Phần Thứ Nhất (VII)
Từ ngoài vườn, Bốn Thanh chạy vào nhà vừa thở vừa nói với chồng:
- Trời ơi… Mình ơi! Thằng Quân là Cộng sản ông ơi! Ra ngoài này mà xem.
Bốn Thanh nắm lấy tay chồng mặt thị lộ rõ sợ hãi, đôi mắt láo liên đầy lo âu.
- Làm cái gì mà cuống lên vậy? Cộng sản gì?
Tường vội vàng bước theo vợ chẳng hiểu đầu đuôi sự việc ra sao. Nhưng sau khi dừng lại bên lùm cây mận, nhìn vợ kéo ra từ dưới lớp lá khô một cái bọc đầy truyền đơn và hai quả lựu đạn thì Tường sững sờ.
- Hồi sáng em thấy thằng Quân giấu chỗ này. Nghi nghi. Vừa rồi đào coi thử. Trời ơi, thì ra…
Tường đưa chiếc lưỡi liếm đi liếm lại vành môi dưới, chợt hiểu mình phải làm gì, anh ta lấp nhanh bọc truyền đơn và hai trái lựu đạn vào đống lá khô rồi vội vã quay vào nhà.
- Đừng có làm ồn lên. - Tường dặn vợ trước khi phóng người lên xe đạp.
Chỉ hơn một tiếng đồng hồ sau, Quân bị trói gô hai tay về phía sau lưng. Anh bị bắt giữa lúc cặm cụi xới cỏ cho mấy hàng khoai lang sau vườnnhà mình.
Bà Hưởng đang xắt chuối cho heo, quần xắn quá gối, thấy con bị bắt chẳng hiểu cơ mang ra làm sao, khóc òa lên. Ông Hưởng đang ở trong xóm nghe tiếng khóc và tiếng ồn ào liền chạy về. Ông bước từng bước như người sống dở chết dở khi thấy đám dân vệ trói Quân, bảo Quân là Việt Cộng. Miệng ông không mở được một lời. Ông biết rằng tai họa đang ụp xuống đầu mình.
- Các anh nhầm. Nhất định các anh nhầm. - Quân vừa nói với đám dân vệ đang kè kè súng vào hông anh, vừa nhìn cha với ánh mắt lo ngại. - Nhất định các anh nhầm rồi.
Hàng trăm đôi mắt đổ dồn về phía Quân khi anh bị dẫn qua chợ, trước khi rẽ về phía trụ sở Ban đại diện xã. Những đôi mắt đầy tò mò ngạc nhiên pha lẫn lo lắng, sợ hãi.
- Mày nhận lựu đạn định giết ai hả?
Cái tát làm Quân vẹo mặt về một bên. Anh chẳng rõ ông Trưởng ban đại diện nói gì. Miệng anh nhăn lại một cách khổ sở.
- Tôi có biết lựu đạn nào đâu?
Không hiểu do nhận tin từ đâu mà những người có vai vế ở chính quyền xã tập trung lại rất nhanh. Những viên sĩ quan của đại đội Bảo an cũng có mặt. Tất cả coi Quân như một con vật gớm ghiếc. Mặt ai nấy đều đằng đằng sát khí.
- Không biết! - Trần Vĩnh gằn giọng, mắt ánh lên vẻ giận dữ. - Đưa nó lên ông Hội Bang đi! Lựu đạn nào hả? Hứ…
Quân bị lôi đi giữa đám đông người với chiếc áo lót cũ kỹ trông đến thảm não. Anh chẳng rõ do đâu người ta lại nghĩ anh là Việt Cộng mà bắt? Còn lựu đạn nào? Anh chưa bao giờ cầm trong tay một trái lựu đạn nào cả. Anh dở khóc dở mếu, lòng bàng hoàng với nỗi lo: Họ sẽ làm gì mình?
Ở vườn nhà Hội Bang, người ta móc lên trước mặt anh bọc truyền đơn lem luốc bụi đất và hai trái lựu đạn.
Mặt Quân tái nhợt như tàu lá, anh đứng chết lặng trước cái chứng cớ đầy tai họa đó.
- Tôi không biết đến các thứ này. Của ai tôi hoàn toàn không biết. - Quân đau khổ thốt lên giữa lúc chẳng ai hỏi cả.
- Không phải của mày, thế thì của mày đây này! - Một tên lính Bảo an chẳng rõ hăng máu thế nào, bất ngờ nhảy vọt tới, nện một cú đấm trời giáng vào bộ ngực không chút phòng thủ của Quân và huênh hoang: - Để tôi xử nó cho. Để tôi xử nó!
Quân lảo đảo. Khi ai đó đỡ anh dậy, cổ họng Quân bỗng sùng sục, tanh lợm, một ngụm máu đỏ loãng từ trong lồng ngực trào ra đổ xối xả trênmặt đất.
Nhiều người ngăn giữ, không cho tên lính Bảo an hành hung Quân nữa. Nhưng Quân hiểu rằng không ai tin vào lời anh nói. Anh tự hỏi: Làm sao trong vườn này lại có lựu đạn và truyền đơn? Câu hỏi lờn vờn và tai anh kêu o o như có tiếng ong bay. Ai đã vào đây cất giấu những thứ này để anh phải hứng chịu? Anh đi lại trong vườn này từng ngày một kia mà. Hay là cái bọn đã ăn trộm từ phía sông đi lên vườn vào mấy đêm trước? Trả lời cho Quân chỉ có đám lá cây trong vườn đang xôn xao vì gió.
Ngay lúc ấy, Bốn Thanh xuất hiện và giải thích cho mọi người biết rằng, vào buổi sáng, chính thị đã nhìn thấy Quân cất giấu những thứ giết người trên.
Quân há hốc nhìn người đàn bà, thoạt đầu anh tưởng thị đùa, nhưng sau đó anh run bắn lên khi biết thị nói thật. Tiếng thị sắc như những lưỡi dao rọc lá.
- Không, không có chuyện đó. Tôi hoàn toàn không biết…
- Im mồm ngay! Đồ chó đẻ. Hóa ra chính mày là một trong những đứa đã rải truyền đơn ở chợlần trước.
- Mày giấu lựu đạn để giết cả nhà này phải không? Đồ ăn cháo đá bát. Đúng là cha tôi đã nuôi ong tay áo. - Tường, chồng Bốn Thanh lúc này mới lên tiếng. Khuôn mặt của người bị chứng thận lâu ngày trông ram ráp, lúc nghiêng bên này lúc nghiêng bên khác, coi việc Quân bị bắt là công lao rất lớn mà gia đình y làm được.
Lưỡi Quân như líu lại. Anh thấy Hội Bang đang đứng cách anh chừng mấy bước. Lão chẳng giận dữ gì cả, trong đôi mắt già của lão hướng về phía Quân ánh lên vẻ vừa thương cảm vừa như vui mừng. Còn Tường Vi, Quân thấy cô tựa sát gốc cau, mắt không rời anh, khuôn mặt trắng trẻo dường như bị mất máu, hai tay bám chặt lấy thân cây tròn xam xám, mái tóc dài xổ tung, lòa xòa xuống một bên má.
Quân muốn khóc mà không khóc được. Nước mắt ứa đọng trên vành mi, bất lực.
"Thế là hết!" Quân muốn nói với Tường Vi câu ấy, song không đủ can đảm.
Khi Quân bị dẫn đi, anh nhìn thấy Tường Vi dường như bám chặt hơn vào cái gốc thẳng tròn, xam xám ấy. Ánh mắt cô long lanh, đôi môi mịn màng mím chặt. Quân biết Tường Vi đang trong cơn xúc động mãnh liệt, có thể khóc òa. Anh giấu nỗi đau bằng cách cúi đầu vừa bước vừa nhìn xuống đôi bàn chân đất to bè khốn khổ của mình.
Đêm hôm ấy, Quân mới hiểu đầy đủ thế nào nào là nỗi đau của con người bị tra khảo. Người ta nện tới tấp vào người anh bằng những chiếc gậy dài và có lúc bằng cả báng súng. Cơ thể Quân bị nhũn đi bởi các đòn tra. Anh gào thét, kêu trời kêu đất, máu trong người trào ra miệng ồng ộc. Mặt mũi sưng vù, mắt híp lại tối mù. Nhưng Quân chẳng biết phải trả lời như thế nào trước các câu hỏi để lập bản cung đầu tiên.
- Ai đưa lựu đạn và truyền đơn cho mày? Tổ chức của mày gồm những ai? Cùng với mày tại đây còn những ai? Hai trái lựu đạn mày định đánh vào nơi nào …
Quân chỉ biết lắc đầu. Biết ai mà nói bây giờ? Cả đêm trời cho đến khi gà gáy sáng, Quân bị nhồi lên nhồi xuống như một chiếc bao tải đựng bột.
Hôm sau anh bị đưa về nhà tù quận. Lại những đêm nữa, những ngày nữa bị quần trước chiếc gậy to, ngắn được gọt dũa như chiếc dùi trống. Quân ngất đi tỉnh lại không biết mấy lần. Anh lại chẳng biết phải trả lời như thế nào trước những câu hỏi của viên cảnh sát ở quận. Và đầu Quân lúc nào cũng day dứt, thắc mắc: Tại sao trong vườn lại có những thứ ấy? Tường Vi lúc này ra sao? Liệu cô có tin là anh đã giấu các thứ kia không? Ai, ai trong nhà Hội Bang đã cố ý hại mình?