← Quay lại trang sách

Phần Thứ Ba (II)

Quân dạo qua dạo lại khắp các sạp hàng ở chợ, rồi anh nhận ra nơi bán hàng của Tường Vi. Cô đang ngồi trên cái sạp gỗ đầy mũ nón và các trang phục phụ nữ, với dáng điệu của một người buôn bán thuần thục ở thành phố.

Lúc đầu, bận rộn với mấy khách mua bán, Tường Vi chưa nhận ra Quân, nhưng sau đó, thấy anh, mặt cô sáng lên.

- Anh Quân! - Cô gọi, rồi khi Quân tiến lại, liền hỏi. - Tự nhiên anh nhìn thấy em hay là đi tìm?

- Phải tìm. - Quân đáp, mắt lướt qua sạp hàng, mỉm cười.

Hôm nay, Quân mặc chiếc áo sơ mi trắng cộc tay, trông anh khỏe khoắn và đẹp hẳn ra, một chút gì đó rất “thư sinh” hiện lên qua dáng đứng và cách nói chuyện.

Trước đó hai hôm, Quân đã đến nhà Tường Vi, đến vào buổi tối. Khi hiểu ra, chồng của Tường Vi là Hiển, bước chân của Quân trong chốc lát như hẫng đi. Quân tự hỏi, sao không là ai khác mà lại là Hiển. Ba người đã ngồi nói chuyện với nhau một cách hời hợt. Không ai dám hỏi về quá khứ của ai. Tường Vi như chiếc gạch nối trong cuộc chuyện trò gượng ép ấy, lúc cô nói với Quân, lúc xây mặt qua Hiển. Với Quân, Tường Vi chỉ mong anh đừng tỏ ra kỳ thị quá mức với Hiển. Và cô cũng không để cho Hiển biết một chút gì những chuyện đã có giữa mình và Quân, nhất là trong lúc này, khi mà Quân xuất hiện, mang đến cho cô cả niềm vui mừng lẫnlo lắng.

Mặc dù tỏ ra là người ở thế chủ động, Quân vẫn cảm thấy gò bó. Anh hỏi bâng quơ về cách làm ăn của vợ chồng chủ nhà nhưng trong lòng thì nghĩ về điều khác: “Hóa ra thằng chiêu hồi ấy ở đây. Vậy mà ở quê nhà chẳng ai biết nó sống hay chết. Thì ra… thì ra…”.

- Bây giờ trông ông khác với hồi xưa rất nhiều. - Hiển nói với Quân.

- Ông thì gầy quá. - Quân đáp lại.

Cả hai đều không gọi “tau, mày” như ngày nào nữa mà xưng “ông, tôi”. Có lẽ cả hai đều nghĩ, cách xưng hô ấy có phần giữ được mức độ trân trọng, đồng thời, không ai muốn tỏ ra yếu thế mặc dù mỗi người ý thức rất rõ hoàn cảnh của mình.

Cuộc nói chuyện kết thúc nhạt nhẽo. Quân chào rồi ra về. Cả Hiển và Tường Vi tiễn Quân ra cửa. Mỗi người vẫn còn giữ trong lòng tâm trạng bứt rứt. Hiển không hiểu Quân nghĩ gì khi gặp lại anh. Tường Vi vẫn chưa hỏi được Quân được ra tù năm nào, chuyện gì đến với anh. Còn Quân, bao nhiêu tình cảm ngày trước đã sống dậy lay động trong anh. Với cái nhìn, với thái độ bối rối và với cách nói chuyện, Quân đã đoán được Tường Vi không hề trách giận gì anh mà vui mừng khi được gặp lại là khác.

“Hay là thôi! Coi như mình không gặp họ.” - thời gian trôi đi, có lúc Quân tự nhủ, nhưng chỉ vài giây sau đó anh lại thấy Tường Vi hiện lên trong tâm trí mình. Và sáng nay, anh đã đi tìm, đi vòng khắp chợ để gặp Tường Vi.

- Em bán ở đây thu nhập có khá không?

- Cũng sống được. Chỉ có điều thuế má mỗi ngày mỗi cao. Tường Vi nói và quan sát Quân tìm xem anh có phản ứng gì về câu nói của mình không.

Nhưng Quân chỉ cười. Khuôn mặt anh có khác so với ngày nào, song những nét thanh tú, những nét phóng khoáng đã từng lôi cuốn, làm cho Tường Vi một thời say đắm vẫn còn, có khi nhiều hơn.

- Chị Thu, vợ anh đẹp và hiền đấy chứ? - Tường Vi nói tiếp. Cô cũng chẳng rõ nói như vậy để làm gì, song chỉ thấy một nét buồn thoáng hiện trên đôi mắt của Quân. Và điều đó làm Tường Vi thích thú. - Chắc những năm qua, anh chẳng bao giờ tự hỏi rằng mình đã quen một người tên là Tường Vi, phải không?

Quân đứng lặng đi trước câu hỏi của người yêu cũ. Anh biết đó là những ẩn ý của hờn giận, trách móc. Trả lời như thế nào bây giờ? Anh chưa kịp nói lại thì một chàng trai đi ngang qua trước sạp, dừng lại mua mũ. Tường Vi phải giới thiệu hàng và bán. Khi người khách bước đi, cô thấy Quân vẫn đứng yên nhìn mình nên lại hỏi:

- Sao? Anh chẳng nói gì cả, bây giờ thì chẳng cần nói gì với em phải không? - Tường Vi bỗng thấy tức giận. Tại sao anh không hỏi cô được một câu. Anh tưởng từ ngày anh bị bắt thì cuộc đời cô sung sướng lắm chắc?

- Em! - Cuối cùng nhìn trước nhìn sau, không thấy ai để ý Quân mới nói nhỏ nhẹ. - Anh đến đây là để tìm em. Muốn được nói với em rất nhiều. Đừng vội trách anh. Chiều nay, em có thể ở nhà được không? Anh sẽ đến.

- Thôi, anh đến làm gì nữa?

- Tường Vi à, anh sẽ đến một lần thôi mà. Anh sẽ nói với em nhiều chuyện. Ở nhà nghe! Một lần thôi, để được nói chuyện. Thôi, anh về đây! - Như sợ Tường Vi đổi ý, Quân nói và vội vã rời khỏi quầy hàng.

Buổi chiều hôm ấy, Tường Vi ở nhà. Bé Kiều Vân đi học. Hiển trông quầy hàng ngoài chợ. Mặc dù đã tỏ ra trách móc Quân nhưng chốc chốc Tường Vi lại trông ra cửa, sợ Quân không đến.

Trong khi chờ đợi, Tường Vi nghĩ rằng, khi Quân đến, cô sẽ tỏ ra lạnh lùng để cho anh biết cô không hề mong anh, sự có mặt của anh ở thành phố này, chỉ là chuyện bình thường mà thôi.

Tuy vậy, khi Quân xuất hiện, lòng Tường Vi bỗng rộn lên. Những lời trách cứ mà cô sắp sửa từ trưa, bây giờ đã tan biến mất. Cô không thể không cười trước nụ cười tươi rói nở trên môi của Quân.

Họ ngồi bên chiếc bàn nhỏ và Quân đã nói bao nhiêu chuyện. Anh càng kể càng làm cho Tường Vi xúc động.

- Em biết không, bây giờ nói ra có thể em chẳng tin. Anh đã đứng trước ngôi mộ ấy và nghĩ: Tại sao em không đợi anh. Từ đó, trong cả những ngày đánh nhau, hay cả những lúc vật lộn với cái chết, lúc nào hình ảnh em cũng hiện lên trước mắt anh. Và bao giờ anh cũng tâm niệm rằng, chắc trong lòng đất, em sẽ cảm thông và tha thứ cho anh. Có đêm nằm mơ, thấy gặp lại em, anh reo lên mừng rỡ, nhưng khi thức dậy chỉ thấy có bóng tối …

Khi Quân nói đến đây, Tường Vi đã không cầm được nước mắt. Tiếng cô nghẹn đi:

- Những năm ấy em cũng khổ lắm… Em cũng nghĩ có khi không còn gặp lại anh nữa…

- Bây giờ thì chúng mình gặp lại nhau rồi! - Quân vừa nói anh vừa bước tới nắm lấy hai bàn tay Tường Vi để động viên. - Em hãy tha thứ cho anh!

- Đừng, đừng. Quân… - Tường Vi cố rút hai bàn tay mình ra. Nhưng người cô bỗng yếu mềm. Quân giữ chặt lấy tay Tường Vi, sau đó ôm lấy cô mà hôn. Không thấy cô phản ứng anh càng ôm chặt hơn. Các thớ thịt trong người Quân như có một dòng điện chạy qua, nóng lên, cồn cào, mê hoặc. Anh giữ chặt lấy môi Tường Vi đến nỗi cô phải nhích đầu ra để thở. Những giọt nước mắt từ má Tường Vi thấm qua má Quân, ươn ướt, song anh coi đó là niềm hạnh phúc. Bàn tay anh lướt đi lướt lại trên tấm lưng mịn màng của cô. Một sự so sánh vụt hiện lên trong anh về Tường Vi ngày xưa và Tường Vi bây giờ. Sự so sánh ấy bảo rằng, cô bây giờ có khác đi, đẫy đà hơn, già dặn hơn, nhưng vẫn hơi thở ấy, vẫn mùi da quen thuộc của ngày nào anh đã ôm ấp. Về phía Tường Vi, như có ai đó nói văng vẳng trong tai cô: “Mình đã có chồng rồi mà! Không, không nên, nói với anh ấy không nên. Nhưng câu nói ấy nhỏ dần và rồi nó tan mất trong khoảng không đầy cuồng nhiệt của Quân. Đôi mắt lờ mờ như đang trong trạng thái ngái ngủ của Tường Vi kéo Quân càng lúc càng tiến thêm vào trong cõi đắm đuối liều lĩnh. Anh vượt qua cả ý nghĩ đây chỉ mới là lần đầu gặp lại. Anh bế xốc Tường Vi lên trên tay mình đưa chị tới chiếc giường gần đó cho tới khi Tường Vi mệt nhoài, mái tóc rối bù, trải ra trên nền chiếu, họ mới miễn cưỡng rời nhau…

- Em không có ý định về quê một lần sao?- Quân hỏi khi hai người đã ngồi vào ghế.

Tường Vi chải xong mái tóc, lắc đầu:

- Em không muốn về nữa. Coi như vậy là hết. Với lại Hiển, anh ấy tha thiết, có khi như van xin em đừng bao giờ về. Anh ấy muốn giấu mặt. Nghĩ cho cùng, anh ấy cũng có phần đáng quý. Anh ấy rất sợ gặp người quen.

- Em có hiểu vì sao Hiển không muốn về Bến Đá Lu không?

- Có, anh ấy chẳng giấu giếm điều gì.

Hai người lại yên lặng nhìn nhau. Qua ánh mắt, chứng tỏ không ai nghĩ là sắp tới họ sẽ không gặp lại. Tuy vậy, trước khi ra về, Quân đứng dậy, tựa vào thành ghế ngần ngừ, rồi hỏi Tường Vi:

- Chiều mai em có ở nhà không?

- Em cũng chưa biết nữa. - Tường Vi đáp, và chợt nghĩ tới Hiển, cô thấy lo lo.

Cô không đoán nổi điều gì sẽ đến với mình. Quả thật, cô không thể xua đuổi đừng cho Quân đến nữa. Nhưng như vậy thì Hiển sẽ như thế nào? Tường Vi đứng trước hai con đường và cô không làm sao hiểu nỗi chính mình.

- Em ở nhà đi! Chiều mai anh đến nghe! Nghe!

Tường Vi nhìn Quân lặng thinh. Đôi mắt của anh làm cho chị không thể lắc đầu từ chối, nhưng chị cũng không dám nói rằng mình đồng tình.

“Không, không nên như vậy!”. - Khi Quân dắt xe đạp ra đường một lúc lâu, Tường Vi vẫn ngồi thẫn thờ. Cô không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô tự nhủ thành lời: “Không, không nên để chuyện này diễn ra lần nữa. Hiển là chồng mình cơ mà!”.