Phần Thứ Ba (III)
Dạo này sao thấy anh gầy rộc đi thế nhỉ? Và trông anh lúc nào cũng như nghĩ ngợi điều gì ấy?
Những ngày đó, đôi lần Thu ái ngại nhìn chồng, và hỏi.
Vốn là một phụ nữ hiền lành và khá đảm đang, nên dù bận rộn thế nào đi nữa, bao giờ Thu cũng để ý đến sức khỏe của chồng, đến việc học hành, vui chơi của con cái. Chị coi đó là trách nhiệm đồng thời là niềm hạnh phúc mà bất cứ người phụ nữ nào cũng cần phải có. Đất nước vừa mới thống nhất, đang thời buổi khó khăn, đồng lương không đủ tiêu, nhưng trước mặt chồng, chẳng lúc nào Thu kêu ca, vì không muốn anh phải bận tâm. Thu tận dụng miếng đất sau nhà để nuôi heo và nhận bất cứ việc gì mọi người nhờ vả để kiếm thêm tiền, mặc dù chị đang theo lớp bồi dưỡng của ngành y.
Trước các câu hỏi của vợ. Quân thường nhỏen miệng cười tươi, cố giấu đi mọi chuyện. Anh trấn an:
- Có lẽ anh đang chuyển sang thời kỳ gầy đó thôi.
- Anh phải đi khám bệnh thử. Nhìn anh chẳng khác nào người bị suy nhược.
- Suy nhược làm sao được. - Quân vung vung cánh tay trả lời.
Nhưng sau đó, một mình soi mặt vào gương, Quân thấy anh quả có gầy đi, da sạm lại, và hàm râu, mặc dầu mới cạo vẫn cứ tua tủa mọc, đen cứng. Anh biết rõ vì đâu mà sức khỏe anh sa sút. Tường Vi cứ như cơn xoáy cuốn hút anh, mỗi lần gặp nhau, anh như thấy ở chị có thêm điều mới mẻ, cuồng nhiệt. Như thể tạo hóa sinh ra Tường Vi là chỉ để cho anh, chỉ phù hợp với anh và chỉ xứng đáng với anh. Tại sao thằng Hiển lại hưởng may mắn hơn mình? Nó là thằng chẳng ra gì cơ mà. Vô lý, vô lý quá. Nghĩ đến Tường Vi nằm trong vòng tay Hiển, Quân lại giận run lên. Anh hiểu mình ghen là vô lý nhưng vẫn không dập tắt được ngọn lửa giận dữ ấy. Công việc có bận rộn, và đôi lúc cũng nhận ra bản thân anh có lỗi với vợ, nhưng Quân không thể làm chủ được bước chân mình. Sau những buổi gặp đầu tiên với cơn say của mối tình dang dở, Quân tìm mọi cách liên tiếp đến nhà Tường Vi, vào những buổi chiều, khi Kiều Vân đi học và Hiển phải trông hàng ngoài chợ. Còn Tường Vi, sau nhiều lần, gặp Quân, cô cứ day dứt, nhưng sự day dứt chẳng có nghĩa lý, nó như tàn tro tan trong nước mỗi khi anh nhẹ nhàng đặt bước chân đến nhà. Tường Vi tỏ ra ân cần, chăm sóc Hiển nhiều hơn trước. Cô áy náy trước sự giả dối của mình nhưng không thể làm khác. Gương mặt của Hiển đượm buồn và tỏ ra âu sầu, lầm lũi hơn trước. Tường Vi nhận thấy điều đó một cách rõ rệt, nhưng cô không hề băn khoăn vì Hiển hoàn toàn không để lộ một cử chỉ, một biểu hiện nào của sự ghen tuông. Những lúc ăn nằm với chồng, Tường Vi cố tỏ ra âu yếm, tỏ ra mình có sự rung cảm. Cô tự hứa sẽ không để Quân đến nữa. Nhất định không thể kéo dài tình trạng trên. Nhưng rồi hứa chỉ để hứa, sự dứt khoát của cô đã bị tính yếu mềm làm cho nông nỗi. Với Hiển, ngoài cái thú đọc sách, tối tối anh còn chơi cờ tướng. Có khi những người bạn cờ của anh đến nhà, có khi anh đến nhà họ. Cờ và sách như là hai phương tiện để Hiển giấu nỗi ưu tư. Kiều Vân thì rất nhạy, dường như cô bé nhìn thấy sự thay đổi ở cả cha lẫn mẹ. Có khi khoác tay qua bụng Tường Vi ôm chặt mẹ, cô bé hỏi:
- Mẹ ơi! Con thấy nhà mình khang khác làm sao ấy. Như thể cha với mẹ giận nhau.
- Sao con lại nói vậy? Có gì đâu nào?
- Ba chẳng bao giờ đùa với con một câu. Ở nhà lúc nào ba cũng nhìn ra đường, có vẻ như sợ ai tới.
- Chẳng có gì đâu. Sợ ai kia chứ? Tính ba con ít nói đó thôi. Con mà lo học là ba mẹ vui lắm rồi.
Tường Vi xoa đầu con gái, vuốt những sợi tóc mịn màng, rồi hỏi:
- Mấy hôm nay con có bị điểm kém nào không?
- Không, con chưa bị môn nào cả.
Hai mẹ con nằm ôm lấy nhau và thêm một đêm nữa trôi đi.
Ngày hôm sau Tường Vi mua cho con gái một chiếc váy mới, đắt tiền, may bằng loại sa tanh nhiều tầng có viền đăng ten trắng. Kiều Vân diện bộ cánh mới bước tới bước lui trong nhà, ngắm nghía với vẻ mặt thỏa mãn. Tường Vi làm việc đó vừa là vì thương con vừa xuất phát từ ý nghĩ, không nên để Kiều Vân biết hoặc hoài nghi một tí gì về người mẹ của mình.
- Mẹ này. - Kiều Vân nói. - Trong mấy đứa con, nhà bạn Lân nghèo nhất, chẳng lúc nào thấy bạn ấy mặc áo mới cả.
- Thế à! - Tường Vi trầm tư nhìn con, cố tìm trong câu nói của con có ẩn ý gì không. Song cô không tìm thấy ở ánh mắt sáng trong, ngây thơ của con gái điều gì đáng ngại.
Ngoài việc chạy mua hoặc trao đổi với các đầu mối để nhận hàng về bán, kiếm lời, đầu óc Tường Vi những ngày ấy lúc nào cũng bận rộn với ý nghĩ: Làm thế nào bây giờ? Không, không được để Quân gặp mình nữa…
Những bạn hàng ngang lứa với Tường Vi nhiều lúc bực bội vì cô. Một vài người đã tỏ ra khó chịu khi cô đang làm ăn mà để đầu óc đâu đâu. Có người khi được tính thừa tiền đã thốt lên:
- Con này cứ như loạn hồn. Cộng lại thử. Cộng thế này thì có ngày bán cả sạp hàng đi mà trả nợ con ạ!