Phần Thứ Hai (III)
Tường Vi nhớ đến từng chi tiết cái ngày mình bỏ nhà ra đi. Hôm ấy Tường Vi đã ra đi vào lúc trời sắp sáng, lần theo con đường cái dọc bờ sông, cố tránh gặp bất cứ ai, bóng đêm còn mờ mờ giúp cho cô thực hiện theo ý mình. Khi trời sáng hẳn, Tường Vi đã đến một bến đò cách khá xa xã mình.
Dòng sông Cái buổi sáng còn lờ mờ sương. Một chú gà trống của gia đình sống trên thuyền, đứng nhìn dòng nước và cất cổ gáy những tiếng cuối cùng.
Phải đi nhanh hơn nữa! Tường Vi nghĩ. Đôi chân mỏi nhừ, tay cầm chiếc túi đựng đầy quần áo, cô đi thẳng xuống bến nước. Không thể đợi ca nô, ca nô chạy trễ lắm. Tường Vi quyết định và ngỏ lời với một người đàn bà đang súc miệng ở đầu thuyền.
- Chị cho em qua chỗ bến xe bên kia sôngđược không?
- Định đi Đà Nẵng à?
- Dạ, chị giúp, em sẽ trả tiền.
- Bao nhiêu?
- Tuỳ chị. Nhưng em cũng không có nhiều tiền lắm đâu.
Lúc xe nổ máy, Tường Vi nhìn về vùng quê mình đã sống, nơi thăm thẳm một màu xanh của những rặng cây, vườn tược. Cô không khóc nhưng nước mắt cứ giàn giụa. Cô tự hứa là sẽ trở về, sớm hay muộn cô cũng sẽ trở về. Không thể bỏ hẳnmột vùng đất đã nuôi mình lớn lên, có bao nhiêu người quen thuộc, thân thiết, có bao nhiêu điều đáng nhớ…
Xe đỗ, khách xuống thành phố vào lúc gần trưa. Tường Vi ngơ ngác trước cảnh sống xa lạ đông đúc. Cái thai trong bụng làm cô yếu sức hẳn đi. Những con đường nhựa cắt nhau chi chít. Xe cộ qua lại tấp nập.
Tường Vi bước chầm chậm bên lề đường lớn, chẳng biết nên đi về hướng nào. Bây giờ cô chẳng khác nào con chim lạc bầy giữa khu rừng rậm, đại ngàn. Nỗi chán chường ứ lên đến tận cổ, thúc giục trong Tường Vi: Hay là quay trở về, quỳ xuống chân cha xin ông tha thứ? Cha mẹ nào chẳng thương con? Không được, không thể được. Nỗi đau khổ sẽ làm cha mình điên cuồng và chết mất. Thà biệt tăm thế này còn hơn! Phải đến chỗ dì của mình thôi!
Tường Vi hỏi đường đến bến xe Sài Gòn. Phải đi chừng hơn một cây số nữa. Cô định gọi xích lô, song cô quyết định phải chịu khổ. Số tiền trong túi chỉ còn hơn ba ngàn. Phần nhiều là tiền của cha cho thêm để mua sắm. Hơn lúc nào hết, bây giờ Tường Vi mới thấy tiền cần thiết như thế nào. Từ nay cô sẽ tự lo liệu với ba ngàn đồng ấy.
Cô thấy mệt mỏi ghê gớm, phần vì cả tuần căng thẳng chuẩn bị cho chuyến đi, phần vì đói. Suốt từ chiều qua đến giờ cô chưa có một miếng nào trong bụng. Song cô quyết định: Đến bến xe, trước lúc đi Sài Gòn, mình ăn cũng chưa muộn. Tiết kiệm một chút cũng chẳng mất đi đâu mà thiệt.
Đến ngã tư, cần phải qua đường, Tường Vi bỗng thấy luống cuống, hoa cả mắt trước cảnh xe cộ ngược xuôi. Cô nghĩ tại mình đói quá đấy thôi. Tuy vậy, Tường Vi vẫn cố vượt nhanh qua đường. Cô đi qua được nhưng bụng bắt đầu đau dữ dội. Tường Vi ôm lấy bụng, cố bước. Song đi một đoạn, mặt mày Tường Vi choáng váng, tay chân bủn rủn. Cô quỵ xuống bên lề.
Một người khách tốt bụng ngang qua, hỏi han và hiểu sự việc gọi xe xích lô cho Tường Vi vào viện.
Tường Vi quằn quại trên chiếc giường trải khăn trắng của phòng cấp cứu, chẳng biết kêu khóccùng ai.
Vị bác sĩ già chẩn bệnh, hỏi:
- Cô đang mang thai phải không?
- Dạ. - Tường Vi đáp trong tiếng khóc. Cô hiểu ở đây chẳng cần phải giấu làm gì.
- Cô chẳng nhắn ai cả sao? Người thân đâu?
- Chẳng… có ai cả. Chỉ có mình… - Tiếng Tường Vi tắt nghẹn. Cô cong người ôm lấy bụng.
Đôi mắt của người bác sĩ già cứ nhìn cô qua phía trên đôi khung kính trắng với vẻ không hiểu.
- Ảnh hưởng đến cái thai trong bụng rồi. Làm sao lại để đến nông nổi này chứ? - Ông nói và quay sang bảo cô y tá đứng gần. - Chuyển cô này sang khoa sản.
Tường Vi bị sảy thai. Đến tối, cơn đau giảm dần, nhưng cô mệt lả người. Tường Vi cũng chẳng hiểu đây là điều rủi hay may. Giọt máu mà Quân gieo trong lòng cô từ đây không còn nữa. Cổ Tường Vi khô rát. Bà hộ lý cho cô một ly nước chè pha đặc, hỏi với lòng thương xót:
- Nhà ở xa lắm sao em?
Tường Vi chỉ còn biết gật đầu. Cũng may trong bệnh viện chẳng ai điều tra gốc gác cô tỉ mỉ. Cô nhờ những người thăm nuôi các bệnh nhân cùng phòng mua hộ cháo. Bốn ngày sau Tường Vi ôm túi quần áo trốn khỏi bệnh viện với vết thương lòng chẳng bao giờ nguôi ngoai, cô không dám chào hỏi ai, cũng không để lộ cho ai biết mình trốn đi.
*
* *
Đô thành Sài Gòn rực rỡ và đồ sộ làm Tường Vi choáng ngợp khi đặt chân đến. Cô đã từng tưởng tượng ra khung cảnh thành phố này qua những lá thư của người dì nhưng sự tưởng tượng của cô khác xa so với thực tế. Sài Gòn rộng lớn và đông đúc hơn thành phố gần ở quê cô rất nhiều. Phức tạp hơn, ồn ào hơn.
Tường Vi đến vào buổi chiều. Còn một ít tiền, cô quyết định thuê xe xích lô máy, và đưa cho người lái xe địa chỉ trên tấm bì thư nhàu nát.
Chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà ba tầng, nằm trên một trục đường lớn. Chung quanh là những hiệu buôn đèn đỏ đèn xanh lấp lóa và những bản quảng cáo in đứng, in nghiêng đủ kiểu, đủ màu.
Người đàn bà mập tròn khoác trên mình chiếc áo cánh mỏng, trống trải nhìn Tường Vi dò xét. Còn Tường Vi nhận ra đó chính là dì Phước, dì ruột của mình. Đã có lần cô xem ảnh của bà rồi.
- Dì không nhận ra cháu à? Cháu là con má Loan đây mà.
- Ồ, con Tường Vi hả?
Hai dì cháu ôm chầm lấy nhau. Người đàn bà đứng tuổi mừng rỡ, còn Tường Vi thì khóc òa lên. Bao đau đớn tủi nhục bị đè nén bây giờ bỗng dưng như muốn trào ra cùng nước mắt.
- Sao cháu tái nhợt như tàu lá vậy? Chắc là đói phải không?
Tường Vi nhìn dì một cách e ngại:
- Cháu mệt quá. Chắc là do say xe nữa.
Cả nhà dì đang có mặt đông đủ. Ông dượng Tân, người to, đường bệ trong bộ pyjama nâu viền xanh là phẳng. Chị Ánh Hồng, người thon thả, có nét đẹp sắc sảo kiêu kỳ, đôi mắt lá răm giống mẹ. Đức Cường, con thứ hai của dì, có thân hình cao lớn giống cha, lại thêm chiếc răng khểnh duyên dáng. Bà vú Tuân, người to bè bè, chân bước vòng kiềng.
Dì Phước giới thiệu cô với tất cả mọi người. Ai nấy vui vẻ, tỏ ra quý mến Tường Vi, coi cô như một đứa bé hiền hậu, chân chất cần được thương yêu.
- Lão già ấy có khỏe không? - Dì Phước hỏi.
- Dạ? - Tường Vi biết dì hỏi về cha mình nhưng cô không hiểu tại sao bà lại gọi là “lão” một cách khó chịu nên cô tỏ ra chưa biết.
- Tau hỏi cha mày có mạnh khỏe không?
- Dạ, khỏe.
Qua một đêm, trên vùng đất xa lạ, Tường Vi vẫn còn mệt mỏi, khuôn mặt cô hốc hác, xanh xao. Nhưng Tường Vi được Ánh Hồng dùng xe máy chở đi khắp thành phố. Ánh Hồng tỏ ra hãnh diện với đứa em gái cùng tuổi, coi việc giới thiệu cho Tường Vi biết những cảnh quan thành phố là cách thức thể hiện sự hiểu biết, từng trải của mình. Họ vào Chợ Lớn, chợ Bến Thành rồi phóng xe vun vút ra xa lộ Biên Hòa.
Những lần đi chơi, nỗi buồn trong Tường Vi vơi bớt nhưng được gần tháng cô dần dần thấy lo lắng. Nên mở đầu với dì như thế nào về mọi chuyện đã xảy ra? Cô chưa nói gì về thời gian ở lại với dì. Bà dì cũng chưa hỏi, nhưng qua các cử chỉ của bà, Tường Vi biết bà đang thắc mắc.
- Thưa dì, con có chuyện muốn thưa với dì. - Vào một buổi chiều, có hai dì cháu ở nhà, lúc này sức khỏe của Tường Vi đã hồi phục, cô lễ phép nói với bà Phước. - Dì cho cháu xin ở lại đây với dì, dượng và các anh chị. Dì hãy giúp cháu tìm một việc gì đó để làm. - Tường Vi tường thuật hết mọi chuyện. Vốn là người không dối trá, vả lại, nghĩ nói thật có khi dì thương nên Tường Vi không hề giấu giếm một chi tiết nhỏ nào. Cô kết thúc câu chuyện với ánh mắt van lơn. - Nếu trở về cháu sẽ chết mất. Dì hãy thương cháu, giúp cháu…
Nghe chuyện, mặt bà dì lạnh ngắt. Chiếc cằm bị chà qua chà lại trong lòng bàn tay. Đôi mắt đột nhiên thay sắc, lẫn lộn giữa khó chịu và thương xót.
- Đã vậy thì biết làm thế nào khác được. - Cuối cùng, bà dì thở dài nói với đứa cháu. - Thôi thì mày hãy lo chuyện nấu nướng giặt giũ trong nhà thay cho bà Tuân. Thời buổi khó khăn này có làm thì mới có ăn.
Kể từ hôm ấy, không chỉ có bà Phước mà mọi người trong nhà đều nhìn Tường Vi với cái nhìn hoàn toàn khác trước, kẻ cả, có gợn chút tình, song đó chỉ là thương hại. Tường Vi không hề phàn nàn, coi đó như một niềm ân phước. Dù sao giúp công việc trong nhà dì cũng tiện hơn.
Bà Tuân, người giúp việc trong nhà đã mất chỗ kiếm sống, tỏ ra căm ghét Tường Vi. Trước lúc rời khỏi nhà dì, bà không thèm chào hỏi cô một câu, chỉ ném cho cô một cái nhìn đầy tức giận.
Tường Vi làm mọi việc trong nhà một cách cẩn thận, việc gì cũng để tâm đến, cố ý làm cho vừa lòng dì. Chuyện chợ búa giá cả lúc đầu chưa quen, nhưng dần dần Tường Vi có kinh nghiệm và thành thạo. Ngoài chuyện bếp núc, cửa nhà, cô có trách nhiệm lo giặt và ủi quần áo cho cả nhà.
Nhiều lần nhớ quê, nhớ những ngày sung sướng vô tư thuở nào, Tường Vi thấy buồn rười rượi. Song công việc bận rộn làm cho nỗi buồn phôi pha đi phần nào.
Những bộ quần áo cũ mà Ánh Hồng không dùng nữa được dì Phước đẩy sang cho Tường Vi. Sức khỏe hồi phục và ăn mặc theo kiểu tân thời của thành phố trông Tường Vi lộng lẫy hẳn. Khách đến nhà, nhất là những người đàn ông, cứ hau háu nhìn Tường Vi. Mặc dù cùng trang lứa với Ánh Hồng nhưng ở Tường Vi mọi cái đều toát lên vẻ tươi mát ưa nhìn hơn, có lẽ tại Ánh Hồng dùng nhiều mỹ phẩm, lại quá trau chuốt nên trông cô quá sắc sảo, mất hẳn vẻ hồn nhiên. Ánh Hồng có lúc cũng phải thốt lên:
- Mày đẹp thật đấy Tường Vi ạ. Ai mà biết là đã… đâu chứ.
Còn Đức Cường có lần thổ lộ với cô:
- Này, mấy đứa bạn của anh, chúng nó bảo em đẹp bằng các hoa khôi của thành phố này đấy.
Đôi mắt người anh họ nhiều lúc nhìn Tường Vi âu yếm nhưng bao giờ cũng giấu kín sự ngưỡng mộ sau những câu trêu đùa nho nhỏ.
Dượng Tân, chồng dì Tường Vi, là một viên chức thuộc loại bề thế ở thành phố, nên khách khứa đa phần là những người sang trọng giàu có. Hầu như trong nhà tuần nào cũng có khách đến chơi: bạn bè, đồng sự của dượng, bạn bè của Ánh Hồng, của Đức Cường và một số bạn bè riêng của dì Phước.
Tường Vi học hỏi cách pha nước, cách sắp bánh kẹo để mời khách và cách cắm nhiều loại hoa theo từng mùa khác nhau. Qua ánh mắt chiêm ngưỡng của khách khứa đến nhà, Tường Vi biết mình trắng hơn và đẹp ra. Cô không nguôi nhớ Quân, nhớ cả đến Phan, người mà gia đình đã chọn cho cô. Nhưng trong cơn xoáy của mọi âm thanh, xô bồ, gấp gáp, Tường Vi thấy những ngày ở Bến Đá Lu sao xa xôi quá, nỗi nhớ của cô cũng vời vợi quá. Tiếp xúc với nhiều hạng người, nhiều lúc cũng nuôi những hy vọng mơ hồ nhưng cô giấu kín trong lòng mình, không dám lộ mặt ra nhiều trước đám khách đến nhà. Địa vị của cô không cách xa địa vị người giúp việc là mấy. Tường Vi bắt mình phải ý thức được điều đó một cách rõ ràng. Dù sao như vậy cũng tiện cho cô hơn.
Tuy nhiên, thời gian trôi đi, nhiều lúc Tường Vi cảm thấy tủi thân. Mối quan hệ giữa cô với Ánh Hồng rạn nứt dần. Hồng lúc đầu nhờ vả sau đó gần như là bắt cô giặt giũ và là toàn bộ quần áo. Mà hầu như chẳng lần nào cô ta bằng lòng với cách làmcủa Tường Vi, lúc càu nhàu về chuyện là quần áo không đẹp, không phẳng, lúc nhăn nhó vì giặt áo chưa trắng.
Làm nhân viên ở một ngân khố, Ánh Hồng bao giờ cũng diện ngất trời và đuổi kịp các mốt ăn mặc mới nhất. Cô ta yêu Luận, nghe đâu là một sinh viên trường luật. Cái tính hay ghen của Ánh Hồng làm cho hai người cứ lục đục luôn. Mỗi lần giận dỗi, về nhà Hồng lại trút lên cô em họ.
Tường Vi cam chịu và cố hết mức làm vừa lòng bà chị họ nóng nảy, có lúc còn tìm cách an ủi, xoa dịu nỗi bực dọc của chị ta.
- Con Loan, mẹ cháu, phải nói nó chết là tại nó. Dì đã bảo không được đi hát. Cứ đi chẳng chịu nghe lời. Uổng thật, nó đẹp lắm. Thế mà cứ đòi theo gánh hát. Mà thời đó, có hai chị em. Dì cũng chẳng lo cho nó được. Phải chi khấm khá như sau này… - Dì Phước nhiều lần vui vẻ, kể chuyện với Tường Vi về mẹ cô, bà nói với giọng ngậm ngùi, thương tiếc, bằng tình cảm chân thật từ đáy lòng. Nhưng đó là lúc vui vẻ, còn những lúc khác tính tình thất thường, bà mắng mỏ Tường Vi chẳng chút nể nang.
Dượng Tân được Tường Vi coi như người vui tính nhất nhà, những lúc rời khỏi bộ com-lê trang trọng trông ông đến là hiền, đôi lúc còn pha chút hài hước, hóm hỉnh. Đi đâu về mua quà cho mọi người, không bao giờ ông quên phần cho Tường Vi. Có lúc ông nhỏ nhẹ bày cho cô cháu: "Đừng có kẹp tóc. Cứ xoã tóc xuống vai, như vậy trông hay hơn nhiều." Chỉ có cái mũi của dượng hơi to và lúc nào cũng đỏ trông rất buồn cười.
Tường Vi không có nhiều bạn bè. Đến thành phố đồ sộ này hơn sáu tháng cô mới quen và đi lại chơi với chị Hai Tất. Hai người quen biết nhau trong điều kiện đơn giản. Hai Tất giúp việc cho một hãng buôn cách nhà dì ba số. Hay đi chợ, lại cùng đường nên hai người quen nhau, thân nhau. Hai Tất có một người mẹ già sống trong một ngôi nhà nhỏ, tồi tàn ở ngay trong thành phố. Chị giúp việc và lấy tiền về nuôi mẹ, rồi khi bà cụ mất vì ốm, chị vẫn tiếp tục đi ở để nuôi mình. Nhưng một lần do bị nghi là lấy trộm hàng nên Hai Tất bị đuổi. Tường Vi chẳng hiểu chị sống bằng gì. Đôi lúc rảnh rỗi cô tạt qua căn nhà tồi tàn thăm chị, song căn nhà thường khóa cửa.
Đối với Tường Vi, việc dì ruột để ở trong nhà là một ơn lớn, cô không bao giờ dám bội bạc, xu phụ. Còn việc phải giúp cho dì là điều tất nhiên, có làm thì mới có ăn. Tường Vi không hề kêu ca oán trách. Nhưng một phiền toái đã bắt đầu, vì ông dượng đã tỏ ra thương Tường Vi một cách quá bất thường. Ông lén lút cho tiền cô và thỉnh thoảng nhìn cô với đôi mắt khác lạ của người lớn tuổi. Có khi dưới bếp ông xoa xoa tay trên vai cô, khen cô dịu dàng, hứa là sẽ bàn với dì xin cho cô một việc gì đó để đi làm. Linh cảm của người phụ nữ báo cho Tường Vi biết thế nào là tai họa. Cô cố lẫn tránh ông dượng, cố tránh mọi cử chỉ xúc phạm bà dì, cố tỏ ra ngây thơ trước sự vuốt ve của dượng với ý nghĩ: Rồi ông ta sẽ quên đi, sẽ thấy rằng cô chỉ quý ông như một đứa cháu quý trọng bậc cha chú. Nhưng có những tai họa người ta biết trước mà vẫn không sao tránh được. Tối hôm đó là tối sinh nhật của Ánh Hồng, nhà rất đông khách. Tuy bánh trái, hoa quả và các món ăn thức uống được đặt sẵn, nhờ các tiệm hàng mang tới nhưng phải chạy tới chạy lui và lo dọn dẹp nên Tường Vi mệt bở hơi tai. Cô lên giường lúc kim đồng hồ chỉ gần mười hai giờ. Trong lúc giấc ngủ chập chờn. Tường Vi giật mình thức giấc vì ai đó đã ôm chặt, lấy cô, phà vào mặt cô hơi bia chua lợm.
- Nằm yên nào… dượng đây mà… Nằm yên…
Tường Vi vùng vẫy, không dám la to. La to lúc này thật là bất lợi.
- Đừng… đừng, dượng Tân… - Tường Vi đẩy người đàn ông. Song ông ta đã giữ chặt lấy tay cô, cái đầu hói to bự áp chặt vào ngực cô, làm hàng nút bóp trên ngực áo cô xổ tung ra. Những chiếc râu ngắn lướt đi lướt lại trên làn da non làm Tường Vi phải oằn người.
- Đừng… đừng… dượng ơi! - Tường Vi nghẹn ngào. - Đừng làm vậy… dượng! Dượng!
Người đàn ông như chẳng nghe thấy tiếngnấc đau đớn. Ông ghì chặt Tường Vi như con thú say mồi. Hai bàn tay ông rắn chắc như gọng kìm,chẳng mấy chốc đã đẩy Tường Vi vào thế chống đỡ khó nhọc.
- Nằm yên… dượng sẽ xin cho cháu việc làm. - Cùng với giọng khàn khàn hổn hển, Tường Vi thấy chiếc quần mình bứt toạc ra. Cô muốn cắn người đàn ông hòng cứu nguy cho mình nhưng đầu cô đã bị đè nghiến xuống giường. Sức vùng vẫy của Tường Vi yếu hẳn đi. Cô òa khóc nức nở.
Cùng lúc ấy ngọn đèn ở hành lang bất ngờ bật sáng, rồi ngọn đèn trong phòng Tường Vi cũng bừng sáng. Bà Phước, dì của Tường Vi, đang đứng ngay giữa cửa phòng. Mắt bà trợn trừng, miệnghá hốc.
Người đàn ông hoảng hốt ngồi bật dậy. Còn Tường Vi kinh hoàng, câm bặt cả tiếng khóc, cô kéo vội chiếc quần đã bị rách lên và vòng tay che lấy bộ ngực trần trụi.
Ngồi chết lặng trên giường, Tường Vi chẳng biết phải làm gì. Cô thấy người đàn ông bên cạnh, đầu rũ xuống, thảm não. Căn phòng lạnh tanh. Chỉ có tiếng u u rất nhỏ và đơn điệu phát ra từ bóng đèn nê ông.
Tường Vi biết chắc sẽ có một cuộc phán xử. Cái giây phút chờ đợi ngắn ngủi ấy đã làm cho mắt cô hoa lên. Cô chỉ biết lui dần về phía góc giường, đón nhận sự trừng phạt. Khuôn miệng há hốc, khuôn mặt đau đớn lẫn tức giận, bà Phước đã phá tan bầu không khí yên lặng bằng cách chồm tới, giáng mạnh vào đầu ông chồng một cái tát.
- Đồ khốn nạn! - Bà gầm lên, giận dữ.
Người đàn ông không nói không rằng sau cái tát dữ dằn. Ông ta xộc xệch trong bộ đồ ngủ, chuồn thẳng ra cửa.
- Đẹp mặt thật! - Bà Phước gầm lên, cái môi dưới trễ ra, để lộ hai hàm răng ngậm chặt, mắt chòng chọc hướng về phía Tường Vi. - Quả là nuôi ong tay áo mà...
- Dì… - Tường Vi muốn nói rằng mình chẳng có tội gì trong chuyện này. Nhưng miệng cô không mở ra được. Đáp lại sự ú ớ nghẹn uất của cô là một cái tát nảy đom đóm mắt. Thêm mấy cái tát nữa làm Tường Vi nhào sấp xuống giường. Cô nghĩ mình sẽ bị cào xé bởi móng vuốt, bởi cơn ghen tuông, bởi lòng tự ái bị xúc phạm của dì. Nhưng chẳng rõ điều gì đã kìm lòng bà Phước, bà không đánh thêm, chỉ nắm mái tóc lật ngược Tường Vi ngửa ra:
- Sao mày hư đốn đến mức này, hả con kia? - Bà hỏi và thở hổn hển. Đôi mắt tím ngắt dưới ánh đèn nê ông. - Ngày mai phải cút ra khỏi cái nhà này. Hèn gì mà đã một lần có chửa phải bỏ nhà mà đi. Đồ đĩ hư đốn.
Có lẽ với Tường Vi như vậy là đủ, và còn phải xử sự với đức ông chồng hư hỏng nên nói xong, bà vội vàng chạy lên lầu. Tường Vi chẳng buồn mặc lại áo quần, nằm ấp mặt vào gối. Cô thức trắng đêm hôm ấy với những giọt nước mắt, với những tiếng chửi rủa, càu nhàu của bà dì từ trên lầu vọng xuống.
Ngôi nhà sang trọng trang trí lộng lẫy để mừng sinh nhật của Ánh Hồng, sáng ra bỗng dưng ảm đạm, sầu não như đang có đám tang. Ánh Hồng nhổ nước bọt trước mặt Tường Vi. Đức Cường thì im lặng quan sát đứa em con dì, khe khẽ lắc đầu, khuôn mặt trẻ trung đọng những nét buồn và đầy trầm tư.
Ông Tân đi làm sớm hơn mọi ngày. Bộ com-lê màu sữa, thắt cà vạt hoa trang trọng, với những bước chân nhanh nhảu, khó ai biết được ông đang nghĩ gì.
- Mày phải quay về với cha mày! - Khi các con đã đi làm, đi học, còn hai người ở nhà, bà Phước chưa hết tức giận nói với Tường Vi. - Xếp hết áo quần vào. Tiền đây. - Bà rút một nắm tiền đặt trên bàn. - Không thể ở đây nữa. Ra thẳng bến xe mà về!
Tường Vi thu góp đồ đạc cho vào cái túi nhựa, lí nhí chào dì lần cuối cùng và lặng lẽ bước ra khỏi nhà. Đường phố nhộn nhịp mà lòng cô thì trống rỗng, tẻ nhạt. Tường Vi thoáng nghĩ tới việc kết liễu đời mình nhưng rồi cô không đủ can đảm. Về đâu bây giờ? Tường Vi bước mà chẳng hình dung nổi mình sẽ bước về nơi nào. Không thể trở lại quê nhà. Mọi người sẽ nghĩ gì khi thấy cô trở lại? Mỏi mệt, Tường Vi ôm túi ngồi lỳ trên ghế đá công viên. Khi ánh đèn đường tỏa sáng, bắt đầu cho đêm dài đầy sợ hãi, Tường Vi mới ôm túi đứng dậy và lê gót chân lang thang. Chợt Tường Vi nhớ tới Hai Tất. Biết đâu giờ này chị ấy đã về? Mình có thể nhờ nhà chị qua đêm chăng? Niềm hy vọng bé nhỏ làm Tường Vi nhẹ nhõm.
Hai Tất đang có mặt ở nhà. Khuôn mặt người phụ nữ chưa chồng ở tuổi trên ba mươi ấy nhìn thấy Tường Vi, rạng rỡ hẳn lên.
Ngồi bên nhau, Tường Vi ngao ngán kể lại mọi chuyện.
- Thế thì ở lại đây với chị!
Tường Vi ngạc nhiên thấy Hai Tất sống khác hẳn thời gian chị giúp việc cho hãng buôn ở gần nhà dì của mình. Chị ăn mặc đẹp đẽ. Người thơm nức nước hoa. Đêm đêm, chị bảo Tường Vi ở nhà còn chị thì đi làm
- Chị làm việc gì?
- Sau này em sẽ rõ.- Hai Tất đã trả lời khi Tường Vi hỏi.