← Quay lại trang sách

Phần Thứ Hai (IV)

Ở nhà tù quận, suốt một tuần liền, hầu như ngày nào, vào buổi sáng, Quân cũng bị đưa lên hỏi cung. Ở đây không chỉ có đánh đập mà đủ cực hình tra tấn. Đám an ninh của quận đã tọng cả nước ớt lẫn nước xà phòng vào bụng Quân. Có lúc anh bị treo ngược chân lên trần nhà.

Các nhân viên tra hỏi, ai nấy mặt lạnh như tiền, chỉ lặp đi lặp lại câu hỏi:

- Mày làm việc cho Việt Cộng từ khi nào? Ai giao lựu đạn và truyền đơn cho mày? Cùng với mày trong xã còn những cơ sở nào mà mày biết?

Quân không rõ phải nên trả lời như thế nào. Quả thực anh hoàn toàn không biết. Nhiều lần anh tự hỏi, ai đặt các thứ kia vào vườn Hội Bang? Còn Bốn Thanh, tại sao chính thị bảo là đã nhìn thấy anh cất giấu? Bức màn bí mật cứ tối đen tối mò, anh chẳng thể nào vén lên được. Quân ý thức đầy đủ rằng, nếu anh nhận mình là Việt Cộng thật sự, các thứ kia là của chính anh thì chắc chắn anh sẽ ở tù rục xương, có khi còn bị giết chết.

Quân cương quyết trả lời “không biết” dù mấy lần bị ngất đi, sống lại. Nhưng đến ngày thứ bảy, chán chường trước cảnh tra tấn, Quân tự nhủ: Không chừng nhận có khi đỡ bị đánh. Vì cung cũng đã lập xong, chắc bọn chúng chẳng cần hỏi.

Buổi sáng, đứng trước một viên an ninh, Quân tỏ ra thành khẩn, khai mình "vào rừng bị Việt Cộng tuyên truyền nên nhận lựu đạn và truyền đơn để cất giấu nhưng chưa dám làm gì.".

Viên an ninh tỏ ra hài lòng trước bản cung mới nhất. Tuy nhiên, Quân vẫn bị mấy trận, bán sống bán chết nữa về câu hỏi: "Có biết ai trong làng là cơ sở của Việt Cộng không?"

Cũng chính cái ngày mà Quân tự nhận bừa để hòng tránh bớt đòn cũng là ngày anh chuyển sang phòng giam mới - phòng giam không phải dành cho diện tình nghi.

Cùng ở phòng mới có một người đàn ông lớn hơn Quân đến mười tuổi - một người có khuôn mặt vuông vức, nước da trắng. Chẳng mấy chốc, họ làm quen với nhau và người kia đã tự giới thiệu:

- Tên tôi là Công, còn chú em tên gì?

- Quân. - Quân há cái miệng bị đánh sưng vùra đáp.

- Làm sao mà để chúng bắt được thế này? - Công hỏi.

- Để lộ truyền đơn và lựu đạn. - Quân xét thấy người cùng phòng với mình có vẻ thật thà nên chẳng giấu làm gì.

Hai người tỏ ra thân thiết với nhau hơn. Tuy nhiên, khi Quân hỏi về lai lịch của Công thì anh bảo:

- Có lẽ không cần phải tìm hiểu kỹ làm gì, đó là nguyên tắc.

Công nói với Quân về tình hình cách mạng miền Nam đang phát triển mạnh. Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam đã được thành lập. Rồi đây cả miền Nam sẽ được giải phóng. Công còn nói thêm bao nhiêu điều nữa mà Quân mù tịt, chưa được nghe tới bao giờ.

Suốt ngày Công cứ đi đi lại lại trong phòng, hết nhìn qua khe cửa lại nhìn lên trần nhà, trông anh chẳng khác nào con gấu bị nhốt trong lồng sắt, cố tìm cách thoát về rừng. Đến gần tối ngày thứ ba, Công nói nhỏ với Quân, khi hai người vừa ăn xong bát cơm tù:

- Chúng nó sắp đưa ta về nhà lao tỉnh đó!

- Sao anh biết? - Quân hỏi mà lòng đau nhói. Anh cũng không phân tích được do đâu khi mình nói ra cái điều sét đánh kia mà mặt Công cứ tỉnh khô như chẳng có gì đáng để tâm

- Nghe bọn gác tù nói với nhau.

Trong khi đó, Quân còn mải đuổi theo dòng suy nghĩ của mình. Thế là càng ngày mình càng xa Tường Vi. Không hiểu tình cảnh cô ấy ra sao. Lòng Quân rối bời.

Trong bóng tối mờ mờ, Quân thấy đôi bàn chân của Công không ngừng bước quanh lần theo bốn bức tường. Còn Quân chán chường ngồi ủ rũ ở một góc. Đàn muỗi cứ vo ve mãi làm anh không thể ngủ, mà cánh tay trái của Quân do bị một đòn quá nặng từ mấy ngày trước giờ vẫn còn đau nhức, nhấc lên nhấc xuống khó nhọc.

Đến giữa đêm, nghe tiếng động, Quân giật mình thức giấc và anh thấy Công đang leo lên trần nhà. Thoáng nghi ngờ làm Quân không thể kìm được câu hỏi:

- Anh định làm gì, hả?

- Im lặng. - Nghe hỏi, người đàn ông có đôi chân to bè bè, thả nhẹ người xuống, tiến lại chỗ anh thầm thì. - Phải trốn! Một miếng ván trần nhỏ kia ai đã cạy bớt đinh, đang để hở. Mình sẽ thoát ra chỗ đó và giở mái ngói, xuống đất.

- Cho em theo với chứ? - Quân hỏi mà chẳng kịp nghĩ ngợi, theo anh, dù sao mình không phải về nhà tù tỉnh là được rồi.

- Cậu sẽ đi theo tôi. Nhưng phải thật im lặng đấy. Cậu mà để lộ tôi bỏ cậu lại ngay.

Công lại đu lên tường. Quân đứng nhìn, vừa run vừa lo. Quân không ngờ con người suốt ngày đi quanh trong phòng giam kia là một người có sức khỏe kỳ lạ. Bằng hai bàn tay, Công vừa bám kẽ hở của trần nhà, vừa đẩy dần thanh gỗ ván lên trên. Và chẳng mấy chốc anh ta đã lọt được qua lớp ván lót, tiếp tục mở ngói trên mái.

Quân đứng ngây ra, vừa sợ hãi, vừa mừng rỡ khi thấy một thoáng ánh sáng mờ mờ từ trên cao rọi xuống phòng giam.

- Này, cậu trèo lên đây đi! - Sau khi tháo xong các thứ Công thò đầu xuống giục.

Quân cố bám vào tường đu lên. Một cánh tay bị đau làm anh trượt mãi nhưng cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của Công anh cũng leo lên được trần nhà và sau đó cùng Công xuống đất, chui qua các bờ rào thép gai để ra ngoài rồi bò dần về phía một cánh đồng. Đêm vắng lặng, sương rơi lạnh lẽo nhưng Quân cứ lon ton bám theo sau người đàn ông trung niên. Khi hai người đặt chân đến bờ sông Cái thì trời sắp sáng. Mặt sông đang mùa đầy nước trông rộng mênh mông.

- Phải nấp lại bên này sông thôi. Tối hẵng bơi sang bên kia. Cậu biết bơi không?

- Dạ, biết.

Họ chọn một lùm cây um tùm ven sông để nấp và chờ khi trời tối lại lần mò trong bóng đêm để đi tiếp. Cho tới khi về đến bìa rừng, Quân mới biết Công là một cán bộ nằm vùng sừng sỏ của lực lượng cách mạng ở huyện và anh ta bị bắt giam vì một cơ sở làm phản. Ngày ấy, số thanh niên lên rừng tham gia lực lượng cách mạng còn ít nên chính quyền cách mạng tại địa phương tiếp nhận Quân không khó khăn mấy. Tuy Quân không dám nhận mình là người của cách mạng, nhưng anh công khai nói rằng, vụ cất giấu truyền đơn và lựu đạn tại nhà Hội Bang là do mình làm.

Được học tập, được hướng dẫn nhiều thứ, chẳng bao lâu Quân được bổ sung vào một đơn vị chủ lực của Huyện đội. Phong trào Đồng khởi trong giai đoạn này diễn ra ở nhiều nơi, và Quân đã trở thành một chiến sĩ. Rất nhiều anh em trong đơn vị nể phục Quân về lòng dũng cảm khi chiến đấu. Tuy vậy, lúc nào trong lòng anh cũng không nguôi nỗi nhớ Tường Vi. Tường Vi làm gì? Đã lấy chồng chưa, bây giờ đang sống ra sao? Các câu hỏi cứ xoáy vào tim anh, day dứt. Và rồi cuộc chiến tranh khốc liệt, như cái vực xoáy khổng lồ, cuộn lấy Quân vào vòng quay của nó. Anh ấp ủ giấc mơ riêng. Giấc mơ lúc nhạt nhòa lúc bùng cháy theo thời gian.