← Quay lại trang sách

Phần Thứ Ba (I) Cơn Mưa Lúc Hoàng Hôn

Kiều Vân bước lên bảng. Cầm viên phấn trong tay, cô bé lúng túng, chẳng biết giải bài toán như thế nào. Buổi sáng cùng học với Lân và Phiến, Kiều Vân đã được hướng dẫn và làm đi làm lại, vậy mà bây giờ cô bé cảm thấy mọi thứ cứ rối tinh rối mù. Các con chữ trên hình vẽ A B C D cứ lấp lóa.

- Thế nào? Làm đi chứ! - Cô giáo liếc nhìn chưa thấy Kiều Vân viết dòng nào, liền giục.

Kiều Vân lại gí gí viên phấn lên mặt bảng, miệng lẩm nhẩm mà đầu óc để tận đâu đâu. Buổi trưa trước khi đi học cô bé thấy cha mình về nhà với khuôn mặt rầu rĩ, râu dưới cằm tua tủa. Không hỏi nhưng cô bé thấy lo lo. Bây giờ, trên bảng, nhớ đến khuôn mặt cha, bỗng dưng Kiều Vân quên sạch. Cô liếc xuống dưới và thấy đầu các bạn cùng lớp nhấp nhô. Có bạn nào đó khẽ nhắc nhưng Kiều Vân không nghe rõ.

- Thế nào? Không giải được à? Em có làm bài tập ở nhà không?

- Thưa cô, có ạ!

Cô giáo gật gật làm cặp kính trắng trên mũi cũng nhịp theo. Cô lật vở bài tập của Kiều Vân ra xem và hỏi:

- Làm rồi mà bây giờ không giải được? Ai làm giúp cho em phải không?

- Thưa cô, các bạn đã chỉ và chính em đã giải được.

- Vậy mà bây giờ không giải được. Lạ thật đấy! Thôi xuống đi! Bốn điểm nhé!

- Thưa cô! - Phiến từ dưới lớp đứng lên, liến thoắng. - Bạn ấy vừa ốm dậy ạ. Chúng em học nhóm, có hướng dẫn cho bạn ấy, nhưng chắc bạn ấy quên ạ.

- Vừa ốm xong à? Vậy thì không ghi điểm vào sổ lần này. Lần sau sẽ gọi tiếp! Trần Trung đâu,lên bảng!

Trần Trung bước lên, cầm phấn một cách bình tĩnh và cậu ta giải bài toán đâu vào đó, viết một mạch, cứ như là sắp sẵn trong đầu. Kiều Vân buồn rầu, cảm thấy xấu hổ. Có thế mà mình không nhớ được. Cô bé tự trách, không dám quay mặt xuống nhìn Lân và Phiến. Cổ cô tự nhiên nghèn nghẹnkhó chịu.

- Sao tệ vậy, hả Kiều Vân? - Lân chặn cô bé lại hỏi trong giờ ra chơi. - Bài bọn mình đã giải rồi mà?

- Quên biệt. - Cô bé đáp.

- Thôi ngày mai sẽ học tiếp, học cho hết quên thì thôi. - Phiến xen vào. - Giờ thì chơi một chút đã.

Nói xong, cậu bé có thân hình nhỏ thó vụt chạy ra góc sân, nơi các bạn đang tụ lại thành đám đông.

- Này! - Khi chỉ còn mình với Lân, Kiều Vân nói với bạn. - Hình như bác Quân, ba Lân có quen với ba mẹ Kiều Vân hay sao ấy. Hôm kia bác Quân có đến nhà mình chơi.

- Vậy à? - Lân “bươu” ngạc nhiên và niềm rạng rỡ xuất hiện trên mặt cậu. Tuy vậy đang lúc ham chơi với bạn bè, cậu bé vụt chạy đi, không hề hỏi thêm câu nào.

Kiều Vân khó chịu trước vẻ vô tư của bạn, mặc dù cô biết Lân "bươu" chẳng hiểu gì trong việc này. Đứng một mình, tựa người vào bức tường màu vàng đục, Kiều Vân tự hỏi: Tại sao ba mình lại tỏ ra rầu rĩ kể từ khi bác Quân đến nhà?