một đầu óc non trẻ không thể bình tĩnh phân tích, cô để nỗi sợ hãi xâm chiếm, rồi lấn át:

- Buông tôi ra, cái anh này, tôi la lên bây giờ!

Tiếng của Tường Vi như gáo nước giội ngược vào mặt Quân, làm hai bàn tay anh rời khỏi vai cô buông thõng xuống. Anh đứng dậy vừa thấy xấu hổ vừa thấy đau xót trước đôi mắt và thân hình run lẩy bẩy của Tường Vi.

“Mọi thứ đã giũ sạch từ đây sao?”. - Quân cố ý nấn ná, muốn tìm ở Tường Vi một tín hiệu nào khác với sự chống đối và sự im lặng một cách nãonùng kia.

Song Tường Vi đã thoát ra khỏi ghế và bước từng bước nhỏ thụt lùi, mắt không rời Quân, đôi môi khẽ giật như sắp bật ra tiếng khóc.

Quân chẳng dám nói lấy lời nào nữa, anh quay lưng chạy ra khỏi sân, biến vào trong vườn cây.

Tường Vi còn lại một mình. Người cô run lên. Cô đứng lặng đi, lưng dựa vào tường, không hiểu cách xử sự của mình vừa rồi đúng hay sai.

Bên ngoài cửa sổ ánh nắng đã về chiều vàng rực, chiếu xuyên qua các vòm lá của những cây chanh, lung linh. Hai con chim vàng oanh đang nhảy nhót tìm sâu, chốc chốc lại kêu chích chích. Xa xa vọng đến tiếng bọn trẻ nô đùa, và ở phía sông, tiếng mái chèo của những người thả lưới đánh cá lại vang lên từng hồi, rõ mồn một, đều đều.

Bất chợt Tường Vi ôm lấy mặt, những giọt nước mắt lăn dài xuống má. Cô cũng chẳng hiểu mình khóc vì nỗi gì.

*

Vợ chồng Hội Bang, Bốn Thanh và hai đứa trẻ trở về nhà lúc mặt trời cách đỉnh núi chừng mấy sải tay. Tất cả tỏ ra hể hả và mệt mỏi sau một ngàygiỗ tiệc.

Cởi bộ đồ Tây trịnh trọng móc vào vách, Hội Bang liền đi dạo quanh vườn, đó là thú vui và trở thành thói quen của lão mỗi lúc đi đâu về. Với tấm lưng lòm khòm, trước hết Hội Bang đảo qua những hàng ổi - nơi giống ổi quý đang nở đầy hoa trắng và đầy những quả non nho nhỏ giống hệt những quả trứng chim, sau đó lão lần lượt ngắm nhìn các loại cây khác, và cuối cùng lão ra phía bờ sông.

Mấy con chim dồng dộc đang xé lá ở bụi bói non để mang đi đan tổ, thấy Hội Bang chúng cùng vụt bay, bỏ lại những tiếng kêu bực tức. Phía bên kia sông, bãi cát do cơn lụt lớn năm ngoái bồi nên, dưới vầng dương sắp tàn trông giống như một cái bụng khổng lồ của một người đàn bà chửa.

- Chào bác!

Có tiếng chào, Hội Bang nhìn quanh song chẳng thấy ai. Một lát, lão mới phát hiện ra Quân đang vắt vẻo trên ngọn dừa lửa.

- Bác về rồi đó à?

- Ừ, mới về. Đã làm xong hết thảy các cây chưa?

- Phải hết cả ngày mai. Làm sao mà hết nhanh như vậy được hả bác?

- Ừ, thì cả ngày mai. Dạo này chú mày làm việc có phần chểnh mảng rồi đó nghen.

Chàng trai im lặng, nhấn chân đẩy tàu dừa khô. Tàu dừa rơi xuống đánh soạt. Hội Bang lùi ra sau, rồi lại bước tới kéo nó đi khỏi gốc. Con người già cả giàu có này vốn ưa thích hoạt động. Với người làm công, lão không có tính câu nệ, nhiều lúc cùng làm và cùng ngồi chuyện trò.

- Chú mày đạp cho khéo, không lại làm hỏng mấy quả dừa non.

Không trả lời, Quân tiếp tục công việc, dùng dao chặt những miếng bẹ nhỏ dính thành chùm, vốn là cuống và đài hoa của mùa trước đã khô. Nhưng anh chợt dừng tay vì vừa nhìn thấy ở kẽ tàu dừa có một tổ chim sẻ, tiếng chim non đang kêu chiêm chiếp.

- Cái gì vậy mày? - Hội Bang hỏi, vì lão cũng nghe những tiếng kêu từ trên ngọn dừa.

- Một tổ chim bác ạ.

- Coi thử có con không. Tau nghe có tiếngkêu ấy.

Quân nghiêng đầu tìm miệng tổ, rồi một tay vịn cho khỏi ngã, một tay anh cho vào tổ chim sẻ mềm mại. Ba chú chim non mới nở gặp bàn tay Quân, càng kêu. Anh cầm lấy một con lôi ra. Con chim đói ăn, miệng há to đỏ hỏn. Đó là chú chim chưa dập bọng, đôi mắt mở ti hí như sợ ánh sáng, quanh mắt một viền da xanh nổi hẳn trên cái đầu màu hồng không chút lông lá.

- Ba con cả thảy, đều mới mở mắt. - Quân đưa con chim lên và nói với lão Hội đang ngướcmặt nhìn.

- Thế thì bỏ hết vào trong tổ. Xuống đi, đừng động đến nó! Khi nào lũ chim bay đi mình sẽ làm cỏ cây dừa này cũng được.

Lúc hai người đứng dưới gốc cây. Hội Bang rút thuốc ra hút. Gói thuốc mang nhãn hiệu Basto, làm mắt chàng trai sáng lên. Lão già hiểu ý, chìa gói thuốc và bảo:

- Hút một điếu.

Quân đưa hai tay đỡ điếu thuốc một cách trịnh trọng, trong lòng rộn lên niềm vui mừng. Anh nghĩ với một tình cảm chan hòa như thế này, thì biết đâu đấy, ông già sẽ có lúc chấp nhận anh làm con rể trong nhà. Giàu nghèo thì nghĩa lý gì. Thời buổi này sự phân biệt giàu nghèo đã giảm đi nhiều rồi.

Nhưng điếu thuốc trên môi mới cháy đến một phần ba, thì miệng Quân đắng ngắt, mọi hứng thú trong anh tàn rụi:

- Này, chú mày về nghỉ đi. Tối nay đến đây. Tối đến chèo thuyền dạo trên sông chơi.

- Bác thích đi chơi à?- Quân ngạc nhiên hỏi. Anh chưa thấy ông già đi chơi như vậy bao giờ.

- Tau cũng chả thích gì, già rồi. Nhưng thằng Phan rất thích. Tuổi chúng mày bây giờ ra vẻ kiểu cách, điệu bộ thật. Đi dạo sông ban đêm.

“Lại cái thằng ổi thối đó”. Chân Quân như có gai châm.”Hóa ra ông cha muốn chiều thằng con rể quý hoá”.

- Sao? Tối mày tới chứ? Lấy chiếc thuyền gỗ sau hè mà bơi. Chiều thằng Phan chút mày ạ. Lạ thật, thích đi chơi thuyền ban đêm.

Quân ngần ngừ, định trả lời mình bận. Công đâu bỏ ra chở hắn đi chơi. Đúng là cả lũ rởm đời. Nhưng câu nói tiếp theo của Hội Bang làm anh đổi ý:

- Đi chứ! Tau và con Vi sẽ cùng đi nữa.