← Quay lại trang sách

Phần Thứ Ba (VI)

Anh có thể cho biết họ tên.

Người thẩm vấn Hiển đầu tiên là Sanh.

Mặc dù anh em trong phòng yêu cầu Quân tranh thủ tiếp tục khai thác những tình tiết mới qua đầu mối này của tên Liêm, nhưng Quân đã tìm cách rất khéo để thoái thoát chuyển sang cho Sanh.

- Tôi tên Hiển. Mai Xuân Hiển. - Hiển đáp và khuôn mặt anh hoàn toàn mất hết sinh khí.

Vẻ đau khổ nhuộm lên trên cả mái tóc rũ rượi, lòa xòa xuống trán. Anh hoàn toàn chưa hình dung được lý do mình bị bắt. Anh nghĩ, mình bị bắt là do sự nhầm lẫn hoặc cũng có thể người ta phát hiện anh là kẻ chiêu hồi, giấu mặt.

- Chúng ta bắt đầu vào việc, và tôi yêu cầu anh hoàn toàn phải thành thật trả lời các câu hỏi của tôi. Anh sinh năm nào? Ở đâu, huyện, xã…?

Giọng của người đối diện khô đanh. Sắc mặt anh ta lạnh lùng. Hai cánh tay to đặt trên bàn làm cho đôi vai nhô lên, cân đối và khỏe khoắn

- Tôi sinh năm… Quê ở… huyện… tỉnh…

- Tại sao anh lại vào sống trong thành phố này?

Hiển không biết phải trả lời người đối diện như thế nào. Quả là quá khó. Trong đầu Hiển cùng lúc hiện lên bao nhiêu chuyện của quá khứ. Nói hết sự thật ư? Lưỡi anh như líu lại. Chưa bao giờ vết thương cũ trong lòng anh lại nhức nhối đến dường này.

- Sao, anh không nói à?

Ánh mắt sắc lẹm của người chiến sĩ điều chiếu thẳng vào mặt Hiển, càng làm cho anh bối rối. Từ lâu anh lo sợ, sẽ gặp gỡ ai đó. Họ sẽ hỏi về anh và có thể anh không trả lời. Nhưng bây giờ không thể không trả lời được. Nỗi nhục nhã làm cho Hiển không dám hé miệng.

- Hãy nói đi! Anh không giấu được điều gì với chúng tôi đâu. Hồ sơ về anh chúng tôi đã nắm cả rồi. - Giọng người thẩm tra đều đều xoáy vào cân não đang đau nhức của Hiển. - Anh không nói được thì tôi gợi ý vậy. Anh đã từng vào đội du kích. Rồi phản bội đồng đội mình. Bây giờ thì… thôi việc này tôi sẽ hỏi sau.

Người Hiển bắt đầu lạnh, cái lạnh từ hai bàn chân chạy lên và cái lạnh từ trên gáy chạy xuống. Anh hiểu rằng mình đang nằm ở góc tường như một kẻ trộm không đường thoát.

- Sao? Tôi không thích sự im lặng đâu. Anh nói đi! Lý do vì đâu anh vào thành phố này?

- Đồng chí… tôi… tôi… chắc đồng chí cũng tham gia trong những năm chiến tranh.

- Không, ở đây không ai là đồng chí với anh cả. Tôi yêu cầu anh trả lời câu hỏi của tôi. Tôi sẽ đọc cho anh nghe lai lịch của anh.

Hiển bủn rủn cả tay chân khi thấy người đối diện rút một tờ giấy ra đọc. Người ta đã nắm về anh vanh vách. Hiển nghĩ, chắc chắn là họ đã liên hệ về địa phương mình để điều tra.

“Vậy là hết” - đầu Hiển choáng lên bởi những ý nghĩ bế tắc tột cùng. Mọi người ở Bến Đá Lu đã biết anh ở đây rồi. Làm sao bây giờ?

- Thôi… thôi… xin đồng chí. - Hiển nói, tiếng tắc nghẹn và đưa hai bàn tay run run ôm lấy đầu. - Tôi là thằng hèn…

- Anh cũng biết hèn cơ đấy. Vậy mà còn bước tiếp vào con đường tội lỗi. - Người thẩm tra hơi nhếch môi tỏ rõ sự khinh miệt, châm biếm. - Tôi hỏi tiếp. Anh đã tham gia vào tổ chức phản động này từ lúc nào?

- Cái gì? - Người Hiển như bị điện giật. Anhhỏi và không tin vào điều mình vừa nghe. - Phản động ư?

- Đừng nổi nóng. - Người đối diện nói và nhìn Hiển xoi mói. - Tôi hỏi, anh tham gia vào tổ chức phản động vào thời gian nào?

- Tôi không biết. - Hiển đáp trong khi đầu óc anh không còn tỉnh táo. - Các anh vu cáo tôi như vậy để làm gì.

- Vu cáo? Người nào bị bắt vào đây cũng chối leo lẻo như anh cả, cuối cùng không chối được mới chịu nhận.

- Tôi không có biết cái thứ phản động quốc gia phục quốc, phục quyết nào hết. - Hiển nói và mặt anh càng lúc trông càng thảm hại. - Quả thật là tôi không biết và không hề dính dáng đến chúng.

- Ra thế đấy. Có người trong tổ chức của anh đã khai cả rồi.

- Ai khai? Tổ chức nào? - Đồng chí… tôikhông hề…

- Hừ… không có lửa làm sao có khói? Anh đừng nghĩ là có thể đánh lừa tôi được đâu.

Hai mắt Hiển tối sầm lại và anh thấy choáng váng, hệt như những lúc hút thuốc lào bị say nặng. Anh lắc đầu và ôm lấy mặt, người lảo đảo. Qua bao nhiêu năm sống trong tâm trạng thấp thỏm, tim yếu hẳn, lại thêm mấy ngày sống trong cảnh bức bối, và bây giờ, điều mà người đối diện vừa nói làm Hiển không sao chịu nổi.

- Đồng… chí… - Hiển nói và thấy căn phòng quay tròn. - Tôi… tôi... - Để cho đỡ cơn choáng, anh gục mặt xuống bàn.

Lúc đầu còn hoài nghi, nhưng sau đó nhận ra Hiển bị choáng, ngất đi nên người cán bộ an ninh liền gọi nhân viên cấp cứu.

- Tại sao lại để sự việc diễn ra như thế này? - Một người giận dữ hỏi.

- Chả làm sao cả. Tự hắn bị choáng đó thôi. - Người vừa thẩm vấn Hiển đáp lại.

Mười phút sau, Hiển mới trở lại trạng thái bình thường. Những người chung quanh nhìn anh, với đôi mắt hồ nghi, khó chịu. Có người còn lên tiếng:

- Giả vờ cũng giỏi đấy.

Hiển im lặng, chẳng buồn nói thêm một lời nào. Rồi anh bước từng bước mệt nhọc theo chân người công an để về trại tạm giam.

Gian buồng giam trống trải và lạnh lùng, ngoài chiếc giường đơn sơ chỉ có muỗi và bốn bức tường bằng đá chắc nịch, lạnh lẽo.

Đầu óc Hiển vẫn còn rối mù với bao ý nghĩ và bao nhiêu điều nghi vấn. Tại sao người ta lại nghi mình dính líu đến một tổ chức phản động? Có người khai ư? Ai khai? Không, người ta bịa ra thôi. Sao mình lại ra nông nổi này?

Hiển ngồi rũ xuống, lưng dựa vào tường, nước mắt anh chảy dài xuống đôi gò má xương xẩu. Tại sao hồi ấy mình không chịu để cho chết đi? Chết đi hồi ấy thì hôm nay đâu phải thế này?… Còn bây giờ… ở Bến Đá Lu người ta biết mình sống tại đây rồi… Ông nội mình sẽ không chịu nổi mất khi biết tin này … Cả Ngân nữa, đứa em gái của mình. Ngày mình bị bắt nó cũng vào du kích.

Bốn bức tường, nhìn phía nào Hiển cũng chỉ thấy có màu xám xịt. Anh nhớ Tường Vi, nhớ đến con gái của mình, nhưng ở đây sự nhớ nhung chẳng có nghĩa lý gì, nó bị đè bẹp dưới lòng mặc cảm, dưới sự cắn rứt của lương tâm càng lúc càng cao. Đối với Hiển, điều anh sợ nhất là phải gặp lại mọi người ở Bến Đá Lu, mà như phỏng đoán của anh thì điều đó sắp đến rồi.

- Không, đừng bao giờ gặp lại bất cứ ai. Cả thằng Quân cũng vậy.

Hiển bước quanh căn phòng, hết vòng nọ đến vòng kia. Anh nhìn cái thanh sắt vắt ngang qua cửa sổ rồi lại nhìn chiếc áo mình đang mặc, chợt nở nụ cười chua chát. Rồi anh ôm lấy mặt thốt lên: Tường Vi ơi! Kiều Vân ơi!

Phía ngoài song cửa sắt, ánh nắng vàng vọt của buổi chiều trải ra, buồn thảm.