Phần Thứ Ba (IV)
Đội mũ vào mà đi anh Quân! - Thu bảo chồng. - Trời này, trưa nắng lên thì đau đầu lắm đấy.
Thấy anh dắt xe chần chừ, chị quay vào lấy chiếc mũ treo trên tường, nhanh nhảu bước ra đưa cho chồng.
- Lớn rồi mà cái gì cũng đợi em phải nhắc. - Chị nói và nguýt yêu chồng.
Quân cầm chiếc mũ và cho xe chạy trên con đường nhựa.
Đã sang tháng hai, sau mấy ngày mưa xuân, bầu trời mù mù, sáng sớm đường phố như vương vướng những sợi sương mong manh trông rấtđáng yêu.
Chiếc xe đạp bon bon chạy trên đường. Quân vừa đạp vừa nhớ tới quê mình, mùa này các loại cây trái bắt đầu xanh lá và đơm hoa. Nhất là ổi, trên cành chỗ nào cũng điểm những bông hoa trắng. Những sợi nhụy cong cong cuộn thành chùm giữa các đài hoa lôi cuốn các loài ong, bướm và tỏa ra mùi thơm thanh thanh, dìu dịu.
Một cảm giác lâng lâng quyện trong tâm hồn Quân, pha một chút buồn buồn khi anh hồi tưởng lại dĩ vãng xa xăm. Khi đạp xe qua ngã năm, bất chợt Quân mỉm cười vì tưởng tượng ra cảnh chiều nay anh sẽ đến nhà Tường Vi, sẽ đặt tay lên đôi bờ vai tròn trĩnh, nõn nà của chị.
“Tường Vi phải là của mình chứ không thể của ai khác, càng không thể là của Hiển, cái thằng đã từng đánh nhau với mình vì cô ấy“. Quân nghĩ miên man. Máu trong người Quân nóng lên, rạo rực cho tới khi anh đặt chân vào đến cơ quan cảm giác ấy mới tan đi.
Bảy giờ đúng. Cơ quan bắt đầu làm việc. Những cơ quan khác thời gian có thể xuê xoa đôi chút nhưng cơ quan của anh mọi việc đã vào nền nếp. Giờ đầu buổi sáng cũng như tất cả giờ trực, mọi người không được vắng mặt. Tuyệt đối. Trừ phi có những lý do đặc biệt. Để tất cả anh em nhân viên trong phòng đâu đã ngồi vào đó trên những chiếc bàn riêng của mình, Quân mới lên tiếng:
- Hôm nay tiếp tục công việc của ngày hôm qua. Đồng chí nào được phân công thu thập hồ sơ vụ X thì tiếp tục. Đồng chí nào được phân công lấy cung, hoàn chỉnh hồ sơ của vụ R thì tiếp tục. Còn đồng chí nào có ý kiến gì không?
Các nhân viên phòng P… toàn là con trai. Tất cả ngồi yên nghe đồng chí Trưởng phòng phổ biến công tác trong ngày. Quốc Phương, một chàng trai ăn mặc nghiêm túc, tóc cắt cao, đứng dậy, có ý kiến:
- Anh Quân! Em có ý kiến thế này, vụ án bọn phản động R gần như đã rõ rồi. Nhưng hôm nay em muốn anh giúp em khai thác thêm về tên Biển và thằng nhóc Liêm. Những tên khác thì thú nhận cả còn tên Biển thì ậm ừ, lúc nào cũng bảo không biết. Riêng thằng Liêm, thằng nhóc ít tuổi nhất trong bọn tòng phạm của vụ này, thì cũng ở dạng đặc biệt, lúc nó khai thế này lúc nó khai thế khác.
- Tên Biển thì có thể do ù lì. Còn thằng nhỏ theo cậu tìm ra nguyên nhân vì đâu nó khai lộn xộn chưa?
- Theo em thì do sợ thôi. Có lúc hỏi mà nó sợ đái cả trong quần đấy. Tổ sư chúng nó. Thế mà cũng tham gia chống phá cách mạng.
- Này, đừng có đùa! - Viết, một chàng trai khôi hài có tiếng trong phòng xen vào. - Bọn chúng mà giành được chính quyền thì thằng nhóc đái trong quần cậu vừa nói sẽ được bổ nhiệm làm Bộ trưởng đấy. Bộ trưởng quản lý ngành cấp thoát nướcchẳng hạn.
Câu nói đùa làm cả phòng cười rộ.
- Này các đồng chí, đề nghị nghiêm chỉnh! - Quân trịnh trọng nói làm cho không khí trong phòng trở lại yên lặng. - Quốc Phương, thế cậu đề nghị tôi làm gì?
- Có thể anh thay em đến lấy cung bọn nó. Vì đứng trước tên Biển, em thấy tức điên lên, chỉ muốn tát tai, ngứa mắt chịu không được… Mà đánh nó thì sai chính sách. Riêng thằng nhóc thì anh nói có khi nó bình tĩnh.
- Thôi được rồi, sáng nay cậu trực phòng. Tôi sẽ lo việc của cậu. Còn tất cả ai nấy lo việc của mình. Có gì báo với trực phòng.
Quân lật đi lật lại tập hồ sơ điều tra xét hỏi mà bên ngoài có đề dòng chữ mực đỏ: ”Vụ án chính trị nhóm Phục quốc - R” và lôi ra mấy bản thẩm vấn dành riêng cho tên Biển và tên Liêm.
Những tờ giấy mà Quốc Phương dành để ghi chép trong khi khai thác tên Biển hầu như để trống ngoài những dòng ghi tên họ, nghề nghiệp, sinh quán. Còn những tờ dành cho Liêm thì, đúng như Quốc Phương nói, được viết chi chít những lời khai đầy mâu thuẫn lộn xộn.
Quân cất tập hồ sơ vào tủ, khóa lại, chỉ để mấy tờ mẫu in sẵn, chưa viết dòng nào.
Giờ thẩm tra bắt đầu.
Tên Biển được đưa vào phòng.
- Mời anh ngồi! - Quân khoát tay chỉ vào chiếc ghế trước bàn làm việc.
Đó là một người đàn ông tuổi độ bốn lăm, bốn sáu, trán dô, thân thể lực lưỡng, mắt lờ đờ, khuôn mặt hơi bầu. Mới nhìn, có thể nghĩ đây là một con người chậm chạp lờ đờ, nhưng ai có óc quan sát tinh tường đều dễ dàng nhận ra vẻ ương bướng và dữ tợn ngấm ngầm toát ra từ dáng dấp của nhân vật này.
- Tên anh là Biển có phải không? - Quân mở đầu bằng câu hỏi nhỏ nhẹ.
Người đàn ông tuổi hơn Quân ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn anh, gật đầu.
- Trần Biển?
Lại không đáp, chỉ có gật đầu.
- Nơi thường trú của anh là Xóm Cát. Phải không?
- Đúng. - Người đàn ông đáp và Quân nghĩ: “Hắn bắt đầu mở miệng”.
- Trước bảy lăm anh là trung uý ở một đơn vị lính dù?
- Các ông biết cả rồi còn gì. - Tên tội phạm vừa nói vừa nhìn ra phía cửa.
Quân hơi khó chịu trước vẻ bất cần của hắn nhưng cố kìm lòng. Nghiệp vụ bắt buộc người cán bộ an ninh bao giờ cũng phải bình tĩnh, bao giờ cũng phải đối xử với tội phạm đúng theo chính sách mà Nhà nước đã quy định.
- Hồ sơ về các anh, chúng tôi đã nắm đầy đủ. Nhưng điều chúng tôi cần ở anh là sự thật thà, thành khẩn.
Quân nói và cố tỏ ra khẳng định tính chủ động của mình. Song tên Biển vẫn ngồi im, đôi mắt nheo nheo như chẳng để tâm mấy đến lời lẽ của người đối diện.
Thực ra, hồ sơ về vụ án chính trị mang biệt hiệu R - gồm một nhóm sĩ quan của chế độ cũ dựng lên nhằm lật đổ chính quyền cách mạng chỉ hoạt động trong diện hẹp ở thành phố này, đã được thu thập và xác minh đầy đủ, có thể đưa ra truy tố. Nhưng còn một số chi tiết cần được làm sáng tỏ hơn ở tên Hiển và tên Liêm nên việc xét hỏi mấy ngày nay mới kéo dài thêm.
Lúc này Quân mới thấy lời Quốc Phương nói là đúng - tên Hiển quả là dễ làm anh em trong phòng nổi cáu.
Anh gõ gõ cây bút xuống tờ giấy và trở lại các câu hỏi.
- Anh có thể đoán biết ông Nguyễn Tám lúc này đang ở đâu không?
- Chịu. Có trời mới biết được ổng ở đâu trong lúc này.
- Theo lời nhiều người thì trước khi cả tổ chức của các anh bị bắt ba ngày, tên Tám còn ở trong thành phố này?
- Không phải ba ngày mà trước đó một tuần ông ta còn đến chỗ tôi rồi sau đó mất biến.
- Theo anh, ông ta vẫn là kẻ đầu nậu trong chuyện này?
- Ngoài ông ta, tôi chẳng được tiếp xúc với ai ở cấp cao hơn.
- Ra thế. Anh được phong đại úy, được giao phụ trách quân lực mà không được dự ở các cuộc họp cấp cao à?
- Những người được họp chung với tôi và ông Tám đều bị bắt vào đây cả rồi.
- Còn vũ khí, ngoài những khẩu súng chúng tôi đã thu, những thứ còn lại được cất giấu ở đâu?
- Không còn, có bao nhiêu thì đã bị thu cả rồi.
- Nếu tôi bảo rằng tôi không tin lời anh nói?
- Thì đành chịu.
Quân cười nhạt và lại nhịp nhịp cây bút bi xuống tờ giấy. Theo như tài liệu thu thập được, thì nhóm phản động này chỉ mới ra đời chưa đầy ba tháng và nó bị bắt ngay trong trứng nước với tang chứng ba khẩu AR15, hai khẩu AK và một số lựu đạn. Tổ chức này hoạt động bước đầu với tính tự phát do tên Nguyễn Tám - cũng là một cựu sĩ quan ngụy cầm đầu. Số còn lại toàn lũ bất mãn chế độ, một số côn đồ và một số người nhẹ dạ cả tin. Ngoài nhóm bị bắt tại thành phố này, tên Tám còn móc với một nhóm phản động khác ở đâu nữa không? Điều đó chưa giải thích được. Vì do sơ hở trong lúc phá án, tên Tám đã trốn mất. Lệnh truy lùng đã ban hành nhưng cơ quan an ninh trong cả nước chưa phát hiện ra dấu vết của nó.
Quân thấy nhàm chán trước cách trả lời của tên Biển. Anh đổi cách nói và hy vọng làm cho đối phương phải chuyển.
- Anh có biết rằng với tội trạng này, anh sẽ bị lãnh án tử hình không?
Đôi hàng lông mày ngắn củn của tên tội phạm khẽ cử động. Rõ ràng câu nói dọa của Quân đã làm y dao động. Đôi mắt nhiều lòng trắng trông trắng thêm ra.
- Sao anh không nói?
- Tôi biết nói gì bây giờ?
Quân nhận ra trong giọng của Biển đã mất đi tính ương bướng, ngạo mạn.
“Hóa ra mày cũng sợ chết”. - Anh nghĩ và quần lại những vấn đề cần khai thác bằng cách vào đề kiểu lung khởi.
- Hình như anh còn vợ và ba đứa con thì phải. Tôi nghĩ tội trạng của anh sẽ nhẹ hơn nếu anh chịu nói chỗ ẩn náu của tên Tám.
Biển nhúc nhích đôi vai, cố giấu tiếng thở dài nhưng Quân vẫn nhận ra.
- Thế nào? - Anh giục.
- Tôi hoàn toàn không biết hắn ở đâu. Tôi nói thật. Tôi hiểu rằng ông không tin tôi. Nhưng biết làm sao bây giờ?
- Còn vũ khí?
- Đúng là chẳng còn gì ngoài các thứ bị các ông lấy được.
- Ai ra lệnh đặt thuốc nổ để phá hoại trên đường tàu lửa? Chắc câu hỏi này thì anh không chối?
- Tôi ra lệnh, nhưng đó là lệnh ông Tám mà tôi phải thực hiện.
- Thật dã man! Anh có biết rằng nếu chúng tôi không phát hiện kịp thời thì sẽ có hàng trăm người chết vì đổ tàu không?
Giọng nói của Quân gay gắt, mặc dù anh biết câu mình vừa hỏi chẳng cần thiết cho cuộc thẩmtra này.
Đầu tên tội phạm hơi rũ xuống. Và hắn không nói gì.
Quân tiếp tục hỏi lòng vòng và cố ý khai thác về các đầu mối của tên Nguyễn Tám. Song qua cung cách của Biển, chứng tỏ hắn chẳng biết gì về tung tích tên thủ lĩnh của nhóm phản động này.
- Thôi, anh ký vào tờ giấy này đi!
Tên tội phạm cầm tờ giấy đưa lên, nheo mắt để đọc, sau đó run run cầm bút lên ký.
Quân đứng dậy gõ cửa. Một chiến sĩ công an bồng súng đi vào còng tay tên Biển, dẫn đi.
Được đưa vào phòng Quân, sau lúc anh nghỉ giải lao là một thanh niên vóc người dong dỏng, tuổi chừng mười bảy, mười tám. Khuôn mặt xanh bủng, cổ dài. Bình thường chắc đây là một công tử đẹp trai, tuy bước đi, điệu ngồi có vẻ con gái.
- Anh tên là Liêm? - Quân bắt đầu, và anh không thoát khỏi thói quen gọi đối phương bằng anh.
- Dạ… dạ, thưa em là Liêm.
- Võ Thành Liêm?
- Dạ… dạ… đúng, Võ Thành Liêm.
- Tuổi?
- Dạ… mười bảy.
- Ngồi nghiêm chỉnh lại. - Quân bảo khi thấy gã thanh niên tỏ ra khúm núm. - Ở đây không ai ăn thịt anh đâu mà lo. - Bỏ thõng hai tay xuống. Nghe tôi hỏi. Anh tham gia vào tổ chức phản động này từ ngày nào?
- Dạ. - Tên tội phạm trẻ đã ngồi nghiêm chỉnh hơn, không dám nhìn vào mặt Quân, ấp úng. - Dạ em… không nhớ được ngày. Em đi làm cho họ… được một… tháng thì bị các anh bắt.
- Làm cho họ? - Quân mỉa mai. - Chứ không phải làm cho anh? Họ chính là anh chứ còn ai nữa? - Mặt Liêm đờ ra trước câu nói của Quân, mắt nhìn quanh lấm lét.
- Có phải chính anh đã giấu súng và lựu đạn trong vườn nhà mình không?
- Dạ.
- Tôi hỏi có phải anh không? - Quân hơi nổi cáu.
- Dạ, phải…
- Ngoài số vũ khí mà chúng tôi thu được, anh có còn giấu chỗ nào nữa không?
- Dạ, dà… Không có. Em không còn. Họ chỉ giao cho em khẩu súng và một quả lựu đạn mà các anh đã lấy. Ngoài ra em chẳng có giữ thứ gì cả.
- Anh nói không đúng!
- Dạ… đúng, em không còn giữ thứ gì cả.
- Tôi yêu cầu anh thành khẩn. Anh là kẻ phản động, biết chưa? Tội của anh không phải nhỏ đâu. Phải thành thật khai hết đi!
Tên tội phạm trẻ bắt đầu run lẩy bẩy. Lần nữa anh thấy Quốc Phương nói đúng, gã thanh niên này không còn một chút tinh thần nào cả, cứ run nhẵng lên. Quân quan sát nét mặt tên Liêm và ngay lúc ấy không hiểu do ai xui khiến, trong anh bỗng dưng xuất hiện một ý đồ. Ý đồ ấy lúc đầu thoáng qua như một sợi khói mong manh nhưng sau đó cứ rõ dần, rõ dần làm anh không sao cưỡng lại nổi. Thì sao nào? Lý gì thằng Hiển lại hưởng hạnh phúc hơn mình? Lẽ nào Tường Vi lại là của chính hắn chứ không phải của mình? Tại sao không làm như thế? - Quân tự hỏi rồi tự mình trả lời trong ý nghĩ. - Phải làm như vậy. Phải bắt hắn đi thì Tường Vi mới hoàn toàn thuộc về mình. Chẳng có gì đáng ngại. Thằng ấy cũng xứng đáng phải ngồi tù. Đúng rồi, phải cho nó ngồi tù. Hắn là kẻ phản bội. Hắn là cái thớ gì mà mình phải thương xót. Chỉ có mình mới xứng đáng với Tường Vi. Bao nhiêu năm mình bôn ba, khổ cực, vậy mà bây giờ… Còn hắn, hắn sống ngang nhiên với Tường Vi, được cô ấy buôn bán nuôi sống đường hoàng. Không, không thể đểnhư thế…
Ý nghĩ điên rồ làm cho mắt Quân đỏ lên. Tên tội phạm nhận thấy điều đó càng hoảng sợ, chẳng biết mình sắp bị đối xử như thế nào. Và rồi hắn giật mình thấy đôi mắt đỏ ngầu của con người đối diện đầy uy quyền chiếu thẳng vào mặt mình.
- Tội anh là tội chết, anh có hiểu điều đó không? - Quân quát to và đập tay xuống bàn. - Nhưng tôi sẽ thông cảm cho anh với điều kiện anh phải khai thật điều này. Anh thường xuyên đến nhà tên Hiển ở đường T.. để làm gì? Tại sao tên Hiển ở trong tổ chức của anh mà đến giờ anh không chịu thành khẩn khai báo, hả? Tại sao?
Tên tội phạm trẻ nhăn nhó, mặt đầy vẻ ngạc nhiên nhìn Quân. Đôi môi tái mấp máy một cách bất lực.
- Tại sao không trả lời? Anh khinh tôi hả? - Quân hỏi tiếp, lý trí anh hoàn toàn bị ngọn lửa điên rồ đốt cháy. Anh chỉ còn biết duy nhất điều là mình phải chiếm lại Tường Vi, phải ép buộc cho tên tội phạm nhút nhát này khai Hiển là kẻ trong tổ chức nhóm phản động để y không còn ở bên Tường Vi. - Sao? Có chịu nói không? Tên Hiển, anh có biếthắn không?
- Dạ… dạ… Thưa anh … Em không biết ai tên là Hiển cả.
- Mày nói láo! - Quân quát và cách xưng hô từ anh chuyển sang mày càng làm cho tên Liêm khiếp đảm. - Người ta sẽ xử bắn mày, mày hiểu chưa, nếu mày không thành thật. Nhớ lại đi! Tên Hiển gầy và cao. Người ngoài Quảng. Trước giải phóng là du kích, đã chiêu hồi và đang trốn ở đây, sống tại thành phố này.
Thấy tên tội phạm ngần ngừ, Quân liền đập mạnh tay xuống bàn, dọa:
- Nhớ lại đi! Nhận đi không thì người ta sẽ xử bắn mày!
Nghe nói bị xử bắn, tên tội phạm tâm thần hoảng loạn, miệng lắp bắp và có lẽ quá khiếp sợ, lưỡi hắn líu đi:
- Dạ… thưa anh.
- Không dạ thưa gì hết… có không? Tên Hiển nhớ chưa? Có không?
- Dạ, có…
Quân không ngờ ý đồ của anh lại được tiến hành nhanh và dễ dàng đến vậy. Hai bàn tay run run, anh ta ghi lia lịa những điều mà mình biết về Hiển, có lồng ý khéo léo để mọi người coi đó là lời của một tội phạm khai trong lúc hỏi cung. Một câu hỏi thoáng hiện trong Quân: “Có nên làm như vậy không? Lẽ nào mình…”. Song sự xét đoán của lý trí bị lấn mất, Quân chỉ còn thấy trước mắt mình khung cảnh Hiển không còn ở nhà và mình sẽ đi lại với Tường Vi dễ dàng.
Ý đồ điên cuồng kéo Quân đến sự bất chấp tất cả. Anh ta đẩy tờ giấy đến trước mặt tên tội phạm trẻ tuổi và quát với giọng ép buộc:
- Ký vào! Anh vừa công nhận là có liên quan tên Hiển. Tên Hiển ở trong tổ chức của anh, anh thường đi lại với hắn. Tôi đã ghi vào trong nàycả rồi.
Gã con trai tên Liêm, ngần ngừ cầm bút. Có lẽ hắn cũng thấy bối rối trước tình huống này.
- Ký vào! - Quân đập tay xuống bàn, giục.
Tên tội phạm giật mình, rồi ký vội.
- Nhớ chưa! Tên là Hiển. Hắn là thằng chiêu hồi, giấu tung tích và đang ở trong tổ chức của anh. Anh mà khai khác thì người ta sẽ xử bắn anh, hiểu chưa! - Quân nói như là để căn dặn, rồi bước tới gõ cửa.
Một chiến sĩ công an bảo vệ trại giam bước vào đưa tội nhân đi.
Quân cầm xấp hồ sơ, đắn đo, sau đó tìm gặp mấy anh em trong phòng hội ý. Thực ra, anh ta bắt đầu lo sợ, sợ ai đó phát hiện ra ý đồ của mình.
- Đừng có tin nó, anh Quân! - Quốc Phương can ngăn. Thằng nhóc con chết tiệt ấy đã hoảng loạn tâm thần cả rồi. - Phải cẩn thận xem cho kỹ.
- Tôi chưa thấy các tên tội phạm khác nói đến tên Hiển, lạ thật. Phải tìm hiểu xem thử. - Hùng, - một cán bộ điều tra của phòng cũng lên tiếng.
- Không, mọi tình huống có thể xảy ra. Dù sao cũng phải tạm giữ tên Hiển này để điều tra. - Quân nói bình tĩnh và tỏ ra mình hiểu việc hơn, rồi nói tiếp. - Mình sẽ làm việc về vụ này và xin ý kiến anh Sáu. Thôi, bây giờ các cậu chuẩn bị sưu tập tài liệu về tên Hiển là được rồi đấy. Điện ngay cho thành phố và phường có tên Hiển cư trú! Chuẩn bị phương án đi!