Phần Thứ Nhất (V)
Ở các thuyền bạn, không khí cũng căng thẳng. Hàng trăm đôi mắt liếc nhìn nhau, ai cũng nghĩ đội mình sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.
Hai cây nêu tre cắm ở hai đầu đoạn sông làm điểm giới hạn vòng đua lúc này nổi rõ mồn một, làm "ngứa mắt" tất cả những con người khỏe mạnh sắp lao vào cuộc thi.
Những đứa trẻ đến sớm quần đuổi nhau trên bãi cũng đã dừng lại. Giây phút hồi hộp sắp nổ ra. Bài văn tế Bà, vị nữ thần, và lời tuyên bố về ý nghĩa cuộc đua do cụ già mặc áo dài đen, đầu chít khăn đóng đọc, đã kết thúc:
- Tất cả chuẩn bị! - Tiếng của viên trọng tài vang lên qua cái loa bằng tôn dài ngoằng.
Thùng! Thùng! Thùng!.. Một hồi trống vang lên và ngọn cờ hiệu được phất qua phất lại ba vòng báo hiệu cuộc đua bắt đầu.
Mười bốn chiếc thuyền như mười bốn con ngựa cùng lúc nhảy chồm trên mặt nước làm dòng sông bỗng chốc cồn lên. Không ai nhường ai, tất cả dồn hết sức bình sinh vào hai cánh tay nên cả mười bốn con ngựa hung hăng trong tay họ mấy giây đầu tiên cùng quay đầu một cách nhất loạt và chưa thể biết được mã nào thắng được ngựa nào.
Hố xạ! Hố xạ! Hố xạ…
Hàng nghìn tiếng hô theo nhịp bơi từ mặt nước dội vào, trộn với tiếng reo vui la ó ở hai bên bờ dội xuống, tạo nên những âm vang hỗn độn, inh tai.
Tường Vi đứng xem cạnh cha mình và mấy bạn gái. Cô bụm miệng cười khi thấy nhiều người chung quanh, trong đó có cả Hội Bang, chốc chốc lại nhún nhảy, làm như chính họ là những kẻ đang cầm mái chèo.
Vòng qua cây neo đầu tiên, sự phân biệt về độ tiến của những con ngựa nước bắt đầu xuất hiện. Chiếc thuyền của một làng chài ở vùng thượng nguồn đã vượt lên trước một đoạn, tiếp theo là chiếc khác rồi mới đến thuyền của Bến Đá Lu.
Lúc này trên bờ nhìn xuống, những chiếc thuyền đua trông chẳng khác những con vật nhiều chân đang nhất loạt cào nước.
Tiếng trống, tiếng phèng la, tiếng chiêng, tiếng mỏ gióng giòn giã, không ngớt.
Những chiếc thuyền con của các đội đã bơi ra sông. Người ta dùng thau, gàu tạt nước cho mát những người dự thi thuộc đội thuyền làng mình.
- Cố lên đi!
- Hố xạ!
- Hố xạ!
Trên thuyền của Bến Đá Lu, bị hai chiếc của đội bạn vượt lên trước, nhiều tay bơi ít nhiều đã tỏ ra nao núng. Điều đó làm cho Ba Thu lo ngại, hét
luôn miệng:
- Cố lên! Cố lên!
Qua vòng thứ hai, thuyền Bến Đá Lu cặp bè với thuyền bạn trước mặt. Chỉ cần lách lái một cách khéo léo họ có thể vượt lên. Nhưng chính lúc đó cánh tay phải của Ba Thu bỗng tê dại. Đó là hiện tượng chuột rút, một nguy cơ khó lường, không khéo xử lý thuyền sẽ bị chìm, hoặc không chìm thì cũng bị các thuyền phía sau qua mặt, phải nhận thất bại ê chề.
- Quân ơi! Quân ơi! Lên thay anh một lúc!
Ba Thu nói nhỏ, đủ để Quân nghe, và với kinh nghiệm dày dạn của người cầm lái, anh nhẹ nhàng ngồi xuống, cất chổng mái chèo lái lên trời.
Quân không kịp hỏi vì sao, anh đứng bật dậy thay chỗ Ba Thu. Mái chèo dài được ghì chặt cán vào trước ngực, anh trườn lên, rồi giật lùi ra sau để cho con ngựa chiến trên sông của mình lao tới trước.
Không ai còn nghĩ về bất cứ điều gì. Và cũng không ai còn kịp nhận ra trên bờ đang xảy ra việc gì. Chỉ có bơi nhanh và bơi thật nhanh. Tất cả tinh lực của những chàng trai như đang chảy ra từ những cánh tay, truyền qua các mái chèo. Đối với Quân anh chỉ thấy có hai chiếc thuyền của đối thủ phía trước, mặt nước nhấp nhô sóng và cây nêu tre mỗi lúc một hiện gần, nghiêm nghị, thách thức.
Người Quân ướt đẫm, vừa do mồ hôi đổ ra, vừa do nước sông bắn tung lên. Song cơ thể anh nóng bừng, như vừa chui ra từ lò lửa. Cái nóng như kích thích, thúc giục Quân phải cho con thuyền lao vút về phía trước.
Mái chèo chẳng khác lưỡi dao băm vào dòng nước. Quân càng lúc càng cố tạo sức xoáy ở đầu lưỡi dao gỗ ấy. Chính Ba Thu đã dạy anh bao nhiêu lần và bắt anh tập đi tập lại cái kiểu chèo này. Và Quân cũng không ngờ ngón đòn mà Ba Thu luyện cho lúc này được anh sử dụng có hiệu lực một cách triệt để.
Qua hết vòng thứ tư, thuyền của Bến Đá Lu vẫn còn thua hai thuyền của đội bạn. Bằng mọi giá phải vượt lên, ít nhất là một chiếc! Song làm cách nào đây? Tầm mắt của Quân thả trượt qua những cánh tay của đồng đội mình, và tầm mắt ấy ném nhanh để đo khoảng cách hơn thua giữa thuyền mình và chiếc thuyền đang dẫn thứ hai. Rất ngắn, thuyền đang dẫn thứ hai và thuyền của Bến Đá Lu tính về chiều dọc của độ tiến chỉ hơn nhau vài thước.
Vài thước, nhưng ở một độ tiến ngang sức ngang tài, kẻ đứng sau khó mà vượt qua kẻ trước. Quân nhận thức điều đó rất rõ, đầy chua chát, lồng ngực bị dồn nén, uất ức. Song ngay lúc ấy, anh chợt phát hiện ra rằng, sắp qua cột neo. Mà đường vòng của đối phương gần nhất thì lại bơi lơi. Sao không cho thuyền mình vòng gấp, đường bơi sẽ thu ngắn, lại tạo một sức cản đối với đối phương? Câu hỏi lóe lên trong đầu óc Quân, rồi trong bộ óc nóng bỏng ấy bùng lên những tiếng gào: Phải bẻ vòng lái thật gấp! Thật gấp! “Không được, không được. Thuyền sẽ lật úp đấy. Vòng gấp cũng được, nhưng thuyền chắc chắn sẽ bị hất ngược lên”. Một giọng nói không kém phần quyết liệt xuất hiện muốn phá vỡ lời thúc giục trước đó. Quân đắn đo, và rồi trong nháy mắt, một bản tính liều lĩnh, hoặc được tất hoặc mất tất chiếm lĩnh, ngự trị bắt buộc anh phải lựa chọn con đường duy nhất, đưa đội nhà chiến thắng. Nghĩa là phải vòng gấp, vòng thật căng.
- Kìm chặt thuyền xuống! Sẽ vòng rất gấp đấy! - Quân gào lên như một con thú. Rồi hai hàm răng nghiến chặt, anh giữ cho dầm lái không một lần bong lên khỏi mặt nước, cứ thế đôi bàn tay săn cứng tạo cho lưỡi dầm càng lúc càng xoáy, xoáy dồn dập, liên tục.
Chiếc thuyền đua của Bến Đá Lu bất ngờ bị hất vọt về phía trước, trườn qua vòng cung của cây neo, tưởng chừng như một mảng sóng khổng lồ của biển cả đã đẩy dạt vào nó. Nó chồng chềnh để một mảng nước tràn vào khoang
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi gần như tất cả hoài bão chiến thắng bị vùi xuống lòng sông, thì con thuyền đua của Bến Đá Lu được gò trở lại trong nhịp tiến bình thường, bỏ ở phía sau mấy thước là kẻ mà nó phải đổi với giá có thể bị đánh gục, bị tiêu tán mọi danh dự - vì thuyền chìm là điều sỉ nhục nhất đối với bất cứ một thuyền đua nào.
Người Quân như nhẹ bỗng sau cú vượt rất căng, đầy táo bạo. Anh run lên khi thấy trước mình chỉ còn duy nhất một thành viên, mà khoảng cách giữa thuyền của anh và đối phương có một không hai kia ngót nghét chưa đầy mươi thước.
- Hố xạ! Hố xạ! Hố xạ!
Tiếng hò nhịp lúc này lại dồn dập, thúc giục, tưởng như từ mặt nước phát ra chứ không phải do miệng người nữa. Quân không đủ hơi sức để hô, cũng không có điều kiện để xem phía sau mình ai đã đến gần, đầu óc anh quay trong ý đồ: Phải đuổi kịp kẻ đang kiêu hãnh chiến thắng ở trước mũi mình.
Ba Thu bị chuột rút, không còn sức để cầm dầm chèo nữa, bàn tay bám vào thành gỗ cho khỏi bị hất xuống sông. Luật lệ nghiêm ngặt của cuộc đua không cho bất cứ ai rời thuyền. Rời có nghĩa là cả đội bỏ cuộc. Khi phải trao dầm lái cho Quân, niềm hy vọng trong Ba Thu còn rất mong manh, nhưng lúc này chính Ba Thu phải kinh ngạc. Cách bẻ tay lái đột ngột của Quân như vậy đến các bậc tổ sư của anh cũng chưa dám làm huống chi là anh. Thế mà Quân đã thành công.
- Phải thật cẩn thận đấy, Quân!
Ba Thu ngửa đầu dặn người vừa thay thế vị trí của mình, nhưng tiếng của anh nhòa đi trong đám âm thanh hỗn loạn. Anh chẳng hiểu Quân có nghe và chịu đếm xỉa đến lời anh không, chỉ thấy lưỡi dầm lái chém vụt, chém vụt, loang loáng vào mặt nước. Còn tất cả các tay bơi khác trong thuyền thì đang vung hết tài năng, việc Quân cho vượt cây nêu một cách nguy hiểm và thắng lợi đã kích thích mạnh mẽ hệ thần kinh của họ. Họ coi đó như niềm tự hào, niềm vinh quang mà mỗi người cần phải nâng cao hơn nữa.
Ở trên bờ, những người dân Bến Đá Lu cũng không kém phần kinh ngạc và khâm phục. Khi con ngựa nước màu xanh - con ngựa nước thiện chiến - của đội nhà chồm tới một cách dữ dội, hàng trăm người đã nhảy lên, nghiêng người uốn éo, hò reo.
- Thằng Quân đã thay Ba Thu cầm lái chúng mày ơi!
Có tiếng khàn khàn của một gã thanh niên nào đó từ mép nước vọng lại.
- Thằng Quân đã cho vượt nêu!
- Thằng Quân giỏi quá!
- Ráng lên, ráng lên, Quân!
- Muôn năm thằng Quân.
- Muôn năm! Bến Đá Lu.
- Một thằng "chó đẻ" tuyệt vời! Ráng… le ê ên!
Hàng trăm tiếng hét, tiếng la hòa lẫn vào nhau. Chỗ Tường Vi đứng, mấy cô gái vỗ tay, chỉ trỏ, trầm trồ:
- Anh Quân cầm lái đấy!
- Kìa, ngó anh ấy kìa!
Hội Bang mặt tái đi vì hãnh diện, sung sướng. Lão chạy tới chạy lui, miệng không ngớt giới thiệu:
- Thằng Quân làm vườn nhà tôi ấy… Nó… nó… nó kia, tuyệt vời lắm! Tuyệt vời lắm thằng khốn! Tổ sư mày, nữa đi, tiến nữa đi!
Mắt Tường Vi không rời chiếc thuyền màu xanh. Quân đang đứng ở cuối thuyền. Cô nhìn anh, chỉ nhìn có mình anh, người đang nhào tới, nhào lui với mái chèo ngang ngược. Mặt Tường Vi nóng bừng. Trái tim cô rung lên khi mọi người gọi tên Quân. Và lúc này Tường Vi hiểu rằng, Quân là người đã hoàn toàn chế ngự mọi tình cảm trong trái tim cô. Người cô như say đi trong tiếng gào la:
- Hố xạ! Hố xạ! Hố xạ!
- Cố lên! Cố lên!! Đội Bến Đá Lu cố lên!
Chiếc đang dẫn đầu là thuyền của một làng chài ở vùng thượng nguồn. Con thuyền có chiều ngang rất hẹp, mũi nhọn và dài đến mức khác thường, trông giống mũi dao phay sắc bén. Lúc còn nằm ở bến, Quân và nhiều anh em bình xét về cách cấu tạo lạ lùng của nó nhưng chưa ai nghĩ nó có sức bơi kỳ diệu đến vậy, cái mũi nhọn và dài ấy cứ như rạch nước mà đi.
Vào giữa vòng thứ năm lòng Quân nôn nao. Anh nhìn những tay đua mặc toàn áo đỏ trên chiếc thuyền nhỏ ấy, và gầm lên:
- Hãy kèm sát bọn áo đỏ!
Quân hiểu rằng, với đối thủ này, nếu thi nhau bằng sức lực thuần tuý thì khó vượt qua được. Chiếc thuyền của đội anh có chiều ngang lớn hơn, nhưng sẽ chông chênh hơn nếu hai chiếc cặp kè vào nhau. Làm như vậy nhất định các đối thủ áo đỏ sẽ nao núng, sẽ chùn bước trong giây lát. Một giây lát thôi, nhưng đó là cơ hội lớn cho đội Bến Đá Lu. Khoảng cách rút ngắn, ngắn dần. Nửa trước của thuyền Bến Đá Lu đã cặp ngang nửa sau củathuyền bạn.
Mái chèo lái của con ngựa nước mũi nhọn bị cản. Cầm mái chèo là một người đàn ông trung niên vạm vỡ. Ông ta hiểu thủ thuật “kèm” và “cản” của Quân - một thủ thuật liều mạng. Song ông lúng túng, cố tìm cách làm cho thuyền mình nhích bớt ra, không nhích ra thì có nguy cơ bị lật.
Thuyền Bến Đá Lu đã trườn lên trước những đôi mắt căm tức nảy lửa của các chàng trai vùng thượng nguồn.
- Hoan hô!
- Hoan hô!
Trên bờ, lần nữa cuộn trào những tiếng reo hò như sấm dậy. Người Quân lại nhẹ đi. Anh có cảm giác như một vị thần nào đó truyền sức cho anh và đồng đội mình trước chiến tích mà cách đó mấy phút chưa ai dám nghĩ đến.
“Bây giờ thì chỉ còn giữ để không còn thằng nào qua mặt”. Quân nghĩ một cách tự tin, song không dám buông lơi bàn tay, dù chỉ trong khoảnh khắc. “Băng lên! Băng lên!”. Tiếng anh hô lắp bắp và nhòa trong hơi thở dồn dập.
Bị đẩy lại ở hàng thứ hai, trong chốc lát chiếc thuyền của vùng thượng nguồn đã lấy lại phong độ. Nó hung hăng xốc tới với ý chí phục thù, giành lấy vị trí hàng đầu. Cái mũi nhọn hoắt, sắc lẹm của nó luôn luôn chĩa thẳng vào thuyền Bến Đá Lu.
Nhưng đã đến vòng thứ sáu, vòng cuối cùng của cuộc đua nên tất cả mọi sức lực của các “lực sĩ” Bến Đá Lu như được xổ hết ra, bung ra một cách phung phí và hào phóng. Chính điều ấy đã làm cho con thuyền mũi nhọn chỉ đi sau thuyền Bến Đá Lu chưa quá một mét, mà vẫn không sao thu ngắn khoảng cách hơn được. Đó cũng là khoảng cách cuối cùng khi cả hai rẽ vào bờ.
Cả bãi cát dài nhộn nhạo hẳn. Người lớn, trẻ con chạy tứ tung, ùa về phía thuyền Bến Đá Lu. Các tay bơi giương cao dầm chèo lên quá đầu với niềm tự hào chân chính, rồi vọt khỏi thuyền, vào bãi. Người ta ôm chầm lấy các tay bơi, gào thét, vuốt ve vì đắc chí.
Quân bước loạng choạng trên nền cát ẩm ướt, và nhào xuống vì cả một khối đông vây chặt, người nắm tay, người kéo vai chào mừng.
Khi ai đó kéo được hết những người bu quanh Quân ra thì anh không còn đủ sức đứng dậy được nữa. Quân nằm nghiêng trên mặt cát, mỉm cười sung sướng trước bao đôi mắt hiếu kỳ và khâm phục của những người quen thuộc. Cũng chính lúc ấy, Quân nhận ra Tường Vi đang đứng trong vòng người dày đặc và đăm đăm nhìn anh. Anh mắt cô khác thường, long lanh, hai vành mi chớp chớp tựa như sắp khóc.
Quân muốn ngồi bật dậy, bước tới bên cô gái. Nhưng lúc ấy Tường Vi đã quay mặt và bước đi, còn anh thì cơ thể rã rời, chưa thể nhích chânlên nổi.
"Ngồi vào đây. Dù sao thì cha cũng phải hỏiý kiến con. Nhưng cha biết con cũng đồng ý vớicha thôi."
Sau này trong những lúc đau khổ nhất của đời mình Tường Vi vẫn còn nhớ như in cái buổi tối mà ông Hội Bang khẽ khàng rút điếu thuốc từ bao Basto màu xanh đặt trên bàn, châm lửa, hút, nghiêm trang nói chuyện với cô. Khuôn mặt Hội Bang tối hôm ấy thản nhiên, đầy hãnh diện nhưng hơi lạnh lùng. Sau câu mở đầu, ông dừng một lát, nhả khói, như cố ý cho cô con gái biết ông sẽ nói chuyện gì rồi mới tiếp:
- Con đã lớn. Con gái lớn thì phải đi lấy chồng. Cha với mẹ mày đã bàn với nhau rồi. Nhà ông Tư Sâm đã cho người sang dạm hỏi con về làm dâu nhà họ, làm vợ cho thằng Phan ấy mà. Nhìn đi nhìn lại chẳng có nơi nào xứng đáng hơn nơi ấy. Nhà họ ăn ở phúc đức, lại giàu có, ruộng của bề bề. Thằng Phan là đứa bảnh bao, có học. Cha nghĩ về đó, suốt đời con sẽ sung sướng.
Hội Bang nói xong, chẳng nhìn vào mặt con gái, coi như mọi chuyện xong xuôi, vầng khói thuốc lá quyện lại trước mặt ông, rồi theo hướng gió, bay ra cửa sổ.
Bà Hội ngồi nhai trầu bỏm bẻm. Hai chân bỏ chéo trên chiếc giường gỗ mít. Bà im lặng từ đầu, coi những lời nói của ông chồng là đúng đắn nhất, bất di bất dịch, đầy quyền lực và đầy tình thương, chẳng cần bà xen vào làm gì.
Còn Tường Vi, mặc dù từ lâu nơm nớp lo về cái buổi nói chuyện như thế này sẽ xảy ra, song khi Hội Bang bảo cô ngồi vào ghế và ông bắt đầu từ tốn bộc bạch dự định và suy tính của mình thì cô như chết lặng đi, bất ngờ.
Cô ngồi yên không biết làm gì, mắt không rời những con phù du bám quanh cái bóng đèn Hoa Kỳ đang tỏa sáng.
Tường Vi đang cố giấu hai bàn tay run rẩy. “Mình biết trả lời thế nào đây? Cha ơi! Cha không hiểu ý con đâu. Con không có một chút cảm tình nào với cái anh chàng Phan ấy cả. Con thương người khác kia”. Tường Vi muốn nói nhưng lưỡi cô như có ai đang giữ chặt. Cô không đủ can đảm trước sự chờ đợi đầy lạc quan và khuôn mặt không gợn chút băn khoăn nào của ông Hội. Bà Hội cũng đang chờ đợi cô với câu trả lời hoàn toàn khác, một câu trả lời đồng nghĩa với sự đồng tình. Chưa bao giờ Tường Vi cảm thấy đôi môi đỏ trầu của người mẹ không sinh ra cô đưa lên đưa xuống thanh thản như lúc này.
Lấp lóa trước mắt Tường Vi là cảnh chiếc thuyền đua của Bến Đá Lu vượt vun vút trên mặt sông đầy sóng; dáng của Quân ở cuối thuyền chồm tới chồm lui; tiếng reo hò đến mức rạn nứt không gian; là cảnh anh bước vào bờ trong niềm hân hoan tung hô của bạn bè và bà con dân làng.
Hội Bang không ngờ và không làm sao hiểu được rằng, ông vừa bàn chuyện với con gái vào thời điểm hoàn toàn chẳng thích hợp tí nào. Hình ảnh của Quân đã làm choáng ngợp tâm hồn Tường Vi thì làm sao cô có thể bình tĩnh nghe những lời lẽ của cha mình.
- Sao? Ý của cha mẹ đã nói, con thấy thế nào? - Hội Bang hỏi. - Sao? Sao lại im lặng?
- …
- Vi!
- Dạ!
- Ý của mày thế nào?
Tường Vi hiểu rõ, nếu đồng ý, cô chỉ cần thổ lộ ngắn gọn theo thông lệ không do ai bày vẽ: ”Tùy ý cha mẹ”. Đằng nay, muốn trả lời khác nhưng Tường Vi không dám bộc bạch.
- Cái con này, sao không nói hả?
Sự im lặng của Tường Vi làm Hội Bang nổi nóng. Câu nói của ông lộ rõ vẻ khó chịu. Với ông, sự việc quá đơn giản, có gì mà con gái ông phải ngồi lỳ ra một đống kia chứ? Hay là lại giở thói đàn bà, tỏ ra nhút nhát, thẫn thờ, mà bụng thì đang mở cờ, gióng trống trong ấy.
- Không dám nói hả con? - Thấy cánh tay con gái hơi run, giọng Hội Bang dịu đi. - Thôi, nếu ngại nói với tau thì nói với mẹ, hoặc chị Bốn mày cũng được. Chẳng có nơi nào bằng nhà ông Tư Sâm đâu. Tộc to họ lớn, có của ăn của để. Về đó mày chỉ lo mỗi việc là vuốt lông chân của mình cho dài thôi.
Nói xong Hội Bang chộp lấy gói thuốc lá và cái hộp quẹt, bước vào phòng sau, tiếng dép lê kéo lệt sệt dưới nền nhà.
Những con phù du vẫn bay bay. Có con đâm đầu vào ngọn lửa. Tường Vi nhìn những con vật bé nhỏ một cách thờ ơ, tay chân cô thừa thãi, chẳng biết phải làm gì.
Ở phòng bên, hai đứa nhỏ học bài, giọng vang vang đều đều.
- Cũng chẳng có nơi nào khác hơn đâu Vi ạ! Cha mẹ bao giờ cũng muốn con có chỗ khá giả. Thôi, khỏi phải nói gì nữa, coi như vậy là xong. Được ngày thì trong tháng này người ta sang lễ hỏi. Cũng chỗ quen biết, trong nhà trong cửa cả. Mẹ thằng Phan là người hiền hậu. Mà đó với đây cũng gần. Có con Thanh nữa. Ngày giỗ, ngày chạp dưới đó có chị có em cả chứ ai vô đâu.
Tiếng của bà Hội thủ thỉ, rót từng giọt một vào tai Tường vi. Nhưng Tường Vi không kìm được nước mắt, ôm lấy mặt khóc òa, tức tưởi.
- Chuyện gì mà khóc? Ơ hay, cái con này! Còn bé nhỏ gì nữa kia chứ. Con gái lớn thì đi lấy chồng. Con người ta mới mười sáu, mười bảy đã tơn tớn rồi. Còn mình vừa nghe đã khóc với lóc.
- Không, con không… - Tường Vi định nói thật rằng cô không muốn làm dâu nhà Tư Sâm, nhưng cô không sao thốt lên được. Phần vì bất lực, phần vì sợ hãi, lời của cô vừa nói ra làm cho nét mặt bà Hội trở nên sửng sốt, cổ bà nhướn dài ra, dưới ánh đèn đôi mắt bà giãn nở, lấp kín một màu trắng đục.
- Không cái gì? Không ưng hả? Xí! Không ưng chỗ đó thì ưng chỗ nào nữa? Rắn hóa rồng lạicòn chê.
Phản ứng của bà Hội quá đột ngột làm Tường Vi phải im bặt, nước mắt cô cũng không còn tràn ra nữa. Bà Hội đang nhìn cô với vẻ ngạc nhiên pha khinh miệt. Tường Vi lo sợ bà sẽ làm to chuyện để ông Hội quát mắng cô. Điều lo lắng của cô chẳng có gì là xa xôi. Hội Bang bước ra, mình trần để lộ mấy cái nốt ruồi đen và to trên ngực.
- Nó bảo nó không ông ạ. - Bà Hội nói mà mắt cứ phớt lờ, chẳng nhìn vào ai.
- Sao? Không đồng ý hay không cái gì?
- Ông hỏi nó ấy!
- Vi!
- Dạ! - Tường Vi đáp một cách khó nhọc.
- Con định cãi lời cha mẹ à? Mày lớn rồi chứ còn nhỏ nhoi gì nữa. Thôi xuống dưới lo dọn dẹp các thứ đi! Chuyện này chẳng phải bàn nhiều đâu.
- Mới nói cái đã khóc, đã không.... - Bà Hội nói và nhổ toẹt một bãi nước trầu qua cửa.
Tường Vi chẳng hiểu, do đâu mới vừa nói với cô lần đầu mà mẹ cô đã tỏ ra khó chịu đến vậy. Ở nhà dưới cô nghe tiếng của Tường, anh cô càu nhàu:
- Mẹ làm gì mà ào ào. Vừa nói thì để nó nghĩ đã chứ. Thời buổi này khác xưa nhiều lắm rồi.
Đêm hôm ấy, Tường Vi trằn trọc rất khuya. “Giá mà bây giờ được nói với Quân vài điều thì hay biết mấy. Quân ơi! Hôm trước em làm anh buồn phải không? Mà tại sao anh lại làm như vậy chứ?”. Cô nghĩ mông lung. Khí lạnh của đêm mùa thu ùa vào phòng, mang theo hương vị man mác của mùi hoa ngọc lan.
Chẳng hiểu sao Tường Vi thấy sợ, sợ cả cái mùi hoa quen thuộc kia nữa. “Rồi đây mọi chuyện sẽ ra sao?”. Bất giác Tường Vi rùng mình, hình dung đến cảnh một ngày nào đó, cô sẽ làm dâu nhà Tư Sâm, sẽ nằm trong vòng tay của Phan …
- Không, không bao giờ. - Cô nói thành lời nhưng chính lúc ấy sự sợ hãi bất ngờ xâm chiếm, uy hiếp cô. Không ai hiểu rõ tính cha cô bằng cô. Một con người nóng như lửa đốt, khi ông đã quyết việc gì, ai mà trái ý thì khó cưỡng lại. Bên cạnh còn có mẹ cô nữa. Bà Hội là người không thương cô hết mực. Tường Vi hiểu điều ấy. Từ lúc ý thức được mình là con của một người đàn bà khác, nhiều lúc buồn tủi, song Tường Vi không dám tâm sự. Trong chuyện này cô lại càng không dám.
“Ôi mẹ ơi! Giá mà còn mẹ!”. - Tường Vi để mặc những giọt nước mắt lặng lẽ nhòe trên má.
Bẵng đi phải đến ba ngày Quân mới đến làm lại công việc trong vườn Hội Bang được, vì sức lực bỏ ra trong cuộc đua làm anh mệt nhoài. Nếu Hội Bang chưa cho người đến gọi thì có lẽ Quân sẽ nghỉ thêm vài hôm nữa.
Nhưng vườn có trộm. Kẻ nào đó hai đêm liền đã chui vào hái cam, hái bưởi, lại bẻ cả cành vứtlăn lóc.
Quan sát đường đi nước bước, Quân phát hiện kẻ trộm đã từ phía bờ sông đổ vào vườn và nhìn đám lau nhỏ ở mép nước bị dập anh biết, bọn chúng đi bằng thuyền, ít nhất có vài tên.
- Phải rình xem bọn nào. - Hội Bang nói với Quân. - Mày bỏ vài đêm để coi thử đứa nào. Này, mày xem, bưởi còn non thế này mà đã phá. Lấy cái giường xếp ra kê chỗ góc kín để nằm, mày phải chịu khổ vài bữa, tau sẽ có cách đền bù. Ối chà, cái thời buổi đến khốn khổ.
Hội Bang chặc lưỡi, đá một trái cam non nằm trên đất, rồi chìa một điếu thuốc cho Quân.
Buổi chiều đi lại trong vườn, mấy lần Quân thấy Tường Vi nhìn anh. Song khi anh quay mặt về phía cô thì cô quay mặt đi. Nỗi buồn giày xéo tận sâu mạch máu của Quân. Anh thấy xấu hổ nhớ lại buổi trưa có một mình cô ở nhà, và nghĩ có lẽ vì cái buổi trưa hôm ấy mà cô con út ông chủ ghê tởm anh.
Ân hận. Day dứt. Quân trách mình rồi bỗng thấy thương mình: ”Thế là hết. Sẽ chẳng còn một niềm hy vọng mong manh nào nữa”.
Đêm đêm, Quân nằm một mình trên chiếc giường xếp kê ở góc vườn. Anh chờ đợi kẻ trộm, song chẳng thấy có một động tĩnh nào. Khu vườn im lìm, dường như cây lá cũng ngủ, chỉ có vài con dơi ăn đêm vụt bay qua bay lại, thỉnh thoảng kêu lắt nhắt. Qua bóng tối, Quân đưa mắt về ngôi nhà Hội Bang, nơi ấy ánh đèn đã tắt từ lâu.
“Ngày mai mọi thứ sẽ đi vào quên lãng. Tường Vi sẽ đi lấy chồng. Họ sẽ sánh đôi đi trước mặt mình… Ồ, mà mày, mày chỉ là thằng Quân gác vườn cho Hội Bang, nghĩ về chuyện ấy làm gì. Chẳng lẽ cô ấy không bao giờ đi lấy chồng sao? Mày là cái gì mà có quyền ghen tức, đau xót về chuyện ấy. Mày sẽ không bao giờ chạm được đến cái móng chân cô ấy. Hội Bang đời nào lại đi làm sui với một gia đình như gia đình mày. Trèo cao thì té đau thôi. Cả Tường Vi nữa, cô ấy lấy mày để làm gì. Để cùng với mày đi làm thuê chắc? Đời nào, không đời nào. Lấy một người giàu có vẫn hơn chứ”.
Hai bàn tay của người con trai buông thõng trong đêm dày dặc. Quân đã bao lần ước mơ khi nghĩ về Tường Vi, và lúc này, anh chua xót so sánh: Ước mơ của mình có khác gì bóng tối, nhìn thấy song chẳng bao giờ nắm bắt được.
Những ngôi sao trên trời hiện qua kẽ lá u ám buồn tẻ.
Quân nhìn lên bầu trời, thẫn thờ với nỗi buồn không giải đáp. Cũng chính lúc ấy anh giật mình vì có tiếng bước chân rón rén: “Kẻ trộm chăng?” - Quân se sẽ trườn dậy, cầm lấy thanh gỗ đặt sẵn ở cuối giường. Trong lòng anh nỗi niềm riêng tan biến đâu mất, nhường lại cho sự hồi hộp, dò xét, chuẩn bị cho một cuộc đuổi bắt.
Nhưng Quân bàng hoàng. Không phải trộm, cũng chẳng phải ai khác, mà chính là Tường Vi. Tường Vi đang đi về phía anh, đôi bàn chân khẽ khàng, chậm rãi bước dò từng bước, thân hình mảnh mai ẩn hiện trong màn đêm.
Họ đến gần nhau.
Quân muốn tìm một câu giải đáp về sự có mặt đến lạ lùng của cô gái út con ông chủ mình. Máu trong người anh sôi lên với niềm linh cảm mơ hồ, nhưng anh chưa dám tin, đứng lặng thinh quan sát, chờ đợi.
Còn Tường Vi, hai bàn chân như bị chôn chặt, chẳng biết nên xử sự như thế nào, nửa muốn bỏ đi, nửa muốn ở lại. Và cuối cùng, trước sự yên tĩnh kỳ lạ của đêm tối, không kìm được, Tường Vi bỗng khóc nức nở.
Tiếng khóc làm Quân ngạc nhiên. Cảm quan bén nhạy của một chàng trai báo cho Quân biết đó là tín hiệu hạnh phúc dành cho anh. Song anh vẫn e dè, lo ngại vì sợ chính niềm tin của mình sẽ đánh lừa mình.
- Có chuyện gì vậy, Tường Vi?
Cô gái vẫn khóc, coi như ở góc vườn chỉ có mình cô và không hề tồn tại bóng dáng của Quân.
- Này, có chuyện gì mà khóc? Nói nghe thử! - Quân hỏi lại lần nữa, và lần này anh lấy hết can đảm lắc nhẹ Tường Vi.
Tường Vi vẫn không trả lời, tiếng khóc nhỏ hơn và điều làm cho tâm hồn Quân muốn bay bổng là cô không hề đẩy tay anh.
- Nói đi, có chuyện gì? - Tiếng Quân run run, cả bàn tay Quân cũng run run. Anh dìu cô về ngồi bên chiếc giường xếp. Và anh thấy không cần phải hỏi thêm nữa. Tường Vi đêm khuya ra đây là vì anh. Hóa ra là thế. Quân đâm bạo dạn, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của TườngVi và tiếp đó cũng chẳng lo có bị phản đối hay không, anh bất ngờ áp chặt môi mình vào môi cô gái.
Tường Vi đẩy anh ra một cách khó nhọc và giận dỗi. Nhưng rồi cô không khóc nữa, cũng không hất bàn tay của Quân ra khỏi vai mình, mắt nhìn đi đâu xa vời, tưởng như không để ý đến các cử chỉ của cô.
- Anh yêu em, Tường Vi. - Giọng của Quân lạc đi, ngượng nghịu. Và lần nữa, anh lại ôm lấy Tường Vi, hôn vào môi cô. Lần này Tường Vi không đẩy anh ra mà sà đầu vào lòng anh và khóc tức tưởi.
- Sao, cái gì làm em phải khóc?
Bàn tay Quân lướt qua lướt lại trên tấm lưng mềm mại. Niềm hạnh phúc choáng ngợp chưa lần nào dám tưởng tượng đã đến với Quân. Anh vòng một tay qua vòng ngực Tường Vi và ôm chặt lấy thân thể cô, cơ hồ như sự việc Tường Vi đến với anh giữa đêm khuya khoắt thế này chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ. Mùi da thịt, mùi tóc son trẻ và mùi hoa ngọc lan, tất cả như đang hòa quyện vào nhau làm cho Quân ngây ngất, bối rối. Anh không dám cất tiếng hỏi nữa, sợ cái điều đang nằm trong tay anh sẽ tan đi, sợ Tường Vi đổi ý và vụt chạy, sợ cả chuyện trong nhà Hội Bang có người thức giấc đi ra chỗ anh.
Sự tò mò hiếu thắng và sự xao động của người con trai lần đầu ôm trong tay cơ thể người đàn bà làm cho sự tỉnh táo của Quân mất dần. Anh chỉ còn biết áp chặt mặt mình vào má, vào tóc cô. Cho đến khi Tường Vi, lần nữa ngồi dậy, gỡ tay Quân ra thì anh mới thôi.
- Có chuyện gì mà em khóc, Tường Vi? - Quân lặp lại câu hỏi.
- Cha mẹ em bắt em lấy Phan, - Tường Vi đáp chậm rãi, thổn thức, - mà em thì không thể chịu được.
Câu nói của cô gái đưa Quân vào trạng thái vừa cồn cào buồn lo, vừa sung sướng mừng rỡ. Buồn lo vì Tường Vi sắp vào tay kẻ khác, sung sướng vì Tường Vi yêu anh nên mới tìm đến đây để thổ lộ.
- Đừng, đừng Tường Vi. Đứng lấy thằng đó làm chồng.
- Thì em có đồng ý đâu. Nhưng biết làm sao bây giờ? Cha mẹ em đã nhất quyết rồi. Sáng nay cha hỏi ý kiến em lần nữa. Em do dự và ông bảo: Chẳng có chỗ nào hơn đâu, không lấy nó thì mày cuốn gói đi khỏi nhà. Cha em thì anh hiểu rõ tính ông ấy rồi. Còn mẹ em thì đâu có hiểu.
Tường Vi lại gục đầu vào hai bàn tay anh. Nước mắt cô chảy xuống làm nóng ướt làn da chai sạm, rắn chắc của Quân.
- Đứng khóc nữa, Tường Vi!
- Em đến đây để nói với anh. Cha em mà biết được thì sẽ giết chết em. Nhưng làm sao bây giờ. Em chỉ còn tin vào mỗi mình anh.
Quân cố nén lấy tiếng thở dài trước dáng ngồi rũ xuống, sầu khổ của Tường Vi. Từ lâu anh mơ ước đến nhức nhối, mong sự đáp lại tình yêu từ phía Tường Vi nhiều hơn là nghĩ về cách phải xử sự khi Tường Vi chấp nhận yêu anh. Vậy mà bây giờ cái mối lo về phía Hội Bang, về phía gia đình Hội Bang nổi lên trước mặt anh ngồn ngộn như bức tường thành xây ghép bằng đá khối, không một kẽ hở, không một vết rạn để nhìn thấy lối thoát. Anh nghĩ tới nghĩ lui, nhưng đầu óc cứ như bị bó chặt lại, chẳng khác con cúi đánh bằng rơm, nhùng nhằng rối bời.
- Hay là chúng mình trốn đi, hả anh Quân?
Quân giật mình vì ý định mới mẻ của Tường Vi. “Sao mình không nghĩ ra?”. Anh tự hỏi nhưng ngay sau đó thấy ý nghĩ ấy chẳng ổn.
- Trốn đi đâu? - Anh hỏi.
- Trốn đi thật xa. Vào Sài Gòn. Ở đó em có bà dì ruột. Dì Thanh của em. Mẹ em chỉ có hai chị em thôi. Mẹ mất chỉ còn dì. Thỉnh thoảng dì có viết thư bảo em vào chơi. Hay chúng mình trốn vào đó rồi sẽ tính sau.
Quân yên lặng hồi lâu. Lời của Tường Vi chính là vết rạn để ánh sáng lọt qua bức tường chắn trước mặt. Nhưng anh vẫn thấy lo sợ. Sẽ bỏ tất cả những gì quen thuộc ở đây để đi sao? Cả những người thân nữa. Lòng anh rười rượi khi hình dung về cuộc trốn sắp tới của hai người. Tuy vậy, Quân thấy chẳng còn con đường nào khác. “Phải đi, một lúc nào đó lại trở về, với chuyện đã rồi”.
- Đi chứ anh?
- Đi. Nhưng phải để vài ngày nữa tính toán chứ. - Quân kéo Tường Vi vào lòng mình với tất cả sự gần gũi, mặc dù đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Tường Vi bám chặt lấy Quân, coi anh như một chiếc phao bơi khi cô đang bất lực trước biển nước mênh mông.
Ngày hôm sau, Tường Vi tỏ ra rất nhu mì trong cách xử sự trong nhà, không để một biểu hiện nào làm cho Hội Bang nghĩ rằng cô chống lại ông. Tường Vi còn tỏ ra bẽn lẽn khi cha mình cố tình nhắc tới chuyện ăn hỏi sắp tới và có lần ngồi bên bà Hội cô khéo léo lồng câu chuyện của mình vào để đánh lừa bà:
- Nói thì nói vậy thôi chứ cha và mẹ bao giờ cũng sáng suốt hơn con. Không nghe lời cha mẹ thì con còn nghe lời ai. Cha mẹ hỏi mà con đồng ý ngay thì chị Thanh cười cho, mà biết đâu chị sẽ không về dưới nhà nói lại, để cho nhà họ anh Phan chê bai.
Đôi mắt bà Hội sáng lên và mở to khi nghe cô nói. Khuôn mặt vốn nhăn nheo, xanh xao của bà bỗng đỏ ra. Bà cười hề hề phô hàm răng ăn trầu đen bóng với dáng vẻ hể hả. Chắc chắn bà đang nghĩ: Cái con này cũng khôn đáo để chứ dại dột gì đâu!
Quả thực. Tường Vi cũng không ngờ câu nói của cô có tác dụng nhanh đến vậy. Mọi người tỏ ra thân thiện, săn sóc cô rất ân cần hệt như cô là người đi xa mới về không bằng. Nhất là Hội Bang, lúc nào cũng cười cười nói nói và có lần còn nhắc cô:
- Con coi cần sắm cái gì thì nói để cha cho tiền. Con gái trước khi lấy chồng cũng phải khác đi một chút chứ.
- Con cần nhiều lắm nhưng con sợ mẹ. - Cô nói và thấy chua chát về sự lừa dối của mình đối với cha. Song sự tính toán bắt đầu ngấm ngầm xuất hiện, giục cô: “Mình cần tiền, ông cụ cho bao nhiêu, cất lấy, đi đường chứ”.
Dù nắm trong tay quyền hành tuyệt đối của nười chủ gia đình nhưng riêng chuyện tiền nong cho Tường Vi bao giờ Hội Bang cũng kín đáo. Vì bà Hội có tính dè xẻn, mà Tường Vi không phải là máu mủ của bà. Hội Bang hiểu hoàn cảnh ấy nên bao giờ cho con gái tiền lão cũng nhìn trước nhìn sau tránh sự rắc rối với vợ.
Khi nghe Tường Vi trả lời lão thấy thương con gái vô cùng. Vào mở rương, quay ra, Hội Bang trao cho Tường Vi năm tờ giấy hai trăm màu ngà ngà. Đó không phải là số tiền nhỏ, lão dành dụm để chơi bài tứ sắc.
Tường Vi tủm tỉm cười và cố ý để lộ sự nhút nhát đáng yêu khác thường khi Phan, viên thiếu úy trẻ, bước vào nhà cha mình. Thái độ ấy của cô như một liều thuốc linh nghiệm, làm cho Phan, lúc nào đến, cũng quấn quýt bên cô, dành về phía cô những ánh mắt tình tứ, mơn trớn, nồng nàn của một người chồng sắp cưới. Tường Vi thương hại Phan, cô biết anh ta thương yêu cô một cách chân thành nhưng lòng cô đã quyết, vả lại cô…
Buổi tối hôm sau, Tường Vi giả vờ ngủ say, và khi trong nhà không còn một tiếng động nào, cô len lén trườn dậy, chui qua cửa nhà bếp, ra vườn. Quân vẫn còn thức để canh bắt trộm.
Hai người ôm chầm lấy nhau. Hai đôi môi nóng bỏng đan vào nhau đến ngột thở. Đó là đêm Quân hiểu đầy đủ thế nào là tình yêu, thế nào là những điều kỳ diệu mà tạo hóa đã dành cho con người ở lứa tuổi trưởng thành. Đêm hôm trước Quân rụt rè, bất ngờ, day dứt vì giọt nước mắt và tiếng khóc của Tường Vi. Còn lúc này hai người quyết sẽ bỏ trốn… Tường Vi là hoàn toàn của anh… cùng bỏ đi, không lễ cưới nhưng coi nhau như vợ chồng rồi còn gì nữa? Quân không còn tỏ ra một chút rụt rè. Mùi da thịt Tường Vi trẻ trung, thơm như mùi lúa đang độ ngậm sữa, mùi tóc, mùi hoa ngọc lan lại hòa quyện vào nhau, nồng nàn hơn đêm trước, làm Quân ngây ngất. Anh không còn một chút lo âu cho ngày mai. Tâm trí và thần kinh anh rạo rực như được nhúng trong men. Bàn tay Quân lần mò, tìm kiếm, mỗi bước thêm một khám phá lạ lùng.
Tường Vi lúc đầu còn e dè, song ý nghĩ của cô sau đó cũng chẳng khác ý nghĩ của Quân. Cô lơ lửng trong niềm phấn khích mới mẻ, để mặc cho người yêu đỡ mình xuống giường, vuốt ve ôm ấp. Cô phản ứng một cách yếu ớt, phản ứng theo bản năng thông thường, phản ứng bước đầu của sự nhượng bộ và đón nhận. Người cô run rẩy khi cả thân hình trần trụi của mình như bị Quân vò xát, hàng ria mềm mềm và hơi thở pha lửa của Quân tràn qua tràn lại trên mảng da thịt non nớt căng tròn của lồng ngực.
Màn đêm đùng đục, huyền ảo. Người Tường Vi nhũn đi trong những cảm giác huyền ảo. Chợt cô giật bắn người, khe khẽ rên lên một tiếng đau đớn, tiếng rên nối liền khoảng cách giữa đời người con gái với đời người đàn bà..
Đến khi hai cánh tay của Quân buông thõng hững hờ, bỗng dưng Tường Vi thấy buồn tủi. Nước mắt lại tràn xuống má dính vào cả mái tóc rối bời đan phủ trùm khuôn mặt.
- Sao lại khóc, Tường Vi? Chúng mình sẽ cùng đi khỏi đây kia mà!
- Anh mà bỏ em thì em chỉ còn biết nhảy xuống sông thôi!
- Không bao giờ. - Bàn tay Quân lồng vào trong mái tóc dày và hôn lên đôi môi đang mếu của người yêu. - Đến cuối tháng này mình sẽ đi. Anh sẽ cố kiếm thêm một số tiền nữa.
Tường Vi dứ dứ đầu mình vào ngực Quân như muốn bắt đền. Hai người thủ thỉ, bàn chuyện sẽ bỏ trốn như thế nào. Họ sẽ đi vào ban đêm, trước hết phải đi sang phía bên kia sông sẽ cho thuyền trôi dọc về phía biển. Gần đến thành phố họ sẽ bán chiếc thuyền rồi lên xe đò tiếp tục chuyến đi xa. Con thuyền gỗ nhỏ xinh xinh của Hội Bang sẽ là phương tiện giúp họ thuận lợi. Mỗi người vẽ ra trong trí mình một cuộc sống sắp đến. Họ thủ thỉ mãi cho đến khi màn đêm sắp tàn mới chia tay.
Quân mệt mỏi sau lần đầu tiên bước vào cõi thiên đường mà tạo hóa đã dành cho loài người. Anh ngủ thiếp đi, đến khi Hội Bang ra vườn, nắm lấy tai mà kéo mới thức dậy. Mặt trời đã lên đến giữa ngọn tre.
- Chúng nó không dám bén mảng đến phải không?
- Không. - Quân lắc đầu.
- Kệ, mày gác thêm vài bữa nữa. Phải bắt được một đứa cho nó bỏ cái mòi phá phách.
Chợt đôi mắt già của Hội Bang nhíu lại nhìn xuống mảnh vải bố trên chiếc giường xếp.
- Cái gì như máu vậy mày?
Quân hơi chột dạ khi nhìn thấy mấy giọt máu đỏ thẫm đã đông lại nơi đêm qua Tường Vi nằm. Song anh đã nhanh trí lừa được lão già:
- Chân bị đạp gai đấy. Đêm tối sơ ý để máu đổ lên cả miếng vải này. Tôi sẽ lấy nước cọ đi.
Lúc Hội Bang quay vào, Quân thở phào, hú vía. Tuy vậy, mấy đêm tiếp theo anh vẫn đón Tường Vi vào lúc giữa khuya, và họ quấn lấy nhau trong hơi thở dồn dập.