Phần Thứ Hai (I) Những Bước Chân Lưu Lạc
Tiếng chuông vang lên “reng reng” lanh lảnh một hồi dài ở phía hành lang.
Cô giáo dạy môn Anh văn gấp sách, đặt mấy cây bút vào cái ví da nhỏ màu xanh óng ánh một cách cẩn thận, sau đó mới ngước lên nhìn đám học trò đang láo nháo cho sách vở vào cặp.
- Giờ sau chúng ta sẽ học tiếp về cách dùng trợ động từ To Will. Bây giờ các em sẽ ra về!
Cả lớp trang nghiêm đứng dậy chào cô, rồi lần lượt tiến ra cửa. Sân trường nhộn nhịp hẳn vì tiếng gọi nhau, đùa nghịch, reo hò.
- Này, đợi chút đã! - Chú bé có biệt danh là Lân “bươu” chưa bước ra vội, chú nói và kéo tay đứa bạn tên Phiến ngồi bên cạnh, ấn xuống ghế. - Đưa cho mình chiếc ô tô để xem chút nữa, khi nãy đã xem xong đâu.
- Trễ rồi, ngày mai xem. - Phiến ôm chặt lấy cái cặp cố thoát ra ngoài.
- Không, xem một chút thôi mà. Mình sẽ làm được in như của Phiến cho mà xem.
Phiến ngần ngừ, rồi miễn cưỡng đặt cặp lên bàn, kéo ra chiếc ô tô nhựa màu đen.
Mắt Lân “bươu” sáng lên. Cậu ấn tay gỡ lấy viên pin đặt ở lòng xe,
- Chỉ cần có cái mô tơ thôi. Còn vít và những thứ này thì mình mua được. Ngoài chợ bán đầy.
- Mình sẽ nhờ quấn cho cậu một cái mô tơ nhỏ y như thế này. Nhà mình có rất nhiều dây. Xin của ba mình thôi!
- Nhưng mình sẽ làm cho cái thùng này to hơn, giấu được cả cái viên pin lẫn cuộn dây này đi. Phải làm như một chiếc xe thật chứ. Lấy tôn gò cái thùng hệt một cái thùng xe cất ấy, đặt lên trên, vặn vít lại, hoặc đóng thùng bằng gỗ cũng được.
- Nếu như thế thì chiếc xe nhựa này bẹp mất. - Mặt Phiến không còn một chút băn khoăn vì sợ trễ. Cậu lao vào cuộc tranh cãi với vẻ hăng say. - Mà cái thùng che lấp cả viên pin, mỗi lúc muốn cho chạy phải gỡ cái thùng ra à?
Lân “bươu” cầm chiếc xe lật đi lật lại, đăm chiêu chợt hất tay Phiến, nói đầy tự tin:
- Không cần, cứ bỏ hẳn một viên pin dưới cái thùng. Mình sẽ bắt một cái công tắc nhỏ ngay trên nắp thùng, loại công tác nhỏ cho đèn bàn ấy, khi muốn cho xe chạy chỉ bật công tắc thôi, khi không cần thì bật lại.
Bây giờ thì mặt của Phiến trầm tư:
- Cũng được nhưng rất mất công.
Hai “nhà sáng tạo” tí hon đang say sưa với trò chơi của mình thì ngoài hành lang, bác bảo vệ thò đầu vào quát:
- Có về cho tôi đóng cửa trường không hả các ông tướng?
- Về, về! - Phiến giằng lấy chiếc ô tô nhựa và vội vã nhét vào chiếc cặp da.
Cả hai hơi ngượng ngùng trước đôi mắt khó chịu của người bảo vệ. Chúng cố tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng ông Khôi, bảo vệ, mặt lạnh như tiền, nhìn chòng chọc vào mặt hai đứa và quở trách với cái câu mà tụi học trò như Lân “bươu” và Phiến đã quen thuộc:
- Hết giờ không lo về. Ở trong này mà gặmbàn chắc!
Ngoài trời gió mát lạnh. Trên sân trường còn đọng mấy vũng nước do cơn mưa rất to đổ xuống từ sáng sớm.
- Nhớ quấn cho mình một cái nhé! - Lân “bươu “ dặn dò bạn bằng giọng gần như năn nỉ. - Mình sẽ làm cho Phiến một cái thùng. Chú Phúc sát bên nhà mình là thợ mộc mà, gỗ nhỏ nhiều lắm. Mình sẽxin được.
Hai đứa chuẩn bị chia tay dưới gốc cây phượng sum suê cành lá, ngay chỗ cổng, vì nhà của chúng khác khu phố.
- Xem kìa, cái gì đằng kia mà bọn nó xúm đông quá. - Phiến nhìn thấy một đám học sinh trường mình đang tụ lại ở lề đường bên kia, trước trường mầm non. Cậu vội vã và kéo tay Lân. - Đến đóxem đi!
Lân “bươu” nửa muốn đi về, vì nhà xa, nửa muốn thỏa tính tò mò. Có thể là người nào đó bán chim hoặc bán dế than. Chỗ đó người ta thường bán các thứ ấy mà. Tính tò mò thắng thế làm Lân “bươu” chạy vụt theo bạn.
Nhưng không có dế cũng chẳng có chim. Bọn trẻ áo trắng quàng khăn đỏ đang vây quanh một đám đánh nhau. Chẳng hiểu sao cả bọn đứng nhìn mà không một đứa nào dám xông vào can.
Lân “bươu” chen vào đám đông, cậu giật mình thấy Khương, đứa con trai cùng lớp và Kiều Vân, cũng là bạn trong lớp đang túm lấy tóc nhau cào xé. Mặt hai đứa đỏ rực lên, không ai nhường ai.
Lân "bươu" vứt cặp xuống nền đất. Không thể để như thế! Cậu chen ngang vào giữa hai đứa, vừa gỡ tay Kiều Vân, vừa đẩy Khương ra. Vì đẩy mạnh, cậu bé tên Khương nhào bệt xuống lề đường.
Còn Kiều Vân được người giúp, với vẻ đắc thắng, vừa nhặt cặp vừa sửa lại mái tóc rối bù, cô bé sỉ vả đối phương bằng tất cả căm phẫn:
- Đồ con trai mà ăn hiếp con gái. Tồi. Đồ tồi. Thế mà cũng gọi là con trai. Đồ mất dạy. Đồ du côn…
Trong khi Lân “bươu” chưa hiểu đầu đuôi từ đâu mà hai bạn cùng lớp, một trai một gái lại túm tóc nện nhau thì Khương đã đứng dậy. Mặt cậu bé như có lửa. Vừa tức vì lời sỉ vả của Kiều Vân, vừa nghĩ rằng mình bị Lân "bươu" đánh nhào nên Khương tức tối vụt tới, đấm mạnh vào ngực người đã xô mình.
- Đánh nhau đi!
- Đánh đi!
- Chà… chà… nện đi!
Bên ngoài bọn con trai nhao nhao.
Lân “bươu” hơi ngạc nhiên trước thái độ của thằng bạn cùng lớp có biệt hiệu là Khương mập, đồng thời thấy mình bị xúc phạm nên không ngần ngại lấy hết sức nện một đấm vào cái má phúng phính đỏ rực của Khương. Đau đớn Khương mập lùi ra, đưa tay bợ lấy cằm. Nhưng rồi không chịu được vì tiếng la ó của bạn bè, thằng bé đã lao vào.
Một cuộc vật lộn mới bắt đầu. Hai đối thủ của lớp 7B ôm chặt lấy cổ nhau mà vần. Khương mập có sức khỏe hơn, chẳng mấy chốc đã đè Lân “bươu” xuống nền đất. Cứ thế đấm túi bụi. Thân hình bé nhỏ của Lân “bươu” bị kẹp chặt, cậu cố vùng vẫy và chống trả.
Phiến chứng kiến mọi chuyện, thấy đứa bạn thân của mình bị ép, không chút ngần ngại, cũng vứt cặp xông vào túm lấy cổ Khương mập mà đấm và lôi ra.
Bị kẻ thứ hai đánh bất ngờ, cậu bé có thân hình mập mạp hoảng hốt chồm dậy chạy ra ngoài, chửi toáng lên:
- Đồ đểu. Chúng mày chơi “hội đồng” phải không? Để rồi biết mặt tau!
- Chơi xấu, ai cho thằng Phiến xông vào?
- Chúng mày chơi tồi, để hai đứa chúng nóthử xem.
Mấy đứa con trai đứng ngoài xỉa xói Lân “bươu” và Phiến. Song Phiến chẳng để lộ một chút e ngại, đốp lại:
- Ở đây không có xấu xa gì hết. Đứa nào đánh con gái đứa đó mới tồi. Cả chúng mày nữa, một đứa con trai đánh một đứa con gái vậy mà trơ mắt ếch ra nhìn!
- Để rồi xem. - Khương mập hậm hực bỏ đi.
Đám đông giải tán khá nhanh.
Làn sương mờ xanh xanh màu khói đã phủ xuống đường phố.
Vẻ lo âu căng thẳng trên khuôn mặt của cô bé Kiều Vân từ lúc mấy đứa con trai đánh nhau giờ đã biến mất. Cô cảm thấy mình có lỗi khi nhìn thấy vết xước bầm máu như ngón tay chạy dài trên má Lân. Mắt cô bé long lanh chứa đầy sự biết ơn.
- Tại sao nó đánh Kiều Vân? - Lân “bươu” hỏi.
- Lần trước trong giờ bài tập Vân nhắc bài cho con Hoài, vậy mà nó mách với cô giáo.
- Chuyện ấy mình biết rồi. - Lân “bươu” nói, đầu hơi nghiêng, cố giấu vẻ đau đớn. - Nhưng chẳng lẽ vì chuyện lâu rồi mà bây giờ lại gây gổ à?
- Không, Kiều Vân rất ghét hắn, con trai gì miệng lúc nào cũng bép xép, mách lẻo. Còn khi nãy lại do một chuyện khác. Vì cái váy này này. - Kiều Vân nhìn chiếc váy mình đang mặc. - Vừa ra khỏi cổng khi không hắn lại ném một viên đá vào vũng nước làm nước dơ tung toé, vấy đầy vào đồ của Vân. Vân nói, nó không xin lỗi lại dương dương cái mặt lên, bảo: "Cố tình làm dơ đấy, giỏi thì ném lại".
- Thế rồi sao nữa? - Phiến xen vào.
- Kiều Vân bảo nó là một con bò thui.
- Thằng mập tức vì cách gọi ấy?
- Chắc là tức mới gây gổ. Hắn định đánh, Vân chẳng còn cách nào khác túm lấy tóc nó.
- Thì đánh nhau là do vậy. Cái thằng Khương ngu, đáng đời nó. - Phiến có vẻ hể hả. - Thôi nếu cần mai sẽ xử tiếp. Sắp tối rồi, về thôi!
Ba đứa bé rẽ về ba ngã phố. Màu xanh của hoàng hôn sẫm dần, sẫm dần. Chuông đồng hồ ở nhà thờ đánh “boong boong” đều đều sáu tiếng.
Sáng hôm sau, lại đúng vào ngày có giờ sinh hoạt lớp. Cô giáo chủ nhiệm lớp 7B, một người còn trẻ nhưng nét mặt lúc nào cũng nghiêm khắc, đứng trên bục giảng yêu cầu Lân “bươu”, Khương mập, Kiều Vân và Phiến tường thuật lại trận ẩu đả trên đường phố.
Sau một hồi thuyết giáo dài dằng dặc, nhức nhối đến tận xương mà cả lớp phải gánh chịu, cả bốn nhân vật được ghi tên bằng bút đỏ trong cuốn sổ tay chủ nhiệm. Nhưng cũng từ đó nhóm bạn Lân “bươu”, Kiều Vân và Phiến bắt đầu chơi thân với nhau. Cô bé lúc nào cũng buộc tóc bằng dây thun, thả thành bím, xòe ra như hai chiếc đuôi gà là người rất giỏi môn Anh văn, hai người bạn còn lại của nhóm, giải toán như chơi nhưng món ngoại ngữ thì tịt tà, tịt tò, chưa lần nào làm hết bài tập tại lớp.
Một lần Phiến đề nghị nên học nhóm. Lân “bươu” tỏ ra ngần ngại nhưng cuối cùng chấp nhận. Mấy “đấng nam nhi” giúp cô bạn gái học toán và nhờ cô giúp họ gỡ rối môn Anh văn phức tạp. Căn gác gỗ của nhà Kiều Vân đã mang lại kết quả đáng mừng cho nhóm bạn nhỏ. Mẹ Kiều Vân rất quý các bạn của con mình. Thỉnh thoảng người mẹ mua quà cho cả mấy đứa, có lúc còn cho tiền để cả nhóm cùng đi xem phim ở rạp chiếu bóng thiếu niên.
Ba Kiều Vân là người gầy, cao lều kều, lúc nào cũng trầm ngâm, ít nói nên bạn Kiều Vân ít dám đến gần. Tuy vậy, ông chẳng lần nào gắt gỏng hay tỏ ra khó chịu trước việc học tập và nghịch ngợm con trẻ.
Gia đình họ có một quầy hàng ngoài chợ, nhờ bán buôn nên đời sống cũng chẳng đến nỗi nào. Kiều Vân không sao hiểu được vì đâu cha mình lúc nào cũng rầu rầu thả hồn về cõi xa vời. Từ khi bắt đầu nhận biết mọi việc, cô bé nhìn thấy ba đã như vậy rồi. Mẹ thì rất yêu chiều Kiều Vân, vì nhà chỉ có mình Vân nên cô bé chẳng thiếu thứ gì so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Điểm cao của các môn học hút mấy đứa trẻ lao vào phấn đấu. Những bất đồng nho nhỏ thỉnh thoảng xảy ra nhưng đầu óc và ý nghĩ trong trắng của tuổi thơ đã nhanh chóng xóa đi những vết rạn và bồi đắp vào đó những tình cảm vô tư, trong sáng. Trong mấy đứa thì nhà Lân “bươu” nghèo hơn. Song cái nghèo cái giàu chẳng có nghĩa lý gì ở đây cả. Bọn trẻ cứ chơi thân thiết với nhau. Nhà Phiến có một tiệm sửa đồ điện. Cậu đã quấn mô tơ chạy pin cho cả Lân và Kiều Vân. Ba chiếc ô tô nhựa con con được thả chạy trên chiếc sàn gỗ sau những lần cả ba học bài xong.
Khương mập tỏ ra khó chịu sau lần “choảng “ nhau trước trường mẫu giáo. Trẻ con hậm hực dễ sinh cuồng nhưng rồi cũng chóng xí xóa những hiềm khích. Đến trường, cả bọn lại hòa nhập trong cái cộng đồng sôi động của lớp 7B
Hằng đêm lên giường nằm, bao giờ cô bé mười ba tuổi cũng ôm lấy mẹ, kể hết mọi chuyện ở lớp. Có lần cô bé hỏi mẹ, tại sao lại đặt tên cho mình là Kiều Vân.
Người mẹ vuốt mái tóc óng mượt của con, mỉm cười, nhớ tới thời mình bằng tuổi con, chiều chiều trong hướng gió của đồng quê, chị đã để tâm hồn của mình bay bổng theo những cánh diều của bọn con trai đang thả trên trời. Hối ấy, không hiểu sao chị thích đám mây trắng như chiếc cầu cứ lơ lửng ở tít trên cao, trên nền trời mênh mông một màu xanh lam biếc. Khi sinh con, chị đặt tên Kiều Vân vì ấn tượng chiếc cầu mây trên trời đã in sâu trong ký ức chị với những xúc cảm nhẹ nhàng, sau lắng. Cô gái mười ba tuổi, tròn mắt nở nụ cười nồng thắm trên môi, kiêu hãnh khi nghe mẹ kể về lai lịch cái tên của mình. Đôi môi cô bé cũng mòng mọng như mẹ, cũng có những khía nhỏ đỏ thắm. Đôi mắt như sao chép từ mắt mẹ, ngời ngợi như bắt ánh sáng, thứ ánh sáng trắng trong lúc nào cũng ươn ướt.
- Còn bạn của con, thằng Lân ấy mà, tại sao con lại gọi nó là Lân “bươu”?
- À, như thế này, mẹ biết không? - Kiều Vân bỏ tay quàng ôm lấy người mẹ giải thích. - Hồi mới vào lớp sáu, trong giờ chơi, Lân chạy nhảy làm sao đó mà trán bị bươu lên một cục như quả trứng gà. Từ đó các bạn cứ gọi là Lân “bươu”.
- Thế con có được đặt biệt hiệu riêng không?
- Chúng nó gọi con là Vân đuôi gà vì con buộc tóc đuôi gà.
- Con có tức không?
- Không, con quen rồi. Với lại lớp con hầu như nửa lớp được đặt biệt hiệu.Thằng Phiến được gọi là Phiến "cụ non" đấy mẹ ạ.
- Thôi ngủ đi, sáng dậy học bài! - Người mẹ ôm đầu con vào ngực mình và chị ao ước. - Nhất định đời con sẽ không long đong như đời mẹ.
Ở phòng ngoài, chồng chị đã ngủ từ lúc nào. Cơn say đã vùi anh, cuốn anh vào giấc ngủ mệt mỏi.