← Quay lại trang sách

Phần Thứ Nhất (IV)

Dòng sông Cái ban đêm tĩnh mịch một cách kỳ lạ. Mặt nước đang bốc hơi, tạo thành lớp sương đục mờ mờ, bay là là như có thể nắm được.

Tường Vi ngồi ở mũi thuyền, trong lòng không một chút hứng thú về chuyến đi chơi này, con sông đối với cô quá quen thuộc, với lại hứng thú gì nữa khi Phan đang ngồi ở bên cô, một con người không hề có một chút tình cảm nào trong cô.

Quân ngồi ở cuối thuyền, chiếc dằm gỗ kiền kiền to bản nhấc lên, thả xuống. Tiếng múc nước nghe soàn soạt. Tường Vi không nhìn rõ mặt, chỉ thấy đầu và dáng người của anh nghiêng nghiêng theo mái chèo.

Lúc đầu Hội Bang dự định sẽ đi chơi cùng với Tường Vi và Phan, nhưng buổi tối, bạn của Phan là Mạnh, dẫn theo một người bạn gái nữa tới thì ông già không đi mà nhường lại cho hai người khách.

- Thích ghê ấy. - Hồng, bạn của Mạnh, cô gái từ thành phố lên thỉnh thoảng cất tiếng trầm trồ.

Tường Vi thấy ngường ngượng vì anh chàng tên Mạnh cứ khoác tay qua lưng cô gái một cách tự nhiên, còn Phan thì ngồi sát, cố ý để gối mình chạm vào chân cô.

Gió trên sông mát lạnh. Chiếc thuyền gỗ đôi lúc tròng trành nhưng rồi cứ chầm chậm tiến.

- Chà, giá mà chuẩn bị lưỡi câu thì hay biết mấy. A! Một con cá rất to, kia!

Phan - viên thiếu úy trẻ - nói như reo khi thấy một con cá quẫy đuôi trên mặt nước cách thuyền chừng một mét.

- Câu làm sao được. Đi một chút phải về thôi. - Mạnh đáp lại. - Nếu muốn câu thì để đêm khác.

Miệng Quân như ngậm tăm, anh không nhúng vào chuyện của đám người trên thuyền. Ruột anh cứ như có muối xát khi thấy ở mũi thuyền, viên thiếu úy ngồi bên Tường Vi mà tay chân cứ ngọ nguậy. Cho đến khi thuyền sắp bước vào đoạn sông chảy xiết, Quân mới cất tiếng, giọng cộc lốc:

- Tất cả ngồi yên, tôi cho thuyền quay lại. Coi chừng chứ thuyền lật úp bây giờ.

Mọi người im phăng phắc, hồi hộp. Tường Vi vịn chặt tay vào mạn thuyền. Cô sợ Quân ghen tức sẽ giở trò bậy bạ. Và không hiểu sao cô thấy bực cả Quân lẫn Phan và cả cô gái thành thị đỏng đảnh kia.

Con thuyền quay lại nhẹ nhàng mặc dù đã bị dòng nước chảy đẩy đi một đoạn.

- Mấy đứa bạn em mà nghe kể về chuyến đi này thì đứa nào cũng mê và đòi đi bằng được cho mà xem.

Tiếng nói của Hồng trong trẻo nghe lanh lảnh trên mặt sông. Đối với cô ta, chuyện sông nước chắc là mới mẻ lắm.

- Thì rủ các cô ấy cùng lên đây thăm anh. - Mạnh vừa nói vừa nhặt một trái bưởi ở lòng thuyền đưa cho Phan và bảo: - Thiếu úy bóc một trái. Tôi bóc một trái, thử ai nhanh hơn nghe.

Mùi vỏ bưởi lan ra thơm nồng hòa vào mùi tanh tanh của những đám rong trên sông làm Tường Vi phải bịt lấy mũi.

Hai người mặc đồ lính hí hoáy với hai trái bưởi.

Phan bóc nhanh hơn.

- Ăn đi. - Anh ta tách một miếng dày đưa cho Tường Vi với giọng đầy âu yếm.

Tường Vi cầm lấy, cô không thể làm khác, mặc dù bưởi đầy vườn và cô thì chẳng thích thứ quả này mấy. Rồi cô cố ý nói to khi thấy Quân ngồi một mình ở phía sau:

- Ăn bưởi, anh Quân ơi!

- Đây rồi. - Mạnh cũng chuyển miếng bưởi cho Quân. - Xin mời "thuyền trưởng".

Quân phớt lờ, tiếp tục chèo, mấy giây sau mới trả lời:

- Các ông ăn đi. Tôi chẳng thích. Còn lạ gì cái thứ đó.

- Này, cái anh chàng làm vườn nhà mình tính tình dở người dở ngợm sao ấy. - Viên thiếu úy nói khẽ vào tai Tường Vi nhưng cô cố tình làm như không nghe thấy.

Cả Mạnh và cô gái tên Hồng có lẽ cũng cụt hứng trước cách xử sự của người chèo thuyền. Họ ngồi lặng im ăn bưởi. Mãi một lúc sau, tiếng của Hồng bất chợt reo lên, phá tan sự ngột ngạt, khó chịu đang bao quanh:

- Xem kìa! Trăng đã lên rồi kìa. Đẹp quá!

Không ai bảo ai, lời cô gái như có sức lôi cuốn, làm cho mọi người nhìn về phía đông. Mặt trăng như mọc lên từ dòng sông, ở nơi tận cùng nào đó, một nửa còn ẩn khuất dưới rặng cây đen thẫm, huyền ảo, một nửa đỏ rực giống khối lửa đangtrồi lên.

- Quá đẹp phải không? Cứ như là tranh vẽ.Em chưa bao giờ được nhìn thấy trăng đẹp như thế này đâu!

Giọng nói của cô gái thành thị rất thật, đầy vẻ yêu đời. Nhưng Tường Vi một lần nữa cảm thấy khó chịu.

“Cứ như con nít ấy. Thấy cái gì cũng hót lên được”. - Tường Vi nghĩ và cô giật mình, cảm thấy lành lạnh vì cơn gió đầy hơi nước tràn qua, phả vào người mình. Cô thu hai tay về, vòng trước ngực.

Mặt trăng lên dần, lên dần, giống như chiếc mâm vàng lộng lẫy. Dòng sông bắt đầu nhuộm những ánh bạc lấp lánh. Chiếc thuyền vẫn lặng lẽ êm trôi trên mặt sông phẳng lặng, và chẳng bao lâu nó quay đầu về phía bến.

- Thích thật. - Hồng vừa nói vừa đứng lên.

Mạnh cũng vô tình đứng bật dậy với ngườibạn gái.

- Ngồi xuống đi!

Quân hét to vì chiếc thuyền gỗ đột ngột tròng trành. Anh nghiêng người, ghìm chặt mái chèo. Song không kịp nữa. Cái đứng đột ngột của Mạnh đã làm thuyền nghiêng hẳn. Nước đổ vào khoang ào ào. Cô gái thành thị thảng thốt rú lên. Ba người còn lại thì mất bình tĩnh hẳn.

Chiếc thuyền chìm dần.

“Tường Vi biết bơi” - trong lúc bối rối, Quân vẫn hiểu điều đó, nên chỉ lo cho Hồng. Anh vứt mái chèo, lao về phía cô gái đang chới với, vừa bơi vừa nắm tay cô kéo vào bờ.

Cũng may thuyền chìm gần bến nên tất cả an toàn. Chỉ có điều quần áo ai cũng ướt sũng.

- Mọi người về hết đi! Tôi phải vớt thuyền lên.

Quân nói như ra lệnh rồi phóng mình xuống dòng nước.

… Đêm hôm ấy, Tường Vi trăn trở mãi trên giường. Ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ trông lạnh lẽo và buồn buồn. “Ông già muốn mình lấy Phan. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình lấy anh ta làm chồng? Ồ, không, mình phải nói với cha. Mình không yêu anh ta một chút nào, hoàn toàn không một chút nào”.

Chợt tan chợt hiện trước mặt Tường Vi hình ảnh Quân lao ra dòng nước, nơi chiếc thuyền gỗ đã chìm.

Tường Vi hết nằm nghiêng lại nằm ngửa,căn phòng, chiếc giường, với cô, tất cả trống trải, hiu quạnh.

Bên kia vách, tiếng ngáy của Hội Bang vang lên “khò khò” đứt quãng.

Mười bốn chiếc thuyền sắp hàng trên mặt nước, bên bãi cát phẳng lì. Phía sau, ngọn cờ lệnh viền xanh viền đỏ, có tua vàng cắm trên một cây sào cao, tung bay.

Cuộc đua thuyền truyền thống nhân ngày giỗ Bà, một vị thần giữ cho khí hậu ôn hòa, được các quan sắc Bến Đá Lu tổ chức hàng năm vào dịp mùa thu sắp bắt đầu.

Chiều ngày hôm trước, những thuyền đua có tiếng ở các nơi xa gần, từ thượng nguồn đến các miệt nước lợ đã tụ tập trên sông. Tiếng trống, tiếng đờn cò từ các thuyền đua phát đi làm vang động cả vùng sông nước. Người giàu, kẻ nghèo hai bên sông và cả những người từ xa đến hồi hộp, háo hức, chờ ngày hội.

Lúc này, giờ phút chờ đợi đã căng phồng như quả bong bóng đầy hơi và sắp nổ tung. Hai bên bờ sông và trên bãi cát rộng, người xem lố nhố quầnáo đủ màu sắc đứng thành từng đám, dày đặc. Tiếng trống, tiếng phèn la cổ động bắt đầu gióng giòn giã, chuẩn bị cho hiệu lệnh xuất phát thêm phần long trọng.

Tất cả các tay đua trên tất thảy các thuyền đã ngồi đâu vào đấy, ai nấy, hai tay giữ chặt lấymái chèo.

Thuyền của Bến Đá Lu màu xanh nằm giữađội hình.

Ba Thu, một người đàn ông chưa quá tuổi bốn mươi, được giao cầm lái chính. Râu quai nón để dài đen xòm cả hai bên má, tấm lưng trần đen bóng như được xông bồ hóng, trông Ba Thu như một võ sĩ nhiều hơn là người giỏi nghề bơi lội. Anh ta cầm hai cái ngù của mái chèo dài, chân dạng ra ở tư thế sẵn sàng, nói với các chiến hữu của thuyền mình:

- Phải quyết hết mình. Còn thằng Quân kia, ngồi nhích về phía chân tao một chút nữa!

Quân được chọn vào đội thuyền, làm tay lái phụ. Anh nhích người về phía sau theo lệnh củaBa Thu.