Phần Thứ Nhất (VIII)
Tường Vi, gần đây sao trông em buồn thiu vậy? - Phan vòng hai tay trước ngực, nhìn người con gái đang lần qua lần lại mũi kim trên nền chiếc áo hoa và hỏi, giọng của anh nghe rầu rầu. Chẳng lẽ chính anh là người làm cho em buồn sao?
Tường Vi đang khâu lại chiếc áo cho Hồng Mai. Giọng nói của Phan làm cô thấy mình có lỗi. Cô vuốt cho mảnh vải cho phẳng rồi ngước lên. Phan đang chờ cô trả lời câu hỏi, đôi mắt trẻ trung kiêu ngạo mà trước đây cô căm ghét giờ không còn nữa. Cả nụ cười nửa môi hợm hĩnh cũng đã biến mất. Phan đứng bên cô trong chiếc áo sơ mi trắng cộc tay của chàng thư sinh. Đôi mắt đầy vẻ hiền lành và yếu đuối, cái đồng tử màu đen anh ánh như muốn nói với TườngVi: Chẳng lẽ em không hiểu rằng anh rất đau khổ khi đứng trước cảnh em rầu rĩ thếnày sao?
Trong chốc lát, Tường Vi thấy lòng mình mềm yếu đi. Trạng thái ấy không phải lúc này mà đã hai tháng nay nhiều lần xuất hiện ở Tường Vi.
Việc Quân bị bắt làm cho Tường Vi chẳng khác nào một cái đuôi con thằn lằn bị đứt ra khỏi thân, tự vùng vẫy mà chẳng biết vùng vẫy để làm gì. Tường Vi đau đớn, quằn quại trong im lặng, đêm đêm giấc ngủ đến với cô đầy chập chờn, mộng mị. Kế hoạch mà cô và Quân vạch ra chưa thực hiện được đã sụp đổ, chẳng khác nào căn nhà xây bằng cát bị chảy ra trước cơn mưa giông ào ạt. Cô giấu kín nỗi buồn và không dám bày tỏ cùng ai. Chắc chắn nếu mẹ ruột cô còn sống, cô sẽ không giấu bà, sẽ sà vào lòng bà mà khóc, mà kể hết. Còn trong ngôi nhà này, không thể được… Cô bực bội và có lúc điên lên, nguyền rủa Quân. Tại sao Quân lại giấu các thứ kia trong vườn để làm gì? Quân của cô không bao giờ lừa dối cô đâu. Nỗi đau như từng lúc gặm nhấm trong lồng ngực, trong trí óc của Tường Vi.
Và dần dần Tường Vi bỗng thấy người mình khác thường đi: Cô hay có cảm giác buồn nôn trước các món ăn tanh và thèm chua.
“Mình đã có thai”. - Lại một nỗi lo sợ nữa như một bóng đen trùm thêm lên đầu Tường Vi. Những ngày đầu nỗi lo sợ ấy còn ở dạng mơ hồ. Nhưng cái chu kỳ đặc biệt của người đàn bà mất biệt và chứng buồn nôn xuất hiện thì Tường Vi không còn nghi ngờ gì nữa. Tường Vi thường lén lút vén áo lên để xem. Cô ứa nước mắt và chẳng biết kêu cùng ai khi thấy làn da ở bụng dày lên, căng căng. Cô sợ nhất là cha mình, nếu biết chuyện cô có thai, ông lão sẽ chôn sống cô mất. Danh giá gia đình… bao nhiêu thứ nữa… người từ đầu làng đến cuối xóm sẽ đồn ầm lên… Tường Vi như con kiến bò trên một cành củi trôi giữa dòng nước, quẩn quanh với tính toán không lối thoát. Trước kia cô đau khổ vì không làm sao thoát khỏi cảnh phải lấy Phan thì bây giờ nỗi khổ tâm càng nhân lên gấp ngàn lần. Cô ân hận về chuyện mình nhẹ dạ, lẳng lơ. Nếu không có cái thai trong bụng dù sao cô cũng dễ xử hơn nhiều. Sao mình ngu ngốc dại dột đến thế? Sao không lường trước về một ngày như thế này?
Bây giờ trước mặt những người thân Tường Vi phải cố tỏ ra đon đả, không phải để đánh lừa họ chờ ngày trốn đi như dự định, mà cô lo lắng, cứ tưởng như ai cũng nhìn thấy cô thay đổi, cũng biết được cô đang giữ một cái thai trong bụng.
Tường Vi không hề để lộ một cử chỉ nào để Phan bực bội về mình nữa. Nhưng cô không làm sao giấu được nỗi buồn. Những ngày này Tường Vi mới hiểu ra rằng Phan là một người hoàn toàn không như cô tưởng. Anh ta cũng là người chan chứa tình thương yêu cô. Lúc nào cũng săn sóc hỏi han cô. Cô day dứt với chính mình. Nếu yêu Phan ngay từ phút đầu thì đâu có đến nỗi… Và chính lúc này đây, khi Phan đứng tần ngần bên cạnh và hỏi han một cách chân thành thì cái mềm yếu xôn xao trong lòng cô lại trỗi dậy hơn bao giờ hết. Cô lăn lăn thân cây kim trong hai ngón tay và đáp lời Phan:
- Em có buồn phiền gì đâu. Trong người cứmệt mệt…
- Mệt à? Hay sang ông thầy Lam bên sông bắt mạch hốt vài thang thuốc về uống. Đi với anh. Em xanh lắm.
Phan nói và nhìn trước nhìn sau, thấy không có ai, anh liền ôm lấy vai Tường Vi và hôn vào đầu cô.
- Đừng. - Tường Vi vùng vằng đẩy Phan ra. - Anh kỳ cục quá à!
- Có gì kỳ đâu Tường Vi. Chúng ta sắp thành vợ thành chồng rồi còn gì nữa. Tháng mười một này sẽ đám cưới. À, mà em thích mặc áo dài màu gì? Màu vàng đi. Hay là màu hồng? Anh để ý, ngoài chợ có mấy thứ vải đẹp lắm.
Những câu nói của Phan làm Tường Vi thêm não ruột não gan. Cây kim trong tay cô run run, lần đi chẳng thẳng thớm tí nào.
- Sao em không trả lời anh?
Câu hỏi của Phan làm Tường Vi giật mình. Cô lại ngước mặt lên cười gượng gạo, đáp nhanh cố xua lấp nỗi vô tình:
- Em cũng chưa biết nên chọn màu nào.
- Hình như em không ưa anh lắm thì phải?
Tường Vi hơi mủi lòng, và cô thấy không thể không nhìn sâu vào đôi mắt đang chờ đợi của Phan.
- Không có đâu. Em đang mệt.
- Mệt thì em phải đi nằm nghỉ thôi. Trời ơi, lúc nào vá mà không được!
Phan giật lấy chiếc áo từ tay người vợ sắp cưới, ném về phía đầu giường và cười với cô rất nhân hậu:
- Tường Vi này, cưới xong em với anh sẽ đi thành phố chơi một tuần. Vui lắm nghen. Mình sẽ đến nhà cô Hồng, vợ anh chàng Mạnh bạn anh, cô mà lần trước lên đây chơi và bị chìm thuyền ấy. Cha, cô ta viết thư cho thằng Mạnh đến là nhõng nhẽo. Nào là vì anh mà hôm đó em sắp chết. Nào là em mà chết thì em sẽ bắt anh chết theo!
- Sao anh không chọn một cô gái thành thị như anh Mạnh để mà được vuốt ve?
- Mỗi người một khác chứ. Mà sao Tường Vi lại nói vậy?
- Thì em có nói gì đâu.
- Đám cưới xong, bọn mình sẽ đi ra thành phố chơi, nghen! - Phan lại bất ngờ hôn khẽ vào má Tường Vi.
Cô thêm một lần nữa xô chàng trai ra xa mình.
- Có gì mà khó với anh đến vậy?
Hai đuôi mắt của viên thiếu úy khi nói hơi nhíu lại, tạo thành mấy vết chân chim. Tường Vi không nỡ trách móc thêm câu nào, cúi xuống giấu tiếng thở dài và chính lúc ấy, cô có cảm giác hai chân mình cũng đang mập ra.
Dù đã đi lễ hỏi, nhưng Phan thường bối rối khi đứng trước Tường Vi. Anh khao khát được đặt môi mình lên môi cô. Những dịp trong nhà vắng vẻ như thế này rất hiếm. Phan lại là người từng sống, học hành ở phố, ảnh hưởng không ít tính lãng mạn và phóng túng của các chàng trai, anh muốn tình yêu của mình vượt ra khỏi sự gò bó. Song, Tường Vi như không muốn anh lại gần, điều đó làm cho Phan hơi buồn, nhưng càng buồn anh thấy mình càng bị cuốn hút. Lúc nào Phan cũng nghĩ là Tường Vi ít được đi ra, không quen với sự vuốt ve mơn trớn, e thẹn, quan trọng hóa mọi chuyện, và anh cần phải cảm hóa.
- Tường Vi, chúng mình sắp cưới nhau rồi mà. Anh có làm gì xấu đâu. - Tiếng của Phan nhỏ hơn. Và nhận thấy hai hàng mi của người vợ chưa cưới chớp chớp, anh liền ngồi xuống quàng tay qua lưng cô. Tường Vi chẳng buồn đẩy tay Phan nữa, những ngón tay đang vuốt nhè nhẹ trên lưng, trên tóc không gây cho cô một cảm giác dễ chịu nào. Tường Vi đón nhận hơi thở nóng bỏng xa lạ của người con trai đang phà vào bên gáy mình một cách gượng ép và phó mặc, đầu óc trống rỗng.
Viên thiếu úy trẻ không hề biết điều gì đang diễn ra trong tâm hồn cô vợ sắp cưới, anh chỉ thấy máu trong người nóng lên, đang chảy mạnh trong hệ tuần hoàn, cứ thế anh đê mê, dán vào má vào miệng cô những nụ hôn.
Bất giác, Phan buông tay ra khi phát hiện Tường Vi lặng yên như pho tượng, những giọt nước mắt đang lăn dài xuống má.
- Sao lại như thế này hả, Tường Vi? - Gương mặt đầy lo lắng, Phan lắc hai bờ vai tròn trịa của Tường Vi, hỏi. - Chẳng lẽ… em khó chịu về những việc như thế này?
Tường Vi lắc đầu. Rồi thấy hai vành tai của Phan đỏ rực luống cuống đến mức tội nghiệp, cô trả lời để anh yên lòng:
- Không, không… Em thấy trong người đau đau làm sao ấy.
Mặt Phan lộ rõ niềm vui:
- Vậy thì em nằm nghỉ đi. Nhất định em phải đi bắt mạch và hốt thuốc để uống thôi. Sợ uống thuốc à? Có gì mà sợ. Thuốc bắc ngọt xớt thôi hà.
Bốn Thanh và hai đứa bé đi chợ về từ lúc Tường Vi đã nằm trên giường.
- Đau à? - Thị hỏi, song lại nhìn Phan với vẻ ngờ vực, chế giễu, miệng hơi chúm lại ngụ ý. - Đau gì, tôi biết rồi.
- Em đau bụng lắm! - Tường Vi nhăn nhó, cố giải thích để chị dâu đừng hiểu sai. - Thỉnh thoảng lại nổi một cơn đau.
- Vậy thì uống gừng đi! Gừng đây này. Còn ông tướng Phan đi giã gừng đi. Sao mà đứng đực ra như gỗ vậy.
Tường Vi đứng trước gương và thấy người cô đã nở ra so với trước nhiều. Cái dây lưng quần đã thu chặt nhưng eo bụng càng ngày càng bị lấp dần. Cổ như dài ra và hai hàng lông mày chẳng hiểu lý do gì cứ muốn dựng ngược lên.
Cố giấu nhẹm mọi việc, song Tường Vi hiểu rằng đến lúc nào đó cô không thể che mắt được mọi người. Phá thai chăng? Không được, sẽ lộ mất, ở cái vùng này có chuyện gì mà người ta giấu với nhau được đâu! Tự phá thì phá bằng cách nào? Cô làm sao đủ can đảm để hỏi ai bây giờ? Hay là quỳ xuống dưới chân Phan mà cầu xin anh thương cho? Mình sẽ suốt đời tuân theo lời anh, không bao giờ hé răng kêu ca một tiếng dù anh có đối xử với mình như con chó, con mèo? Anh sẽ đưa mình đi thành phố phá cái thai trong bụng này đi. Đi như là đi chơi thôi. Sẽ chẳng ai biết được. Nhưng chắc gì Phan bằng lòng? Biết đâu vừa nghe xong, Phan sẽ làm to chuyện?
Tường Vi ngẫm đi ngẫm lại những dự tính nhưng chỉ thấy những con đường cụt đen tối không thể gỡ ra được. Tất cả các biện pháp của cô vạch ra không có gì vững chắc, chỉ mang lại hậu quả đau đớn, bôi tro trát trấu lên danh giá gia đình mà thôi.
Nhà Hội Bang bắt đầu chuẩn bị các thứ cho lễ cưới. Ba con heo đã được đặt tiền cọc, chờ ngày tới bắt, bà Hội cho Bốn Thanh theo chiếc thuyền buôn của mình ra thành phố mua dần các thứ. Tiền cho quần áo cô dâu cũng đã sắp đặt sẵn sàng đâuvào đó.
- Chỉ còn nó là út ít. Bà thương tôi thì hãy lo cho nó lần cuối cùng. Dù nó không phải là do bà sinh ra nhưng nó là con. Con nào chẳng con. Lo xong cho nó là tôi và bà mãn nguyện lắm rồi! - Hội Bang nói với vợ và cười một cách hể hả. Lão rút thêm trong cái hòm của mình cho Tường Vi đến ba ngàn đồng, dặn là cứ sắm gì thì sắm, góp thêm số tiền mà bà Hội sẽ cho.
- Mày giống mẹ mày như đúc, con ạ. Thằng Phan lấy được mày như vớ phải tiên nữ. Ờ, mà sao cha trông con cứ buồn buồn hoài vậy? Vui lên chứ. Đứa con gái nào mà chẳng lấy chồng. - Mắt lão không rời khỏi của con gái. - Hồi mẹ con đến đây cũng có cái lúm đồng tiền y hệt thế kia. - Lão chỉ khóm hoa tường vi ở đầu sân. - Khi con được đưa về đây cha mới quý loại hoa ấy. Mẹ mày khéo chọn cái tên. Loại hoa ấy mộc mạc mà đẹp con ạ. Có lẽ mẹ mày cũng thích thứ hoa đó. Không hẳn đỏ, không hẳn tím, không hẳn trắng. Cứ như cả ba màu trộn lại.
Đôi mắt Tường Vi long lanh. Cô xúc động vì cha cô nhắc đến mẹ mình một phần, phần khác cô thấy thương ông quá. Bà mẹ ghẻ khó tính nhưng ông lúc nào cũng đùm bọc cho cô. Vậy mà… biết làm sao bây giờ…?
- Ơ kìa, cái con này, khóc nỗi gì hả con" - Hội Bang phủi phủi mấy hạt bụi bám trên tóc Tường Vi, dỗ dành. - Cha mà còn sống thì bao giờ cha cũng lo cho con hết. Mà nhà này, tau với mẹ mày, nói bậy, có qua đời thì mọi thứ chỉ có mày với anh Tường mày hưởng chứ có ai đâu… Nín đi… Ứ, hừ, cái con này. Cha chỉ ân hận có một điều là hồi đó cha có lỗi với mẹ con. Hồi ấy mà bà Hội đừng làm “loạn xì đả” thì cha sẽ thuyết phục mẹ mày ở lại đây với cha. Khổ nỗi… cha rất ân hận vì chuyện cha làm. Bây giờ cha lo cho mày đầy đủ, chỉ mong ở suối vàng mẹ con sẽ bỏ qua cho cha.
Hội Bang nhìn vào cõi xa xăm, nhớ tới chuyện xảy ra ở cánh đồng năm nào, khi gánh hát về…
- Ư hườm, nín đi con. Lo mà sửa soạn, ăn uống nhiều vào. Cái cổ mày, dài ngoẵng ra kìa!
Tường Vi giật mình, không dám nhìn cha vì nghe nhắc đến cái cổ dài.
"Thì ra, bụi hoa ở đầu ngõ cha trồng là vì mình.” - Mấy buổi chiều liền, Tường Vi thẫn thờ đứng ngắm những cành cây với những chiếc lá nhỏ, trên ngọn phủ đầy những chùm hoa. Lòng cô tan nát. Tường Vi thấy chỉ còn cách duy nhất là nhảy xuống dòng sông xanh ngắt thăm thẳm phía sau vườn. Sẽ chẳng có ai biết. Chắc chắn cha mẹ, những người thân, và cả Phan nữa sẽ đau khổ. Song như thế vẫn còn hơn.
Cái ý định điên cuồng thúc giục Tường Vi làm theo khiến cho cô thấy trong lòng dịu bớt. Và cô không hiểu do đâu mình trở nên bình tĩnh một cách khác thường.
Vào một buổi sáng, Tường Vi ghé thăm bà Hoài. Đó là buổi sáng mà cô chọn và quyết định đến tối sẽ từ giã tất cả. Sở dĩ cô đến thăm bà già ở xóm đồi nghèo xơ xác, cách xa thị trấn là vì bà đã giúp cho gia đình nuôi cô từ bé. Cô quý bà như mẹ.
Không cầm được nước mắt, ngay giây phút đầu tiên trên chiếc giường tre cũ kỹ, Tường Vi dúi đầu vào lòng bà già tóc bạc, da nhăn nheo, khóc nức nở.
- Nào, nào… nín đi cô con gái ông Hội. Sao lại khóc?
Một lúc lâu, Tường Vi mới ngước lên. Đôi mắt nhỏ tóp lại của bà già âu yếm nhìn cô.
- Có chuyện gì vậy hả con?
Tường Vi kể lại hết. Cô thấy mình chẳng cần giấu giếm bà làm gì. Chỉ yêu cầu bà thương cô đừng bao giờ nói chuyện này với ai.
- Con đến đây thăm bà lần cuối cùng. - Giọng của Tường Vi lạc đi trong tiếng nấc. - Con có lỗi là thời gian qua ít đến thăm bà.
Tay chân của bà cụ run bần bật. Trời đánh thánh vật mình đi! Cái tai già của mình nghe điềugì thế này! Mắt bà cụ đang vàng đục bỗng trắng bệch ra.
- Con nói điều bậy bạ gì vậy hả? Đừng có dại dột. - Bà nói rồi cũng khóc.
Nhưng sau đó Tường Vi giật mình khi nghe bà cụ hỏi:
- Sao con không đến chỗ dì của con. Biết đâu dì chẳng giúp con một tay. Cái dì mà hồi xưa có ra đây thăm con một lần ấy mà. Trông dì cũng là người phúc đức lắm.
Tường Vi chợt thấy nhẹ nhõm hẳn. Sao mình không nghĩ ra là một mình mình sẽ đến đó? Cái địa chỉ ghi trên bì thư mà dì gửi, mình còn cất ở nhà từ hôm định bỏ trốn cùng Quân. Phải về cất kỹ lấynó thôi.
Bao nhiêu hy vọng bỗng dưng tràn ngập trong lòng cô gái. Cô ôm chặt lấy bà cụ.
- Bà đừng nói với ai chuyện con kể nghe bà. Con van bà!
Tường Vi như kẻ vừa chết sống lại. Cô rùng mình và thấy lạnh ở gáy khi hình dung tới cách tự mình cột người vào hòn đá nhảy xuống sông.
"Đi một mình có sao đâu? Vậy mà mình không nghĩ tới." - Tường Vi nhét vào tay bà cụ tờ giấy bạc một trăm đồng, rồi xách nón đi ra khỏi ngôi nhà tranh nhỏ ở xóm đồi vắng vẻ. Mấy ngày sau đó trời mưa tầm tã. Dòng sông Cái sau vườn đầy lên, đục ngầu, chảy xiết vì nước từ thượng nguồn tràn về, mang theo bao nhiêu cành khô, củi mục.
Cả nhà Hội Bang cuống cuồng đi tìm con gái. Ai cũng nghĩ rằng Tường Vi đã rớt xuống sông. Có người bảo có lẽ cô mắc bệnh mộng du. Một số người khác nghi rằng Tường Vi bị ma giấu.
Họ tìm ở tất cả các xó xỉnh bờ bụi. Tìm cảngoài đồng.
Mặt Hội Bang gầy tóp đi. Còn Phan, viên thiếu úy trẻ, đi thất thểu trên đường.
Khi nước sông đã xuống, một tin đồn về Bến Đá Lu rằng: Có một người đàn bà nào đó đã chết trôi, chương phình lên, không còn nhận được dạng đã tấp vào một lùm lau lách, cách Bến Đá Lu đến mười cây số.
Hội Bang, Phan, Tường và mấy người nữa theo thuyền đến nơi có xác chết. Hội Bang khóc òa kể lể, lão cho cái xác trần truồng, căng phồng, bốc mùi kia chính là Tường Vi.
Người chết được đưa về, rồi được thuê người khâm liệm chôn cất hẳn hoi. Hội Bang cho trồng một khóm hoa tường vi trước mộ. Mỗi ngày lão đến thăm, thắp hương ở mộ con một lần. Phan cũng hay đến đây thắp hương. Anh đứng tần ngần trước mộ và day dứt nghĩ: Lẽ nào Tường Vi lại tự mình nhảy xuống sông? Nhảy sông vì lẽ gì?…