← Quay lại trang sách

Phần Thứ Hai (II)

Thành phố biển miền Trung với bãi cát mịn chạy dài trông giống một chiếc lưỡi liềm khổng lồ, với những hàng dương xanh ngát, với những con sóng ngày ngày vỗ nhẹ vào bờ đã thành trung tâm thu hút khách du lịch trong cả nước. Đây cũng là nơi trẻ con thành phố dạo chơi, sinh hoạt, vui đùa.

Trời đang nắng hanh, không một gợn mây, vậy mà sau dịp Trung Thu bỗng dưng thời tiết đột ngột thay đổi. Gió từ phương Bắc tràn về thành phố se se lạnh. Không nắng hẳn, cũng không mưa hẳn. Mặt trời giấu mình sau những đám mây đen xám, thỉnh thoảng mới hiện ra, ban phát những tia nắng chói chang, bứt rứt rồi lại biến mất, khiến mọi người có cảm giác khó chịu, mệt mỏi.

Trong những ngày ấy, Kiều Vân bị viêm họng, người nóng như lửa đốt, không thể đi học.

- Mẹ ạ, mẹ mang vở của con đến nhà Lân và Phiến nhờ chép hộ bài giúp con. - Cô bé nói trong hơi thở nóng hầm hập. Cặp môi khô trắng đi. - Nhà Lân ở số 46 đường X, và mẹ nhờ bạn ấy xin phép cô giáo cho con.

Tường Vi giúp cho con ăn miếng cháo rồi ra chợ. Cô lách trong đám người đông đúc, dắt xe đạp về phía quầy hàng của mình. Cô mỉm cười với chồng khi thấy anh đang ngồi vắt chân trên sạp gỗ.

- Anh đến chỗ bạn Kiều Vân, nhờ bọn nó chép hộ bài cho con, được không?

- Em đi đi. Có khi em đi sẽ nhanh hơn. - Người chồng nhón lên, lắc cái lưng gầy, đáp.

Trời lác đác mưa. Tường Vi vớ lấy chiếc áo mưa thùng thình cho xe quay ra khỏi chợ, đạp đi. Cô đạp đi một lúc lâu và xuống xe trước một ngôi nhà trước sân có giàn bông lý. Cô xem con số bằng sơn đỏ in trên cái cổng vôi đã xỉn. Nhà thằng bé Lân "bươu" đây rồi. Bây giờ Tường Vi mới nghĩ: Biết nhà một đứa bạn cùng lớp với con mình là điều cần thiết, ít ra cũng có ích như trong lúc này.

- Lân ơi! - Cô gọi và nhìn qua song sắt chắn.

Một con chó lông xù chồm ra, sủa ong ỏng cái mõm đen với hai chiếc răng nanh sắc nhọn như muốn thòi qua cửa. Người mẹ sốt ruột, gọi tiếp:

- Lân ơi!

Từ trong nhà không phải thằng bé mà một người đàn ông với tấm lưng trần to lớn bước ra. Thấy khách là một phụ nữ, anh ngạc nhiên vội vào mặt áo quần rồi mới quay ra mở cổng.

Khi cánh cửa sắt được đẩy ra một bên, cả hai người nhìn nhau và trong giây lát bỗng dưng họ đứng lặng đi, ngờ vực, bối rối.

Tường Vi không kìm được những cảm xúc tinh nhạy của mình, chị hỏi trong niềm mừng rỡ khôn xiết lẫn kinh ngạc:

- Anh Quân, phải không?

- Tường Vi! Em…

Cô sững người, không, không thể có chuyện kỳ lạ này được.

Cô ôm chặt lấy mặt làm mấy quyển vở học trò rơi tung xuống sân.

Người đàn ông cũng không kìm được xúc động, bàn tay anh run lên, anh nghe tim mình đập mạnh trong lồng ngực vừa êm ái vừa nhức nhối. Bao ký ức đổ về dồn dập gây cho anh cảm giác rằng Tường Vi, người đàn bà đứng trước mặt mình chỉ là một giấc mơ, giấc mơ bắt gặp lần đầu trong đời.

Nhưng cái giây phút tràn ngập hạnh phúc và cay đắng của sự chạm mặt không ai nghĩ đến ấy diễn ra rất ngắn. Cả hai người đều nhận ra rằng, họ đã đứng quá lâu trước cửa bên đường phố. Quân chợt bừng tỉnh và ngập ngừng…

- Tường Vi vào nhà đi!

Người đàn bà cúi xuống nhặt mấy quyển vở, cô không cầm được những giọt nước mắt. Song cô giấu đi, tự nhủ: Sao mình lại khóc, ở đây còn nhiều người nữa kia mà.

Trong nhà chẳng có ai ngoài Quân.

Anh chỉ cho cô ngồi vào ghế. Tường Vi nhận ra quanh mình là đồ đạc, khung cảnh sinh hoạt của một gia đình êm ấm.

- Anh vào đây năm nào? - Cô hỏi giọng rờirạc hẳn.

- Năm năm rồi. - Giọng anh như có lỗi. - Từ lúc giải phóng thành phố. Tường Vi cũng sống ở đây mà anh đâu có biết.

- Thằng Lân là con của anh sao?

- Đúng, con của anh. Mà sao Tường Vi biết nó?

- Nó học cùng lớp với Kiều Vân, con em.

- Trời ơi! Kiều Vân là con của em à? Cả năm nay con bé đến đây chơi hoài.

Họ ngồi đối diện, mắt nhìn nhau, bao nhiêu kỷ niệm của mười bảy năm trước trỗi dậy theo từng nhịp thở, nhưng chẳng hiểu sao mỗi người đều thấy luống cuống, như thể mình là kẻ có lỗi, mình là kẻ chờ đợi sự phán xét từ người kia; đồng thời mỗi người như đang ở trong tâm trạng mình là kẻ bị những mất mát cần phải hờn dỗi.

Một khoảng không im lặng trùm lấy gian phòng. Tường Vi thấy Quân đã khác hẳn đi, so với ngày nào. Anh đã trở thành một người đàn ông trung niên, thân thể nở nang, dạn dày và sạm đi. Cằm râu đen cứng lún phún thành đám, đôi mắt không còn trong trẻo, tinh nhạy như ngày trước nữa mà hơi mờ đục, như thể thời gian đã làm chúng đổi màu. Giọng nói của anh cũng hơi khác xưa, trầm hơn, âm vang hơn và cứng cỏi.

Còn trước mắt Quân, Tường Vi đã thực sự trở thành một người đàn bà, mái tóc búi thành búi sau gáy, tiếng nói cái nhìn toát lên vẻ chín chắn thâm trầm. Vẫn hai hàng chân mày mảnh mai, uốn cong, nhưng ở hai khóe mắt đã hiện lên những vết chân chim bé nhỏ đan chụm vào nhau. Nhưng Tường Vi vẫn còn giữ được vẻ đẹp, không phải vẻ đẹp của tuổi mười bảy năm trước, tươi tắn, rực rỡ với dáng dấp thẹn thùng của cô gái con nhà giàu ở vùng quê Bến Đá Lu, mà ở cô, bây giờ cái đẹp được ẩn sau đôi mắt từng trải sóng gió, cái đẹp của người đàn bà sắp bước vào tuổi bốn mươi; từ dáng dấp, thân hình có cái gì đó toát ra vừa khao khát, chưa thỏa mãn với cuộc đời vừa như ê chề, dè dặt, khinh ngạo và thách thức.

Lòng Quân bồi hồi như thể đang ngồi trên chiếc võng đưa nhẹ, không hiểu phải nên mở đầu câu hỏi nào. Anh có cảm giác khó chịu với chính mình khi thấy Tường Vi nhìn anh rồi nhìn xuống chiếc bàn sa lông có mấy tấm bìa in hình những thành phố ở nước nào đó xa vời. Quân cố tỏ ra tự nhiên, anh cười, nhưng nụ cười cứ méo đi, vụng về.

- Em sống ở đây lâu chưa, và bây giờ đang sống với ai? - Cuối cùng anh chọn được câu hỏi và nghĩ đó là câu hỏi đúng nhất, ít ra nó cũng xóa bớt những sợi dây căng thẳng vô hình đang giăng ra trước mặt hai người.

- Em sống ở đây với chồng em, từ năm bảy mươi.

Tường Vi đáp, mắt không nhìn về phía anh. Và Quân nhận ra sau câu trả lời, mặt Tường Vi thoáng hiện một chút lo lắng. Đôi môi đỏ thắm mòng mọng một cách bướng bĩnh ngày xưa bây giờ vẫn thế, chỉ nhạt đi và dường như to hơn, dày hơn một chút. Khi nói xong, đôi môi ấy hơi mím lại, qua đó, Quân biết Tường Vi vẫn còn đang xúc động vì cuộc gặp gỡ.

- Chồng em làm gì, hả Tường vi?

- Cũng làm lặt vặt thôi. Chúng em bán hàng ngoài chợ.

- Từ ngày giải phóng đến nay em không về ngoài quê sao?

Tường Vi lắc đầu, sau đó nói với giọng rất tỉnh:

- Em sẽ không bao giờ về đó nữa. Vĩnh viễn.

- Em biết cha mẹ em đã qua đời cả rồi không?

- Biết. Biết nhiều chuyện nữa.

Tường Vi trả lời theo từng câu hỏi, trong lồng ngực cô máu bỗng dồn lại, nóng ran, tức tối. Tại sao mười mấy năm mới gặp nhau mà Quân chỉ có thể hỏi những câu rời rạc đến vậy? Anh không hề biết gì về cái điều khủng khiếp mà chị đã hứng chịu khi anh bị bắt sao? Tường Vi liếc nhìn cái trán hơi dô, đen sạm và mái tóc cắt ngắn của Quân, tưởng như sự lạnh nhạt, thờ ơ phát ra từ đó.

Một tấm ảnh lớn lồng trong khung từ trên tường nghiêng nghiêng nhìn xuống phía Tường Vi. Cô nhận ra đó là ảnh của thằng bé Lân, bạn với con mình. Thằng bé toét miệng cười. Bây giờ Tường Vi mới thấy nụ cười ấy giống nụ cười của Quân thời còn ở quê. Vậy mà cô cứ ngờ ngợ, mỗi lần thằng Lân đến chơi nhà chị, toét miệng cười.

- Anh đến thăm nhà em, được chứ?

Tường Vi lặng yên không trả lời, sự bực tức làm nước mắt nhòe trên má. Cô muốn khóc lên, muốn hỏi: Có phải trong đầu anh không còn gợn một chút nào về những ngày cả hai ở trong khu vườn đầy cây ăn quả và ngát mùi hoa ngọc lan? Nhưng Tường Vi không đủ can đảm để hỏi, chính sự bực tức đau xót và mặc cảm ngăn cản chị.

- Ba ơi! Mở cửa cho con! Lucky, Lucky, chào đi, chào đi nào!

Tường Vi giấu vội những giọt nước mắt. Qua khung cửa sổ cô nhận ra đứa bé vừa gọi chính là Lân. Chú đang ngồi chồm hổm đưa bàn tay đùa giỡn với con chó lông xù. Bên cạnh đó một người phụ nữ không đẹp, mặt tròn, đôn hậu đang xách một cái túi chứa đầy thức ăn mà Tường Vi đoán chắc là vợ Quân.

Quân rời bàn bước ra mở cửa.

Vào nhà, thấy Tường Vi, người phụ nữ gật đầu mỉm cười, thay cho lời chào.

Tường Vi đứng dậy tỏ ra tự nhiên song đôi tay cô bỗng thừa thãi. May mắn thằng bé Lân nhìn thấy cô đã vụt chạy tới reo lên:

- Ồ! Bác đến chơi. Bác đến lúc nào vậy?

- Bác vừa đến. - Tường Vi cầm lấy mấy quyển vở của Kiều Vân đưa cho thằng bé, coi đó như vật quý giải thoát cho chị khỏi những phiền phức, khỏi cái nhìn dò xét của người phụ nữ, vợ Quân và nói. - Kiều Vân bị sốt cao, nhờ cháu chép bài hộ nó.

Quân không hiểu vì đâu cứ ngồi thừ ra, khổ sở. Còn người vợ của anh thì ngược lại, biết khách lạ đang ở nhà mình là mẹ Kiều Vân mặt chị tươi tỉnh hẳn.

- Hóa ra chị là mẹ cháu Vân. Thằng Lân nhắc đến chị hoài mà hôm nay tôi mới biết. - Tiếng của người phụ nữ thanh thanh, chân thật. - Cháu Kiều Vân đau làm sao hả chị?

- Chắc là viêm họng. Sốt cao quá.

- Chị cho cháu đi bệnh viện đi!

Tường Vi có cảm tình trước sự lo lắng chân thành của người đàn bà. Cái dáng chân chất tạo cho cô sự gần gũi.

- Xin lỗi, tôi là Tường Vi, còn chị? - Tường Vi cố đáp lại sự thân thiện bằng cách muốn biết tên của vợ Quân.

- Em tên Thu. Nhà mình chỉ có cháu Kiều Vân thôi hả chị?

- Một thôi chị Thu ạ.

Tình huống bắt đầu khách sáo. Thấy vậy, Tường Vi đứng dậy:

- Cố gắng giúp Kiều Vân hộ bác. - Chị xoa đầu thằng bé từ lúc đầu đến giờ chỉ yên lặng ngồicạnh mẹ.

- Dạ, cháu với thằng Phiến sẽ lo ạ. - Thằng bé vừa lật quyển vở đầy những dòng chữ viết bằng mực tím vừa đáp.

- Chào chị Thu, chào anh. - Tường Vi nhỏ nhẹ nói và chị thấy mặt Quân như thừ ra trong im lặng. Đôi mắt thoáng buồn đầy vẻ tiếc nuối.

- Chị nhớ thỉnh thoảng đến nhà em chơi. Có lẽ các cháu cũng rất thích.

- Cám ơn chị, tôi sẽ đến. - Tường Vi nói và hiểu rằng lời của cô chẳng qua là lời xã giao của người thành phố. Có lẽ cô sẽ không đặt chân đến đây lần nào nữa.

Trời lại mưa lác đác. Mặt đường nhựa chỗ ướt chỗ ráo loang lổ. Trước khi ngồi lên yên xe đạp. Tường Vi thấy Quân đứng lên bên cửa và đang nhìn theo cô. Nhưng cô không quay lại, cho xe phóng đi, chỉ mong muốn về với con ngay lập tức.

Những viên thuốc tây đã làm cho cô bé Kiều Vân đỡ sốt nhưng người vẫn còn yếu. Về nhà Tường Vi đặt tay lên trán con rồi nằm thừ ra bên cạnh.

- Có nhờ được bọn chúng nó không hả mẹ?

- Được. - Tường Vi ôm chặt lấy đứa con gái. Đứa con truyền hơi nóng sốt sang cơ thể lạnh ngắt của người mẹ.

- Sao lại có sự trùng hợp thế này chứ? - Tường Vi vẫn còn bàng hoàng vì cuộc gặp gỡ vừa rồi, thở dài thốt lên một mình.

- Cái gì trùng hợp hả mẹ?

Con bé hỏi và nhìn vào đôi mắt mở to ráo hoảnh của Tường Vi.

Đầu óc đang lạc vào cõi suy tưởng bộn bề nên Tường Vi không nghe câu hỏi của đứa con. Đến khi Kiều Vân lắc mạnh tay cô và hỏi lại thì Tường Vi giật mình, đáp một cách vội vàng:

- À, à… có chuyện gì đâu… chuyện buôn bán của mẹ ấy mà. Thằng Lân bạn con ngoan lắm. Sao con lại nhìn mẹ như vậy?

Tường Vi không biết rằng khuôn mặt mình đang nhợt nhạt, đôi mắt trắng ra như người vừa qua một cơn đau đã làm cho đứa con duy nhất của mình lo âu.

Tường Vi thở dài, thẫn thờ bước lại trước tấm gương soi… Không hiểu Quân sẽ nghĩ gì về dáng vẻ của mình lúc này? Bần thần, cô xoa mạnh hai tay lên má, khuôn mặt dần trở lại sắc thái cũ, hồng hào, mịn màng, đôi môi đỏ mím lại. Chỉ có đôi mắt, đôi mắt đen vẫn chứa đựng sự hoảng hốt, ngạc nhiên và cả niềm vui nữa. Tường Vi thầm so sánh mình với vợ Quân. Rồi cô tự trách mình vẩn vơ, vô lý. Cô nấu ăn một cách chậm chạp, vừa làm vừa nghĩ ngợi mông lung. Liệu Quân có biết khi anh bị bắt đi cô đã đau khổ đến dường nào không? Tại sao Quân không hỏi cô một câu về điều đó? Cả cái thai mà anh đã để lại trong bụng cô nữa? Cô hình dung lại hình ảnh Quân lịch lãm ngồi bên cô vừa rồi mà hai bàn tay cứ run run.

Mà mình cần nhắc lại chuyện đó làm gì? Mười mấy năm rồi, thời gian đã bào mòn bao nhiêu thứ và bồi đắp nên bao nhiêu thứ. Chắc chắn trong Quân mọi chuyện đã mờ nhạt. Hay là Quân vẫn còn nhớ nhưng chưa hỏi tới? Cũng như cô, cô đã hỏi về anh câu nào đâu?

Không nên trách - Tường Vi tự lẩm bẩm nhưng sau đó vẫn thấy bứt rứt không yên. Suốt buổi trưa hầu như suy nghĩ của cô không rời khỏi hình ảnh của Quân. Nó không hề giống chút nào về những ngày cô luôn nghĩ về anh như hồi còn ở Bến Đá Lu, bây giờ ý nghĩ ấy đầy thắc mắc, đầy tưởng tượng, thương cảm lẫn hiếu kỳ.

Tường Vi biết rằng thế nào rồi Quân cũng sẽ đến đây, đến ngôi nhà này thăm và hỏi chuyện với mình. Dự đoán ấy làm cho Tường Vi vừa dễ chịu lại vừa lo lắng. Cô lo nếu vậy thì Quân và chồng mình sẽ nói gì với nhau. Chồng cô có một nỗi niềm riêng muốn giấu mặt với tất cả những ngườiquen thuộc.

Làm sao bây giờ? Tường Vi tái tê vì nỗi lo lắng mới. Canh cơm đã nấu chín nhưng Tường Vi thấy thờ ơ, không muốn ăn. Cô nghĩ đến chồng. Phải báo tin cho anh ấy biết. Cô tự nhủ và vội vàng ra chợ.

Chồng Tường Vi vẫn điềm nhiên ngồi trên sạp hàng tạp hóa, đầy dép giày, nón, mũ. Tấm lưng dài, gầy khom khom. Anh đang say sưa đọc sách. Vết thương tự năm nào đã in thành chiếc thẹo to vắt ngang qua má làm cho khuôn mặt lưỡi cày càng bị méo đi.

Chồng Tường Vi là ai? Chẳng ai khác, đó chính là Hiển, người mà có thời Tường Vi ghét cay ghét đắng, không muốn nhìn mặt. Khi lấy anh, Tường Vi coi đó như là số mệnh của tạo hóa quy định nhiều hơn là xuất phát từ tình cảm thiêng liêng mà con người đã đặt cho cái khái niệm êm ái: tình yêu.

- Con có khỏe không? - Hiển đặt cuốn sách xuống hỏi vợ?

- Đã hạ sốt rồi. Nó đang ngủ. Anh Hiển nè… - Tường Vi định nói rằng mình đã gặp Quân nhưng bỗng dưng ngần ngừ trước đôi mắt hơi hiêng hiếng của chồng. Có nên nói ra không. Cô suy tính và không dám nhìn thẳng vào mặt Hiển. Tường Vi có cảm giác Hiển đang hoảng hốt.

- Em định nói cái gì vậy?

- Không, chẳng có gì cả. Anh về ăn cơm đi, và trông con luôn!

Hiển bước xuống, đặt cuốn sách ở góc sạp, mắt còn băn khoăn nhìn Tường Vi, thoáng bối rối trên mặt vợ làm anh không được yên lòng.

- Hình như em đang định nói điều gì đó mà chưa tiện nói phải không?

- Không, chẳng có gì cả… - Tường Vi vừa xếp lại mấy cái mũ vừa cố tìm cách để Hiển khỏi nghi ngờ. - Em định nhờ anh đến chỗ chị Hạnh lấy thêm một số hàng. Nhưng thôi, anh về với con đi. Chiều dọn hàng em sẽ đến đó cũng được.

Buổi chiều còn lại với sạp hàng, Tường Vi chẳng buồn cất tiếng chào mời một người khách nào cả. Cô thờ ơ với cả người mua. Cuộc gặp gỡ Quân đã làm đảo lộn tất cả mọi nề nếp tính toán trong cô.

- Không thể không nói với Hiển. Trước sau gì họ cũng gặp nhau. - Tường Vi bần thần, tưởng tượng ra cuộc gặp gỡ sắp đến.

Lân “bươu”, Phiến "cụ non" và mấy đứa bạn nữa đã kéo đến nhà thăm Kiều Vân vào buổi tối. Cả bọn quay quanh giường của cô bé và bàn chuyện ở lớp học. Nghe những lời bàn cãi sôi nổi thơ ngây của bọn trẻ mà lòng Tường Vi cứ nao nao. Chốc chốc cô lại nhìn Hiển. Anh đang cặm cụi bên trang sách. Tường Vi không hiểu Hiển đã đọc đến cuốn sách thứ bao nhiêu rồi. Dường như đó là món giải trí duy nhất cùng với rượu và cờ mà Hiển không thể dứt ra được.

Lúc bọn trẻ ra về, Kiều Vân đã ngủ, Tường Vi quyết định kể với chồng về cuộc gặp gỡ vừa rồi. Cô kể hết.

Mặt Hiển tái nhợt, cặp lông mày như xù ra, thảm hại.

- Quân là cha của thằng Lân sao?

- Em đã đến nhà đưa vở của con nhờ chép bài…

Cả hai lặng im. Mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình.

Đêm hôm ấy, trời đổi gió. Mưa đổ ào ào trên các mái nhà. Tường Vi không ngủ được. Hiển cũng không ngủ được. Và ở nhà của mình, Quân ngồi một mình châm hết điếu thuốc này đến điếu khác.

Tiếng mưa gợi cho mỗi người bao ký ức của một quá khứ dài vời vợi.