Phần Thứ Ba (V)
Hiển có lệnh tạm giữ ngay trong ngày hôm ấy.
Mấy chiến sĩ công an đã đọc lệnh tại nhà Tường Vi, đúng vào lúc cô đang sửa soạn giường chiếu đi ngủ. Bé Kiều Vân đang ngồi làm toán.
Cả nhà chết lặng trước tin dữ bất ngờ. Hiển bị đưa ra chiếc ô tô đậu trước nhà.
- Anh ấy… phạm tội gì? - Tường Vi giữ lấy tay một chiến sĩ công an và hỏi. Tiếng cô lắp bắp,thảng thốt.
- Lý do sẽ giải thích cho chị sau. - Một chiến sĩ công an gỡ tay Tường Vi trả lời. - Ông nhà có dính líu đến một tổ chức phản động. Pháp luật sẽ làm rõ mọi chuyện.
- Anh ấy phản động ư? - Tường Vi đứng lặng người trên bậc cửa, nhìn chiếc xe phóng đi.
- Mẹ! - Kiều Vân gọi khi thấy Tường Vi quay lại. - Chuyện gì vậy hả mẹ?
Mặt Kiều Vân méo xệch. Cô bé ôm mẹ khóc òa.
- Ba có làm sao không? Tại sao người ta lạibắt ba?
Tường Vi áp đầu con gái vào ngực mình. Chẳng biết phải giải thích ra làm sao. “Hiển dính líu vào một nhóm phản động? Phản động cái gì? Nhóm ấy ở đâu? Có lẽ người ta nhầm lẫn? Đầu Tường Vi rối mù trước những câu hỏi.
Đêm hôm ấy hai mẹ con thao thức mãi. Chốc chốc Kiều Vân giật mình hỏi mẹ:
- Liệu ba có làm sao không?
- Chắc chẳng làm sao đâu. Người ta bắt nhầm. Ba sẽ về. Mẹ sẽ nhờ bác Quân hỏi giùm. Ngủ đi! Con lo học, đừng bận tâm chuyện này làm gì.
Tường Vi khuyên con nhưng lòng cô lại cồn lên bao băn khoăn. Cô xét lại những người chơi thân với Hiển, hình dung từng gương mặt, cố tìm thử ai trong số họ là kẻ phản động. Một phần, Tường Vi không tin là Hiển làm việc mờ ám song cũng có biết đâu đấy? Lòng Tường Vi đau đớn, khi nhìn khuôn mặt thơ ngây của con gái in đậm nét lo âu.
Ngày hôm sau. Tường Vi không dọn hàng ra chợ, mặc dù ông già đạp xích lô chở thuê hàng thường nhật cho chị đã đến. Sau khi nghe kể đầu đuôi, ông khuyên can:
- Việc gì còn có đó. Cô Hai phải đi bán để mà sống, để mà lo cho chú ấy chứ.
Căn nhà trở nên buồn bã. Hai mẹ con hết đứng lại ngồi. Họ ăn qua quýt cho xong bữa, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa. Tường Vi rất mong Quân đến, dù sao có anh cô cũng yên tâm. Trong lòng cô chưa gợn lên một chút hoài nghi nào về việc Quân đã nhúng tay vào vụ Hiển bị bắt. Tường Vi chỉ canh cánh trong lòng nỗi băn khoăn là Quân có giúp được mình không, anh có sợ liên lụy không?
Suốt buổi sáng rồi cả buổi trưa, Quân không đến.
Kiều Vân xách cặp, chào mẹ đi học.
- Kìa chải lại tóc đã. - Chị nói rồi đi lấy lược chải tóc cho con. Lo học nghen!
Phải tới hơn hai giờ chiều Quân mới đến. Mặt anh tươi rói khi thấy Tường Vi.
- Lên trên này! - Tường Vi đóng cửa giục Quân. - Anh Hiển bị bắt rồi…
- Bắt à? Ai bắt? Và sao mà bắt? - Quân cố tạo vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn như chưa biết gì về chuyện gia đình Tường Vi. - Hiển bị bắt lúc nào?
- Từ đêm qua. Người ta bảo anh ấy có dính líu vào nhóm phản động, làm sao bây giờ? Em chẳng biết làm sao cả. Anh có thể giúp em hỏi thăm tin tức anh ấy được không?
- Để xem thử. Anh sẽ hỏi. - Quân nói và quan sát thái độ Tường Vi.
Một chút ngần ngại xấu hổ len lỏi trong đầu Quân, song anh ta cố gạt nó đi. Ngọn lửa muốn chiếm đoạt, muốn Tường Vi chỉ duy nhất thuộc về mình, hơn bao giờ hết trong lúc này nổi lên, mạnh mẽ và lấn át mọi tỉnh táo của Quân.
- Anh sẽ hỏi, Tường Vi ạ! Anh sẽ hỏi! - Quân tỏ ra nhiệt tình và bước tới ôm lấy vai Tường Vi, tay anh ta run lên.
Chính Quân cũng không hiểu vì sao mình lại run. Tường Vi gỡ tay Quân ra, tỏ vẻ không bằng lòng nhưng rồi cô cũng bất lực khi Quân ôm chặt lấy cô. Đầu óc Tường Vi trống rỗng, không một chút cảm giác hứng thú. Một lát, cô gỡ tay Quân ra, lấy lý do mình không được khỏe. Cô nói với Quân:
- Anh Hiển nói vậy chứ có nhiều điển tốt, anh Quân ạ! Hãy hỏi giúp em! Kiều Vân nó buồn lắm. Bây giờ em chẳng biết phải làm thế nào.
- Để xem thử. Mà Hiển lại dính líu vào bọn ngu xuẩn ấy để làm gì kia chứ? - Quân đáp. - Mà anh nghĩ, kệ thây hắn. Em chẳng cần quan tâm nhiều đến một người như thế làm gì. Thử hỏi hắn đã lo cho em được những thứ gì nào. Đã trốn chui trốn nhũi như một con chuột chũi, không dám gặp lại những người quen vậy mà còn lắm chuyện, vào tổ chức này, tổ chức nọ. Từ hôm tới đây, anh đã có cảm giác Hiển không ưa gì chế độ này.
Tường Vi thở dài. Qua nét mặt và giọng nói của Quân, cô biết anh không ưa Hiển.
- Không đâu anh Quân, Hiển vẫn có nhiều điều tốt. Em không tin anh ấy làm chuyện bậy bạ. Anh ấy sợ tất cả mọi người. Có lần nhớ quê quá, Hiển định về thăm, nhưng về đến nơi, trở vào, nằm thừ ra. Em không hình dung được mọi thứ sắp tới sẽ ra sao. Thương em, anh hãy giúp đỡ anh ấy, dù sao có anh ấy ở nhà vẫn hơn chứ.
Đôi mắt Tường Vi đượm buồn nhìn Quân. Quân nhận ra điều ấy và nghĩ: Tường Vi vẫn còn yêu Hiển. Lòng Quân xốn xang vì ghen tuông. Nhưng chẳng làm gì khác hơn được, anh ta bước tới bước lui trong phòng và nghĩ mình cần phải thuyết phục Tường Vi một cách mềm mỏng.
Quân hôn vào môi Tường Vi lần nữa.
- Em đừng lo gì cả. Cứ dọn hàng ra chợ bán đi. Anh sẽ hỏi cho. - Quân giả bộ chân thành trước lúc dắt xe ra khỏi nhà …
Cũng buổi chiều hôm ấy, Kiều Vân đứng trên bảng mà không sao trả lời được các câu hỏi củacô giáo.
Trước mắt cô bé lờn vờn mãi hình ảnh cha mình bị bắt.
- Thế nào? Cô nghĩ em cần phải học bài thêm. Điểm 2. Thôi xuống đi!
Kiều Vân ôm lấy mặt, òa lên khóc rồi bước nhanh về chỗ ngồi, gục xuống bàn, nức nở.
- Sao lại khóc vậy, Kiều Vân? - Phiến hỏi cô bé trong lúc giờ Hóa kết thúc.
- Ba Kiều Vân bị bắt rồi. - Cô bé đáp, mặt đầm đìa nước mắt.
- Này Lân ơi! - Phiến chạy xuống cuối lớp báo tin. - Ba Kiều Vân bị bắt.
- Sao lại bị bắt? Ai bắt?