Phần Thứ Nhất (IV)
Ngày hai mươi hai, bên nhà trai cử một đoàn gồm sáu người đến thăm nhà gái, chủ yếu là để bước đầu lập mối bang giao. Lễ tục thăm nhà từ ngàn xưa truyền lại với cái đích chính là nhằmđể bên nhà trai xem xét nhà gái ăn ở ra sao; cách sống, chuyện trong cửa, trong nhà, bếp núc… tất cả có phù hợp với gia phong, tập tục của dòng họ mình không.
Đến nhà Hội Bang, sáu người đàn bà nhà trai áo dài, quần lụa chia nhau, người đảo xuống bếp, kẻ vòng ra sau xem xem, ngó ngó, rồi tất cả ngồi vào bàn nhai trầu cùng với sáu bà đại diện nhà gái đón khách.
Thực ra nhà Hội Bang cũng biết phía Tư Sâm đến chủ yếu là để tỏ rõ tình thân, nhưng từ chiều hôm trước mọi thứ được bà Hội cho chuẩn bị chu đáo, ngăn nắp. Sân trước, sân sau không còn một chiếc lá. Nồi chảo, xoong niêu đâu treo vào đó. Chính Quân cũng được nhờ vả, giúp cho nhà Hội Bang dậm lại mảng sân bị lở gần giếng, đóng đinh ở nhà bếp và quét lớp bồ hóng đen dày ở mái ngói và bức tường sau.
Chàng trai làm vườn đã giúp ông chủ một cách đắc lực nhưng gương mặt cứ lầm lì, không mở miệng nói một câu.
Khi mười hai người đàn bà ngồi chéo chân, nói hết chuyện trên trời dưới đất, tán dương, han hỏi lẫn nhau thì Tường Vi và Bốn Thanh bắt buộc phải lo nấu các món ăn đãi khách. Khuôn mặt Tường Vi đỏ lừ vì lửa, cô làm mọi thứ một cách bất đắc dĩ, tay chân luống cuống, tâm trí như gửi đi đâu. Trước mắt Tường Vi lúc nào cũng hiện lên ảnh con thuyền lặng lẽ trôi trong đêm tối, rồi cảnh hai người cùng chạy, lẩn tránh bọn trẻ quen thuộc …
Tuy vậy, buổi lễ tới thăm nhà của đàng trai kết thúc êm đẹp. Bà Hội hài lòng, chị dâu Tường Vi cũng rất hài lòng vì lầm tưởng sự luống cuống của cô là lẽ thường tình.
Ngày hai mươi sáu ta, một ngày mà trong cuốn lịch dày chi chít chữ Tàu ghi nhận là ngày tốt, bên nhà Tư Sâm lại sang đi lễ hỏi. Hai đứa bé đội oản đỏ đi đầu, tiếp sau là ông mai, Tư Sâm và mấy người đàn ông nữa, toàn khăn đóng áo dài.
Tường Vi nấp trong buồng, lần này cô không chịu ló mặt ra ngoài nữa.
Chẳng có gì phải xấu hổ nhưng Tường Vi cố làm mình làm mẩy với cha, cố chứng tỏ với ông cái tính rụt rè của người con gái trong những dịp quan trọng như thế này của cuộc đời.
Một đôi rượu bọc giấy gương vàng. Một đôi rượu bọc giấy gương hồng. Một buồng cau chi chít quả cùng những lá trầu to bản sắp tròn trên mâm… Nhìn qua kẽ vách, thấy các lễ vật mà lòng Tường Vi xốn xang. Cô thầm ao ước, giá mà Quân, giá mà… Nước mắt Tường Vi nhòe trên má.
Còn Quân mấy ngày ấy người hốc hác, da xạm với hàng ria cứng và đen đâm ra tua tủa. Ý định bỏ nhà ra đi với Tường Vi cứ quấn lấy đầu anh như mớ tóc rối quấn vào chân chú gà con, đụng bên nào cũng mắc. Anh đâm ra cáu kỉnh với mọi người.
- Thằng Quân nó mắc bệnh gì ấy. Lúc nào cũng trông như người bị lấy mất hồn vía ngơ ngơ, ngác ngác giống ngỗng đực lạc đường. Ăn uống cũng thất thường. - Bà Hưởng, mẹ Quân, ái ngại nói với chồng. Để ý đến con cái hằng ngày dù chúng đã lớn đó là đặc điểm của bà.
- Áy chà, lo gì. Nó giật voi cũng nổi. Bà lo phần bà đi cho nó xong. - Ông Hưởng, một người suốt ngày quần quật với công việc đồng áng, nghe vợ nói, trả lời để trấn an bà, thực ra ông thấy con trai mình rõ ràng có điều gì khang khác.
Buổi trưa nằm trên chõng tre, phe phẩy chiếc quạt mo cau, ông hỏi con trai:
- Cái đầu mày có gì không bình thường hả con?
Quân nhìn cha, lòng quặn lại nhưng anh lắc đầu, miệng cười méo mó.
- Đừng giấu cha, cha nhìn cha biết. Cả mẹ mày cũng hỏi.
Quân chẳng đáp và lảng tránh ánh mắt đùng đục dò xét của cha, khoác áo đi thẳng ra thị trấn. Trên đường đi gặp cây roi mây anh nhặt lên và quất túi bụi vào các bờ cỏ ở bên lề, muốn trút nỗi ấm ức mà không biết trút đi đâu.
“Không lẽ không đi. Không đi thì Tường Vi có khi làm liều chết thật chứ chẳng phải chuyện chơi. Mà đi thì ở nhà sẽ như thế nào? Chắc chắn mẹ sẽ khô hết nước mắt. Còn cha sẽ cho mình là đồbất hiếu”.
Không rõ do đâu mỗi lần nghĩ đến cha, Quân thường thấy trước mắt mình cặp chân dài, đen xỉn còn dính vài vết bùn mà cha anh chẳng chịu rửa, cứ thế dang trên giường để nằm.
“Thằng Côn em mình thì thế nào? Chắc là nó buồn lắm nếu mình đi. Không có ai bênh vực nó khi thằng Tâm đầu dô ở xóm trên cứ chận đầu nó xuống mà nện như mọi lần“.
Những suy tư cứ vò xé lấy Quân làm đầu anh rối tung, nhức nhối. Anh bước lang thang trên con đường quen thuộc rồi tạt ngang qua trước nhà Hội Bang. Trong nhà, đám hỏi còn đang trong lúc sôi nổi, tiếng cười tiếng nói vọng ra đường.
Thật chẳng may cho Quân giữa lúc trong đầu bề bộn ý nghĩ, anh lại gặp Hiển cũng đang lang thang. Hai người đi ngược chiều và đã qua mặt nhau.
Quân hiểu Hiển cũng đang đau khổ vì cái lễ hỏi kia. Nhưng nhìn vẻ mặt thất tình sầu não giấu sau cái dáng đạo mạo một cách vờ vĩnh của Hiển, Quân cảm thấy khó chịu, buột miệng châm chọc một câu rất độc.
- Một con chó đực đi tìm cái. Nhưng một con đực khác phỗng tay trước rồi.
Hiển, chàng trai cao lèo khèo, nghe câu nói liền đứng sững lại, mặt tím không còn chút máu. Và rồi anh ta quay ngoắt, từng bước tiến tới đón đường Quân, đôi mắt ẩn đầy những tia giận dữ.
- Mày vừa nói cái gì vậy? Hả?
Mặc dù một thời là bạn chơi với nhau nhưng nhìn vẻ kẻ cả của Hiển, Quân đang bực bội lại càng bực bội, không hề khoan nhượng:
- Nếu nói mày thì sao?
Hai hàng lông mày khẽ rung rung như bị co giật, Hiển bất ngờ dang tay đánh xoẹt vào mặt Quân một cú đấm nảy lửa, làm anh lảo đảo phải lùi lại phía sau mấy bước. Nhưng Quân định thần khá nhanh, chồm tới, bao nhiêu bực tức trong người anh trút hết lên đầu Hiển. Ngược lại, Hiển cao lèo khèo song không phải là kẻ yếu đuối, đang lúc sầu não, lại bị xúc phạm, anh ta cũng muốn đẩy bớt ra ngoài những khó chịu, buồn đau đang dằn vặt.
Họ vật lấy nhau và đấm đá túi bụi, tựa hồ như hai đứa trẻ trong cơn ẩu đả. Chính lúc ấy, một chiếc xe máy dầu nổ lạch bạch chạy qua. Người lái xe chẳng ai khác mà là Tám Vân - ông Phó ban đại diện xã.
- Làm trò trâu ngựa gì lạ thế này? - Tám Vân tắt máy, xuống xe vừa nói vừa lao vào, đẩy hai người ra.
Một mảng da mặt của Hiển trầy xước, cái môi dưới bị dập, vêu lên. Còn Quân khạc từ miệng ra một ngụm máu đỏ lòm.
- Chúng mày hết trò để chơi à? - Giọng của Tám Vân rít qua hàm răng lổm chổm mọc vô trật tự. - Có chuyện gì vậy hả?
Quân đứng thở hổn hển. Cơn bực tức chưa lắng xuống. Thừa lúc Tám Vân đứng giữa, Quân vọt tới đấm cho Hiển một đấm, nhằm dập tắt cái giọng lẩm bẩm tục tỉu do Hiển phun ra.
Nhưng Tám Vân là một người có “miếng”, rất lanh lợi, thay vì ngăn cản, y dùng chân quật một đòn làm Quân ngã sấp trên lề đường.
Khi Quân lồm cồm bò dậy thì Hiển đã chuồn mất. Anh không còn một chút tỉnh táo, trút hết nỗi căm hận lên người đàn ông đi xe máy, quên cả lễ độ, quên cả kẻ đứng trước mặt mình là ai. Quân lấy thế định trườn tới tấn công Tám Vân với ý chí phục thù. Song trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên và khinh ngạo của Tám Vân, Quân bỗng chùn bước. Trong xã ai cũng biết Tám Vân thuộc loại có võ cỡ cao cường. Vậy mà… Quân chợt nhớ tới buổi trưa nhà Hội Bang đi vắng, anh tò mò nấp sau nhà và nhìn thấy Tám Vân ôm chặt lấy Bốn Thanh mà hôn. Cái ý nghĩ con trẻ thôi thúc Quân đem chuyện ấy ra để báo thù, cho hả cơn giận:
- Anh bênh vực cái thằng ôn đó à? Đến nhà Hội Bang mà ôm lấy Bốn Thanh đi. Tôi đã thấy hết rồi. Tôi sẽ nói với mọi người. Chà ông đại diện ôm vợ người ta…
Mặt Tám Vân tái ngắt. Quân còn thấy một cái giật nhẹ từ đôi vai của người đàn ông trung niên.
Quân chưa thỏa mãn, định mở miệng chọc thêm. Nhưng Tám Vân bỗng gào to như một con thú, nhảy tới định tóm lấy cổ anh. Quân hoảng hồn ù chạy, và thoát thân vào cái lối nhỏ rẽ ra phía bờ sông… Anh trở về nhà với cái trán bươu lên một cục, to hơn quả trứng gà, lưng áo rách toạc một mảng to bằng bàn tay. Quân day dứt về việc mình đã sinh chuyện đánh nhau với Hiển nhưng anh thích thú về việc mình đã làm cho Tám Vân nổi khùng lên. “Kệ, đáng đời thằng cha”.
Quân không hề biết tai họa sắp giáng xuống đầu mình vì cái điều ngu xuẩn mà anh vừa phun vào mặt Tám Vân. Quân không hề hay biết rằng điều mình nói ra để trả thù theo kiểu con nít kia đã làm cho Tám Vân điếng người. Gã đã dan díu với Bốn Thanh con dâu nhà Hội Bang bấy lâu nay song chẳng ai hay biết. Tám Vân đã kinh người từ cái hôm Tường Vi đi giỗ về đột ngột, sợ Tường Vi nhìn thấy, mọi chuyện sẽ vỡ lở. Gã chẳng ngờ cái thằng Quân gác vườn cho Hội Bang cũng nhìn thấy. Mặt mũi nào để đi lại khi mọi người biết chuyện này. Gã với Tường, chồng của Bốn Thanh, là chỗ bạn bè, gã lại là người có chức, có quyền trong xã, ai nấy nể trọng. Tai tiếng biết dường nào. Còn mụ vợ của gã nữa, một người đàn bà chanh chua hơn cả chằn tinh, sẽ làm toáng lên chứ đâu phải chuyện chơi. Tám Vân ân hận. Chuyện giữa đường giữa sá của mấy đứa đánh nhau gã dính vào làm gì chứ? Gã tiếc, từ nay trở đi không còn được ôm tấm thân mây mẩy của Bốn Thanh nữa. Nhiều lần họ đã làm tình với nhau trong một lùm sậy sát bờ sông. Bốn Thanh như con hổ cái thèm khát, chẳng lúc nào mỏi mệt. Tám Vân biết Tường, chồng thị bị chứng đau thận, nên yếu cái phần ấy, không thỏa mãn được Bốn Thanh, và điều đó làm cho gã thích thú.
- Bây giờ không khéo thì toi, toi cả danh giá.
Cả buổi chiều và buổi tối hôm ấy, mặt Tám Vân như ăn phải ớt. Gã tát cho thằng con trai một tát vào mặt khi thằng bé hỏi đâu một câu hỏi:
- Cha ơi! Tại sao người ta nói: Kim châm vào thịt thì đau. Thịt châm vào thịt nhớ nhau suốt đời?
Tội nghiệp thằng bé mới lên mười, chưa biết thì hỏi. Bị tát, nó vác khuôn mặt đỏ nhừ chuồn mất. Nó nghĩ nó có lỗi. Chắc câu ca kia có gì xúc phạm đến cha mình. Nó không dám thắc mắc với ai nữa.
Cả buổi tối, Tám Vân nghĩ ngợi mãi. Gã chợt chồm dậy, lấy chiếc xe máy dầu, đạp thẳng tới trụ sở xã, mở tủ. Mắt gã sáng lên khi thấy xấp truyền đơn của Việt Cộng thu được hồi năm ngoái còn để lại trong ngăn.