← Quay lại trang sách

Chương 4

Chuyến về phép tiếp theo của tôi mở màn cho một hoàn cảnh mới mẻ. Đối diện với ngôi nhà ba má tôi là vợ chồng Conant, những con người trầm lặng và dễ chịu. Hai người con trai của họ vắng mặt, nhưng hai ông bà chờ họ để cùng đi nghỉ hè và mời tôi tới nhà vào tối thứ sáu để giới thiệu với họ. Lời mời được chuyển tới trại tôi, mười hôm trước ngày tôi về phép.

Tôi có coi hình hai người con trai đó. Ned, người anh có vẻ rất thông minh, khá dịu dàng, và khoảng ba mươi tuổi ; người em độ hai mươi lăm tuổi và trông đẹp trai và khỏe mạnh vô cùng ; anh ta đang theo đuổi những công trình khảo cứu nào đó.

Tới ngày thứ sáu và, trước khi thay đổi quần áo, tôi nằm nghỉ trong phòng một tiếng đồng hồ, để hong tóc cho khô ; với niềm tò mò vui thú, tôi cố đoán thử những gì sẽ xảy ra. Cần phải có một chuyện gì đó xảy ra, không có điều gì xảy tới cho tôi từ lâu lắm rồi tới mức nếu các biến cố tự chúng không xảy ra, chính tôi sẽ tạo cơ hội cho chúng.

Tôi vận một chiếc áo dài khêu gợi, màu xanh lá đậm, cổ cao, bó sát thân mình, tôi vấn tóc lên, thả một lọn xuống trán ; tôi mang đôi giày màu ma rông đậm, đeo một kiềng vàng nhỏ và tránh không trang điểm. Với lại, tôi cũng không bao giờ trang điểm. Tôi mỉm cười mãn nguyện khi soi gương. Đứa con gái nhìn trả lại tôi chính là kẻ mà tôi muốn trở thành, và trông càng đẹp thêm với vẻ lóng lánh tự nhiên của đôi mắt và cái mím châm biếm thấp thoáng ở môi trên.

Từ bên kia đường, ông Conant dành cho tôi một sự tiếp đón nồng nhiệt. Hai vợ chồng ông không phải là người Do thái, nhưng đã ở trên phần đất nầy từ nhiều năm qua. Bà Conant mỉm cười bước tới, và tôi liền cảm thấy dễ chịu. Bà giới thiệu với tôi Ned, anh ta rụt rè bắt tay tôi vừa giữ nó lại giữa các ngón tay dài mảnh mai và trắng trẻo của anh. Chúng tôi ngồi xuống và câu chuyện khởi đầu khá chậm rãi. Ned theo đuổi các cuộc khảo cứu về vật lý và công trình của anh ta được dùng làm chủ đề chánh yếu của câu chuyện. Anh ta là một cây ăn nói, chính xác và vui vẻ, không hề nói dư một lời nào. Tôi mê mẩn nghe. Đôi mắt lặng lẽ có sắc hung hung, tóc cắt ngắn, màu vàng đậm, và người anh ta trông vụng về thì đúng hơn đã biến mất dưới mắt tôi, tôi chỉ trông thấy đôi môi mỏng manh của anh ta phát ra một cách tự tin những lời hữu lý. Ba anh ta quá đỗi kiêu hãnh về những lời anh ta nói để một mực chăm chú lắng nghe và thỉnh thoảng, ông ném về phía tôi một ánh mắt vui vẻ, ý thức được sự quan tâm phi thường tôi đã dành cho con trai ông.

Cánh cửa mở ra, và một cặp bước vô. Người thanh niên, đúng như tôi đã đoán theo tấm hình, quả thực trông rất đẹp trai ; không cao lớn hơn người anh, nhưng thân mình rất nở nang cân đối, mắt xám và màu tóc sậm hơn của Ned. Tôi đoán anh ta là loại người chọn cà vạt tỉ mỉ từng ly từng tí và soi gương với vẻ thỏa mãn ; « giống như mình », tôi mỉm cười thầm nghĩ.

- Ariel, đây là Bill.

Một bàn tay khỏe mạnh nắm lấy tay tôi, gọn lỏn. Tay kia anh ta kéo tôi về phía cô gái đi kèm.

- Đây là Lily, một cô bạn.

Lily là một đứa con gái rụt rè và điềm đạm. Cô ta lớn hơn tôi một vài tuổi, một khuôn mặt đẹp, một dáng dấp dễ coi và có vẻ được giáo dục đàng hoàng ; tóm lại một mẫu người dễ chơi. Bill và cô ta ngồi trên bộ ván và chúng tôi phải bỏ dở câu chuyện đang làm tôi say sưa.

Kể từ lúc Bill tới, Ned chỉ để mắt vô anh ta. Nhìn ngắm anh ta với một vẻ yêu quí gần như của một người mẹ hiền. Ned đứng lên và cho biết anh ta đi thay đồ để dùng bữa ăn tối.

Bà Conant bước vô, bắt tay và hôn tôi. Tôi thực lòng yêu mến người đàn bà mà tuổi tác không mảy may làm cho bà bận tâm. Người bà nhỏ nhắn, toát vẻ thanh khiết và sạch sẽ. Tôi khó tin rằng bà là mẹ của hai người con trai.

Tôi bất chợt bắt gặp Bill đang quan sát tôi. Cái nhìn của anh ta tự tin khác thường, không vì vậy mất đi vẻ ngưỡng mộ, mà như ngầm nói: « Tôi rành cô, cô à ». Một cái nhìn như lột trần tôi. Tôi quay phắt chỗ khác và đưa ra vài lời nhận xét sáo cũ. Sau đó, anh ta không mấy chú ý tới tôi, chỉ thỉnh thoảng buông ra một lời nói hay một nụ cười, trả lời một câu hỏi, tất cả những điều nầy một cách bâng quơ, không có gì đặc biệt nhắm vào tôi.

Ned xuống và chúng tôi đi dùng bữa ăn tối. Tôi ngồi bên cạnh anh ta và không bao lâu sau chúng tôi chuyện trò rất thân mật tự nhiên, như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu. Tôi nhận thấy rõ rệt là anh ta thích tôi ngay từ phút gặp mặt đầu tiên, nhưng có thể nói anh ta đã đặt tôi quá cao để dám nuôi lòng hy vọng. Anh ta biểu lộ một sự ngưỡng mộ thẳng thắn và dịu dàng dành cho tôi và tôi thoáng cảm thấy một chút bối rối để bày tỏ một cử chỉ trìu mến. Giao du với những người con trai cứng rắn và tàn bạo theo loại mà tôi quen biết và chọn làm bạn tỏ ra dễ dàng hơn nhiều.

Tôi chọn một thái độ trầm tĩnh và giữ gìn. Trong một bầu không khí như hiện tại, đưa ra những ý tưởng chua chát thực không thích hợp. Ned không hỏi tôi một điều gì và không có vẻ ước muốn một điều gì hết. Anh ta dễ làm bạn vừa tỏ ra sôi động. Tôi gần như e ngại vẻ thẳng thắn và đường hoàng của đôi mắt màu hung hung của anh ta và, lần nầy, tôi không cảm thấy hãnh diện vì ánh mắt xanh biếc táo bạo của mình.

Buổi tối ngắn ngủi. Sau bữa ăn, chúng tôi trò chuyện khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc ra về, tôi bắt tay những người chủ nhà và bước về phía Bill. Bàn tay của anh ta nắm lấy tay tôi nghe khô, khỏe và sống động. Tôi tránh cái nhìn của anh ta.

- Tôi lấy làm sung sướng được quen biết với cô, Ariel. Giờ đây tôi hy vọng gặp cô thường hơn, anh ta nói, vẫn nắm lấy tay tôi.

- Thôi đi, Bill. Đừng nịnh cô bạn của anh, Ned nói đùa, kèm theo một nụ cười phản lại những lời nói của anh ta.

- Anh ấy không hề nịnh, Lily nói.

Giọng nói của cô ta khiến chúng tôi đều quay về phía đó. Suốt buổi tối cô ta chỉ lên tiếng một vài lần, nhưng giờ đây giọng nói của cô ta nghe cứng cỏi và đường bệ và nét mặt trơ như gỗ đá. Chúng tôi cười và Ned nói, một cách tự nhiên nhứt.

- Đi, Ariel, tôi sẽ đưa cô về.

Chúng tôi bước ra sau khi lấy áo măng tô. Anh ta chìa cánh tay cho tôi. Chúng tôi nói về quân đội và anh ta lắng nghe chăm chú tới mức tôi cảm thấy cần phải chọn chữ cẩn thận và giữ gìn đừng nói một điều gì ngu xuẩn hay không quan hệ. Khi tới trước cửa nhà tôi, anh ta nói:

- Sáng mai, cô có vui lòng đi dạo với tôi không? Dù sao, hai ngày nữa cô mới đi.

- Dĩ nhiên. Anh hãy tới tìm tôi vào khoảng mười giờ.

Anh ta nói thêm, vừa thốt lời « chào » tôi:

- Tôi mến cô vô cùng, Ariel, và tôi muốn tìm hiểu cô nhiều hơn.

Và anh ta lui gót, hai bàn tay thọc vô túi.

Tôi mở cửa cái, quay tròn người hất tung giày, đốt một điếu thuốc và pha một tách cà phê. Buổi tối nay thực lạ lùng và mỹ mãn và thế nhưng vẫn còn sớm, chỉ mới mười một giờ kém mười. Tôi băn khoăn, cảm thấy khuây khỏa, và có hơi giận mình. Hai người con trai đều làm tôi ưa thích, nhưng giờ đây tình cảm đó gần như khiến tôi sợ hãi. Tôi biết rằng có thể chinh phục Ned theo ý muốn, anh ta sẽ tin theo bề ngoài của tôi và nghĩ rằng giữa hai đứa nảy sanh một tình yêu bất diệt. Tôi quyết định làm cho Bill ghen tuông. Với anh ta, cần phải có một kỹ thuật khác, để thuyết phục anh ta rằng tôi không vô tình trước sự ngưỡng mộ của anh ta.

Tôi tròng áo ngủ vô và chui lên giường, với cảm tưởng đã giữ hơi ấm của bàn tay Bill trong lòng tay tôi và đã chống lại sức quyến rũ của giọng Ned.

Hãy nằm những giấc chiêm bao thơ mộng, Ariel ; và chúc mi may mắn!

Đúng mười giờ sáng hôm sau, Ned xuất hiện, anh ta có vẻ công tử dưới lớp áo thun dài tay màu trắng và quần dài bằng nhung có sọc nổi. Nét mặt anh ta rạng rỡ và đột nhiên tôi chú ý tới đôi mắt của anh ta cũng hơi có màu xanh lục. Chúng tôi đi bộ qua thành phố. Jérusalem vào một sáng thứ bảy trông giống như một đứa bé nằm nôi, chỉ có tiếng chim hót và tiếng chân bước làm xao động sự yên tĩnh.

Một màn sương mù thưa mỏng lượn lờ trên đô thị, sạch sẽ và khép kín, chìm đắm hoàn toàn trong sự nhà nghỉ ngơi và chỉ có tiếng chuông của nhiều ngôi thờ điểm giờ, đánh dấu cho sự trôi chảy của thời gian.

Bước dọc theo một sườn đồi, chúng tôi tới một thung lũng ở về phía tây, thung lũng Thập tự, nơi vươn lên một tu viện Hy lạp thời Trung cổ giữa những cây ô liu và cây sung. Anh ta nắm tay tôi với một sự dịu dàng cố ý, như thể anh ta sợ làm tôi bị thương.

- Chắc cô nhận thấy là lố bịch sự quyến luyến quá mau chóng mà người ta dành cho một người phải không? Anh ta hỏi tôi.

- Dĩ nhiên là không. Anh thích tôi tới mức đó sao?

Nụ cười của anh ta thay cho câu trả lời.

- Và cô, cô có yêu tôi một chút nào không?

- Nếu không, tôi có tới đây không?

- Dù sao, tôi cũng thích tưởng tượng như vậy. Cô biết không, Ariel, chúng ta có thể trở thành những người bạn rất tâm đầu ý hiệp.

Chúng tôi nói bóng gió, dịu dàng, không đi sâu vô vấn đề, vừa quay trở về. Tôi cố làm cho anh ta hoàn toàn thoải mái, lôi kéo anh ta vô trong màn lưới mà anh ta không hay biết và đi tìm những gì ẩn sau nụ cười vô tội đó.

- Ariel, cô có cảm tình với tôi không?

- Sao không. Anh rất tốt. Anh hiểu rộng và gây cho tôi một cảm tưởng yên ổn.

Những tiếng nói, bao giờ cũng vẫn những tiếng nói, giống như một dĩa hát, một tình cảm phạm tội thoáng qua trong tôi. Người ta nói và nói đi nói lại những tiếng đó cho tới bao giờ chúng mường tượng như những quần áo cũ sờn mà người ta không còn muốn bận nữa, và thế nhưng có quần áo nào lại không được may bằng vải, chỉ và đơm nút. Phải chi tôi không ý thức được rõ rằng đó chỉ là những tiếng nói…

Chúng tôi cứ đi mãi không cùng. Tôi muốn có những trái bôm, anh ta hái cho tôi ; những đóa hoa, anh ta cũng hái cho tôi. Khi tôi về tới nhà đã hơn một giờ.

- Cô tới với chúng tôi tối nay chớ? Anh ta hỏi tôi.

- Có nhiều người không?

- Cũng như hôm qua, ba má tôi. Bill và rất có thể Lily. Em tôi cũng dễ thương với cô phải không? Nó quái gở nhưng phi thường ; và rất đẹp trai, phải không?

- Phải, và anh ta rất dễ thương với tôi.

- Tuyệt, vậy, tối nay cô tới chớ?

- Tới, Ned.

Buổi tối đó làm tôi vui thích: mọi sự đều trôi qua tốt đẹp, câu chuyện thực bóng bảy, nhứt là nhờ Ned, Bill cũng ăn nói hay, nhưng kém nhiệt thành. Anh ta có những ý kiến dứt khoát và biết cách diễn tả chúng. Anh ta chỉ lơ là nhìn tôi và tôi muốn biết có phải anh ta không quan tâm tới tôi thực sự hay là anh ta đóng trò. Lily được dùng để dàn cảnh. Cô ta yêu Bill, điều đó hiển nhiên ; cô ta sẽ phải trả giá rất đắt cho buổi tối phiền muộn nầy nếu nghĩ rằng lát nữa anh ta sẽ đưa cô ta về.

Có một máy hát, và ông Conant cho chạy một vài đĩa nhạc khiêu vũ. Ông mời Lily trong khi Ned nhảy với người mẹ.

- Coi như tôi phải nhảy với cô, Bill mỉm cười nói.

- Anh không bị bắt buộc phải nhảy, chắc anh cũng biết.

- Những người khác sẽ nhận thấy là kỳ cục. Cô nhảy giỏi không?

Anh ta ôm choàng tôi. Anh ta giữ chặt tôi trong vòng tay nhưng không ôm sát vô người và đột nhiên nói:

- Cô là một cô bé quỉ quái, phải không?

- Tôi có cảm tưởng là anh không mấy ưa tôi, Bill.

- Tôi thương anh tôi vô cùng.

- Có tương quan gì chớ.

- Có thể không có một tương quan nào, nhưng cô hãy nghĩ tới điều đó khi vạch các kế hoạch trong đầu cô.

Điệu nhạc tango thực chậm. Anh ta nhảy giỏi. Chúng tôi bị canh chừng chặt chẻ bởi những người có mặt trong phòng. Ned ra dấu cho tôi từ nơi cuối phòng và má anh ta cười.

- Anh không thực sự trả lời câu hỏi của tôi, Bill. Những gì anh vừa nói chứng tỏ rằng anh có ác cảm với tôi phải không?

- Cô biết rất rõ rằng tôi không hề như vậy. Cô quen có được những gì cô muốn, phải không Ariel?

Tôi ngước nhìn anh ta. Đôi mắt xám của anh ta lại lột trần tôi lần nữa. Tôi không trả lời câu hỏi mà lại áp gần thêm vô người anh ta. Điệu nhạc dồn dập trong giây lát, sau đó ngừng lại.

- Nhảy tiếp chớ? Tôi hỏi.

Anh ta nhìn quanh. Những người khác không trở về chỗ ngồi.

- Tại sao không? Và trong khi bắt đầu nhảy trở lại anh ta nói một vài lời bình phẩm về thân hình và nước da của tôi, nhưng một cách lững lơ làm tôi sững sờ không ít.

- Anh nhảy giỏi, tôi nói với anh ta.

- Tôi biết.

- Còn tôi, tôi cũng biết rằng thân hình và nước da tôi đẹp.

Anh ta bật cười.

Cố gắng hết sức và thốt từng chữ một cách khó khăn ; tôi nói với anh ta:

- Tôi muốn nói chuyện với anh một ngày nào đó, Bill.

Tôi chờ đợi một lời từ chối hoặc một tiếng cười mỉa mai vang dội.

- Tôi tin cô một cách dễ dàng và có lẽ cô sẽ có được cơ hội. Và có thể cô sẽ hối tiếc. Cô thấy không, Ariel, tôi hiểu cô như thể tôi đã tạo ra cô.

- Càng hay. Tôi nôn nóng chờ đợi cuộc nói chuyện đó.

- Nhưng trước hết, một lời cảnh cáo sơ qua: đừng làm khổ anh tôi. Và sau đó chúng ta có thể là bạn với nhau.

Đã tới giờ tôi phải ra về vì sáng mai tôi sẽ trở vô trại. Tôi sẽ được về phép hai hoặc ba ngày sau khi xong khóa học, khoảng nửa tháng nữa.

- Chúng ta sẽ đi tắm biển lúc đó, ông Conant nói. Ở đó chúng tôi có một biệt thự nhỏ. Tại sao cô lại không tới với chúng tôi và nghỉ phép vài hôm tại đó? Các anh con trai sẽ thích thú và chúng tôi cũng vậy.

Tôi cho biết rằng chính tôi cũng thích thú và tôi sẽ viết thư từ trại để báo cho biết ngày tôi sẽ ra đó. Vừa nói, tôi vừa nhìn Bill cố làm cho anh ta đọc được trong mắt tôi: « Anh chưa xong với tôi đâu! »

Tôi để Ned đưa tôi về. Anh ta muốn vô nhà, do đó tôi đưa anh ta vô phòng tôi và anh ta nhìn tôi sắp xếp va li và ủi cái váy của bộ quân phục mà tôi sẽ phải mặc sáng mai. Anh ta ít nói, chỉ ngồi yên trong ghế dựa có vẻ mệt mỏi. Một lát sau, anh ta gọi tôi:

- Ariel, tới đây.

Tôi ngồi lên tay ghế dựa.

- Cô đẹp lắm và tôi tin rằng tôi sắp si tình cô rất đậm.

Tôi để cho anh ta nắm lấy cánh tay tôi và hôn tôi. Bàn tay anh ta không còn là hai bàn tay rất đỗi dịu dàng đã nắm tay tôi trong cuộc đi dạo buổi sáng. Tôi thích kiểu hôn của anh ta, và nó cũng khiến tôi ngạc nhiên. Một lát sau, tôi rời khỏi anh ta, bước sang bên cạnh để thay áo ngủ và lên giường.

- Giờ đây, Ned, anh hãy hôn từ giã tôi. Hãy vui lòng tắt đèn lúc bước ra. Nút điện ở gần bên cánh cửa.

Anh ta tới bên giường.

- Em không muốn anh ở lại sao?

- Không, Ned, tôi van anh, đã khuya lắm rồi tôi cảm thấy mệt mỏi và mai tôi lại phải dậy sớm. Tôi sẽ đến tìm anh kỳ nghỉ phép tới. Nhớ viết thư cho tôi, Ned.

- Ariel! Ồ! Không.

Anh ta quay mặt đi chỗ khác. Giọng nói của anh ta mất đi sự dịu dàng, trở nên đường bệ.

- Nhưng anh sẽ viết thư cho tôi chớ. Ned? Mọi chuyện đều rất tuyệt vời.

- Phải, anh nghĩ chắc anh sẽ có thư cho em. Thôi anh về. Hãy ngủ ngon.

Sáng hôm sau trời mưa khi tôi lên đường. Sau đó trời sáng lại, nhưng bộ quân phục của tôi ướt lạnh, tôi cảm thấy khó chịu vì đôi giày ống đế bằng sau khi đã mang giày cao gót trong kỳ nghỉ phép. Trại vẫn không có gì thay đổi, vẫn sẽ không thay đổi, nhưng có thể nói tôi cảm thấy được nâng đỡ bởi một tình cảm hài lòng.

Hôm sau vào giờ điểm tâm, tôi nói chuyện với Tamar. Nó là đứa được tôi xem gần như là bạn trong số tất cả các con bạn đồng đội. Tôi kể cho nó nghe câu chuyện với Ned và Bill.

- Bồ thích con trai, phải không, Ariel?

- Chắc vậy. Nhưng nó không bao giờ kéo dài, và đó không hề là một sự lôi cuốn về xác thịt, có lẽ đó là sự tò mò. Có lẽ mọi chuyện nơi mình đều do tánh tò mò, hoặc để chứng tỏ rằng mình biết cách xỏ mũi họ.

- Bồ có biết thực không? Dù sao họ cũng mỗi người mỗi khác.

- Không, nhưng mình cảm thấy vui thích được quan sát cách họ hành động, xem họ có phản ứng đúng theo sự dự đoán của mình không. Họ rất giống với đàn bà, bồ biết không, Tamar, và họ cũng cảm thấy cần được biết cái phần cơ mật của sự việc. Bồ có thể khiến họ quan tâm tới bồ bằng cách chỉ nói một câu như sau: « Tôi được nghe nói nhiều về ông ». Chắc chắn họ sẽ muốn biết người ta nói với bồ những gì về họ. Nếu bồ nói với một người đàn ông rằng bồ thích cái cà vạt của họ hay họ có bàn tay đẹp, hoặc một cảm nghĩ mới nhứt của họ ảnh hưởng mạnh mẽ tới bồ, họ sẽ mê tít lên. Với một vài câu đại loại, bồ sẽ thấy là họ cuống lên để nhờ bồ cho biết nhiều hơn nữa. Lúc đó, nếu họ muốn bồ nói rằng « có » và bồ lại nói « không », họ sẽ làm theo mọi ý muốn của bồ với mục đích duy nhất nhằm chứng tỏ rằng tiếng « không » của bồ là không thành thực.

- Và nếu nó thành thực thì sao?

- Như vậy trò chơi sẽ không đáng đồng tiền bát gạo. Với lại, khi muốn thực sự nói « không », người ta có thể nói một cách rõ ràng tới mức không người đàn ông nào có ý thức lại có thể hiểu lầm.

Nụ cười của Tamar chứng tỏ rằng nó vẫn còn nghi ngại. Nó có một tình nhân ở tại làng, một anh con trai dễ thương cùng lứa tuổi, không ngụy biện chút nào mà dễ thương.

Tôi gần như ganh tị. Anh ta không bao giờ làm phiền nó, trong khi tôi luôn tìm kiếm một điều gì khác, không thể xác định ; khi tôi nhảy với một anh con trai, đôi mắt tôi rảo khắp phòng để tìm những kẻ quan trọng hơn, tôi không bao giờ là chính tôi, không hề tự buông thả, giống như một đứa trẻ muốn ăn chuối và khi có chuối lại hét lên: « Không, bé muốn ăn cam! » như thể cả thế giới nầy được tạo ra để chìu theo tánh bất thường của nó.

- Bồ lôi cuốn con trai, Ariel, nó nói với tôi. Tất cả những anh con trai. Bồ vô tình hay cố ý lôi cuốn tất cả những anh con trai mà bồ gặp mặt?

- Vừa vô tình vừa cố ý. Dù sao, biết cách lôi cuốn con trai cũng thuộc về nữ tính! Cách mỉm cười, biết tỏ ra yếu đuối đúng lúc, biết cách cho và nhận… Dĩ nhiên, có những anh con trai sẽ gây khó hơn cho mình. Bao giờ mình cũng hơi sợ khi bị lôi cuốn bởi một anh con trai hiền lành tử tế, và quá ủy mị ; sẽ không đi tới đâu hết. Và hậu quả! Mình thù ghét những hậu quả tình cảm, những bức thư tình hay những dòng trách móc. Thực là vô ích. Mình muốn hoàn toàn bình đẳng với những anh con trai mà mình thường giao du.

- Bồ chưa bao giờ yêu ai sao, Ariel?

May thay, một hồi còi gọi chúng tôi tới phòng họp. Giờ đây, tôi vui vẻ hối hả tới căn phòng rộng lớn và buồn thảm đó. Câu hỏi của Tamar, tôi không muốn cũng như không thể trả lời.

Tôi đã từng yêu chưa? Tôi có sẽ yêu không?

Những ngày cuối cùng trôi qua mau chóng trong sự tập dượt hùng hục. Mùa xuân vừa sang. Ngay cả các doanh trại của chúng tôi được mặt trời sưởi ấm và cỏ xanh bao quanh cũng có một không khí khác biệt. Kỷ luật được nới lỏng bớt, và phần đông chúng tôi đều nghĩ rằng mình đã là sĩ quan, ngoại trừ chưa được danh chánh ngôn thuận. Chúng tôi trải qua những ngày đó để chuẩn bị cho lễ duyệt binh cuối cùng, cho sự hội kiến tối hậu với vị Chỉ huy trưởng, việc nhận lãnh văn bằng và cuộc lễ sẽ diễn ra vào buổi tối. Tôi có hơi lo sợ cái ngày cuối cùng đó, không phải vì nó là ngày cuối cùng, mà là những gì sẽ xảy ra sau đó.

Ba tôi, vì là Tư lệnh Quân khu, sẽ duyệt qua chúng tôi và gắn lon sĩ quan cho khóa sinh thủ khoa mà tên tuổi sẽ chỉ được tiết lộ vào buổi sáng hôm đó.

Trong thời gian nầy, tôi nhận được hai bức thư của gia đình Conant: một của Ned, dĩ nhiên, thân thiết và dễ thương, cho biết tôi cứ ám ảnh anh ta. « Anh không còn là một cậu bé », anh ta viết, « đã có những cô gái khác trong đời anh, nhưng em không giống với người nào và khi gặp em, có một tình cảm nào đó đã xảy ra trong anh. Em vô cùng quyến rũ đối với một người con trai, và anh nhận thấy anh đã bị thu hút và bị thu hút một cách hoàn toàn. » Anh ta cho biết gia đình anh ta đi nghỉ mát tại bờ biển kể từ hôm nay nhưng thiếu mất Lily. « Bill, em trai anh mà anh hy vọng rằng nó đã tỏ ra rất dễ mến đối với em, đã dứt khoát rằng cô ta có phần nào quá tẻ nhạt. Điều đó không làm anh ngạc nhiên. Dù sao, em cũng sẽ được hai người con trai nhà Conant đón rước, và có một người chắc chắn là si tình em. »

Bức thư kia thực bất ngờ, mặc dầu tôi đã âm thầm hy vọng. Đó là một bức thư được thảo vội vài dòng của Bill. « Chào cô bạn xinh xắn. Người đẹp Lily đã bước sang con thuyền khác, hay nếu cô muốn, đã được thuyên chuyển sang một đồn khác. Cô đừng quên rằng chúng ta còn có một câu chuyện dài dòng để nói với nhau: Chính cô đã đề nghị. Anh tôi luôn miệng nhắc tên cô khi trò chuyện và hình như đã si đậm. Hãy đề phòng. Cô rất, rất là dễ yêu dưới mắt tôi. Thân ái, Bill ».

Thân ái! Anh ta có khiếu hài hước và điều đó có thể che giấu nhiều việc. Tôi cần phải cẩn thận.

Tôi cũng nhận được một bức thư dễ thương của em Gal tôi, kể lại cuộc sống của nó tại trường học và hứa sẽ tới dự cuộc diễn binh. « Ba hỏi má có khó chịu hay không khi chính ông duyệt qua toán binh của chị. Em thì em biết rõ là không. »

Cái ngày được chờ đợi náo nức cuối cùng đã tới. Trước hết, chúng tôi dượt lại cuộc diễu hành. Phải xếp hàng ; những hàng người với vẻ mặt rắn rỏi, đầy quả cảm, vui sướng, đội những cái mũ sĩ quan nhô cao tương xứng hơn các mũ bê rê nhiều, và chúng tôi chờ xem ai là thủ khoa. Người ta sẽ tuyên bố vào lúc tập dượt vì người thủ khoa sẽ chiếm một chỗ riêng lúc duyệt binh. Khó mà đoán được ai xứng đáng hưởng danh dự đó. Tôi không thấy ai hết. Điểm tôi lớn nhứt, tôi biết, và nói chung, tôi xoay sở khá trót lọt. Nhưng tôi tự nhủ cho dù tôi có xứng đáng, người ta cũng sẽ không chọn tôi sợ rằng đó là một ân huệ dành cho con gái Đại tá Ron.

Tới giờ công bố.

- Ariel Ron, số quân 361 950, đã đạt được số điểm cao nhứt và được chọn làm thủ khoa khóa học. Hãy bước tới ba bước ; tại vị trí đó trong lễ duyệt binh vị Tư lệnh Quân khu sẽ gắn lon sĩ quan lên cổ áo của cô. Cô sẽ chào và trở về cầm đầu đoàn diễu hành mà cô sẽ dẫn đầu cho tới ngang khán đài ở đó chúng ta sẽ làm lễ ra mắt vị Tổng tư lệnh, vị Tư lệnh Quân khu và vị Chỉ huy trưởng. Rõ chưa?

Tôi đã nghe không lầm sao? Như vậy, cuối cùng, chính tôi. Người ta không sợ những lời dị nghị ác ý, có nghĩa là tôi thực sự xứng đáng với danh dự đó. Trong một khoảnh khắc tôi nghĩ rằng tất cả chuyện nầy thật buồn cười ; như thể người ta không hiểu rõ tôi: tôi được chọn vì đã tỏ ra « là một người bạn, vừa là một kẻ chỉ huy, cương trực, hay giúp người và đầy đủ khả năng… » Tôi tự hỏi ba tôi sẽ nghĩ gì khi tôi bước tới ba bước để nhận lãnh chiếc lon từ tay ông.

Cuộc tập dượt chấm dứt. Bước vô đại giảng đường, tôi đón nhận những lời khen tặng tới tấp, sau đó người ta trao cho tôi bức điện tín của má tôi: « Hãnh diện vì người con sĩ quan của ba má ». Tôi không khóc khi đọc bức điện tín, nhưng nước mắt chực trào ra. Tôi xếp nó lại cẩn thận, bỏ vô túi, và đi ủi một cái áo sơ mi, trong khi các con bạn giúp tôi hồ cổ áo. Tôi đánh bóng đôi giày và chải tóc, nhưng những giờ phút trôi qua chậm kinh khủng, mặc dù thời gian quá ngắn so với mọi việc mà tôi phải làm.

Gal em tôi là người đầu tiên trong gia đình xuất hiện. Tôi nài nỉ các con bạn đồng đội không nên nói cho nó biết, cũng như cho má tôi, rằng tôi là thủ khoa của khóa học. Gal ăn mặc chỉnh tề khác thường. « Em đội cả mũ để đi thăm chị đây. » Nó đem tới cho tôi một chiếc tàu nhỏ tự tay nó làm và tôi đi bộ với nó một vòng quanh trại. Nó mặc một áo sơ mi trắng sạch sẽ – không lâu đâu – và một quần cụt xanh lơ.

- Nếu chị trẻ hơn, em sẽ cưới chị, Ariel.

- Người ta không thể cưới chị mình, Gal.

Nó suy nghĩ một giây, sau đó:

- Nếu vậy em sẽ cưới một cô gái giống chị.

Tôi dẫn nó vào phòng ăn, trên tường treo ủ rũ vài ba bức tranh. Căn phòng tối tăm và buồn tẻ.

- Tại sao không sơn mọi vật bằng màu tươi?

- Gal, em cũng biết đây là một trại lính. Không phải là một ngôi nhà thực sự.

- Phải… nhưng chị ở đó, vậy nó là nhà chị. Em không nghĩ rằng em thích trại lính của chị. Còn chị?

- Thích, ít ra cũng trong hiện tại. Người ta sẽ quen đi. Em có nhớ em ghét trường học như thế nào ngày em cắp sách tới trường lần đầu không? Nhưng giờ đây khi đi ngang qua đó, em mỉm cười và bao giờ cũng dừng bước, để hồi tưởng. À thì nó cũng giống như vậy.

Bàn tay nó siết lấy tay tôi trong khi nó suy nghĩ về những lời tôi vừa nói.

- Em nghĩ rằng em đã hiểu.

Khi tới giờ, chúng tôi đi về phía vũ đình trường nơi cuộc duyệt binh sẽ được cử hành theo tiếng quân nhạc. Buổi chiều vàng nắng. Cha mẹ các tân sĩ quan ngồi trên những ghế dọc theo một bên sân hình tứ giác. Các lá cờ phất phơ trong gió nhẹ, ấm áp, trên ngọn cờ. Tôi cảm thấy kiêu hãnh và vui vẻ. Hiện tại, mọi kế hoạch của tôi đều bị dẹp sang một bên. Nhạc trỗi lên, và chân tôi bước đều tới trước. Hai chiếc xe chạy đến, một chiếc chở vị Tổng tư lệnh, người cao lớn, vai rộng, dáng vẻ dễ cảm và rất đường hoàng. Ông ngồi vô khán đài. Một chiếc khác ngừng lại và ba tôi bước xuống ; cái mũ của ông ấn sâu xuống đầu và cái quần của ông đáng lẽ có thể thẳng nếp hơn, nhưng ông là Vị Tư lệnh từ đầu tới chân. Ông vẫn giữ cốt cách đó, ngay cả tại nhà nơi mà tôi muốn ông hãy khác đi.

Chúng tôi đi tới các lằn trắng vạch trên đất dành cho chúng tôi và mỗi người đứng nơi vị trí của mình. Vị Chỉ huy trưởng ra lệnh trong khi chúng tôi chuẩn bị cho cuộc duyệt binh. Vị Tổng tư lệnh, kèm theo có ba tôi với tính cách Tư lệnh Quân khu, đi duyệt qua giữa các hàng quân, các sĩ quan, phụ tá theo sau. Tôi cứng người như một pho tượng, nét mặt thản nhiên, mắt nhìn đăm đăm một cái cây mọc đằng xa. Tôi chỉ mơ hồ ý thức các sĩ quan đi qua, tiếng máy thu hình và các chuyên viên vây bủa xung quanh.

Chúng tôi siết lại hàng ngũ. Vị Chỉ huy trưởng của trường loan báo Đại tá Ron, Tư lệnh Quân khu, sẽ gắn lon cho khóa sinh thủ khoa.

- 361.950, Chuẩn úy Ariel Ron, hãy bước tới.

Người ta hoan hô, chắc vậy. Dù sao, nơi phía tận cùng cũng có những tiếng ồn ào. Những ánh ma nhê gium lóe lên: tôi nhận thấy ánh sáng lạ mắt, mà không hiểu tại sao. Tôi, Ariel Ron, đang ở đây, đang bước về phía ba tôi. Tôi phác một cái chào đầy vẻ sang cả và có một lúc muốn cười lên. Ông chào trả lại, đeo lon lên cổ áo tôi và bắt tay. Tôi ngước nhìn. Đôi mắt ông nghiêm nghị, nhưng tôi có cảm tưởng vẻ nghiêm nghị đó là miễn cưỡng. Tôi lại chào lần nữa, quay lưng và trở về nơi đầu hàng ; chúng tôi diễn ngang qua cha mẹ các khóa sinh đang hoan hô, ngang qua khán đài, và ra khỏi vũ đình trường, nơi chúng tôi được phép tản hàng và tìm tới với người trong gia đình.

- Làm thế nào bồ có thể giữ vẻ lạnh lùng đến tới mức đó? Tarmar hỏi tôi. Bồ không cả mỉm cười. Dù sao, đó cũng là ba bồ, bồ có thể mỉm cười với ông.

- Mình không thể cười được, chính vì ông là ba mình.

Gal nhảy đeo cổ để hôn tôi.

- Ariel, sao chị không nói gì với em hết? Chị thực là tuyệt. Ba có nói chuyện với chị không?

- Không, Gal, ba không thể nói được.

Má tôi chảy nước mắt và rất sung sướng. Ba tôi ở bên cạnh, trò chuyện với vị Tổng tư lệnh và tôi nghe ông nói:

- Đại tá ; vậy là con gái ông sẽ nối nghiệp cho ông. Và đó là một địch thủ nguy hiểm!

Ba tôi tới tìm tôi, mỉm cười và nói ; « Hoan hô! » Sau đó ông nói thêm:

- Họ chấm con là thủ khoa chứng tỏ con rất xứng đáng. Nhưng thiên hạ sẽ dị nghị, phải đề phòng chuyện đó.

Ông có vẻ lúng túng và hỏi:

- Ba có nên ở lại không?

Má tôi nói dĩ nhiên là nên, những người cha khác đều ở lại. Ông có vẻ bất mãn rõ rệt, nhưng ông ở lại.

Sáng hôm sau, tôi muốn rời khỏi trại càng sớm càng hay và tức tốc sắp xếp va li. Người Quân cảnh gác cổng chào tôi. Tôi nồng nhiệt tạm biệt các con bạn sĩ quan và cám ơn vị Chỉ huy trưởng.

Tôi được nghỉ phép một tuần ; sau đó, theo lời giao ước, tôi sẽ phải điều khiển một trung đội tân binh.

Tôi lấy làm buồn phải tạm biệt Tamar, tôi ước muốn gặp lại nó. Đó không phải một người bạn, mà là tình thân hữu.

Nó sẽ về nghỉ một tuần tại trang trại và chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong vai trò trung đội trưởng với điểm khác biệt là nó đã chọn chức vụ đó còn tôi thì bị bắt buộc chấp nhận.

Về lại nhà, tôi nhận thấy bộ quân phục của tôi với lon trung úy lồ lộ, có vẻ đẹp mắt khi được máng vô trong tủ bên cạnh bộ quân phục của ba tôi.

Má tôi đang ở trong một tình trạng suy nhược tinh thần và muốn nhắc lại chuyện ba tôi.

- Chắc có một cái gì đó không được như ý nơi ông, bà nói, nhưng bà van xin tôi đừng cho ông biết rằng bà đã nói với tôi. Bà có vẻ như lúc nào cũng đang khóc. Gal để ý thấy, và bắt đầu ngạc nhiên. Bà cho biết bà không thể nói chuyện với ba tôi.

- Nhưng má không còn chịu đựng được ba con lâu dài nữa. Ariel, má phải làm sao đây?

- Mọi sự rồi đâu cũng vô đó, má à. Đây là một giai đoạn xấu phải vượt qua. Ông đa đoan công việc, lo lắng, trăm bề, và có lẽ ông không quan niệm về gia đình giống như má. Vẻ hờ hững bề ngoài của ông rất có thể là một cách giải khuây của ông. Con có thể hỏi thử ba con, nhưng mà…

- Không, má van con. Đừng cho ông biết rằng hai mẹ con mình đã nói chuyện với nhau. Càng tệ thêm. Có lẽ má đã làm điều gì đó trái ý ông…

Má thân yêu, tất nhiên là bà không có làm một điều gì như vậy! Bà không thể hiểu được ông, chỉ vậy thôi. Có thể chỉ tới hôm nay bà mới trưởng thành và bắt đầu đoán được loại người mà bà đã lấy làm chồng. Nhưng thực gay go cho bà.

Tôi hài lòng đã được bà giãi bày tâm sự. Tôi lại có thêm một thứ để chi phối. Tôi thích và thành thực muốn chi phối có lợi cho bà, nhưng không làm hại ba tôi.

Thế nhưng không khí gia đình thực là buồn, và tôi muốn ra ngoài, nhập bọn với gia đình Conant ngoài bãi biển và vui chơi. Họ có vẻ vui sướng thực sự khi trông thấy tôi tới với họ. Tại căn phòng tầng dưới được dành cho tôi, tôi thay đồ, mặc một cái quần dài, một áo sơ mi và đi dép tắm biển. Tôi cảm thấy tự do và vui vẻ.

Tôi có thể chờ đợi gì nơi anh em Conant? Khổ thay, tôi thích cả hai vì họ bổ túc cho nhau. Ned đi làm việc lại Jérusalem, nhưng Bill dự tính ở lại biệt thự để tiếp tục công cuộc khảo cứu. Không có một lý do nào để người nầy biết được mối liên hệ của tôi với người kia. Tôi vạch ra một kế hoạch thực chi tiết cho cả công trình.

Đôi khi, tôi tìm tới Ned, anh ta vẫn tự nhiên và sẵn sàng đối với tôi, chìu theo mọi ý muốn của tôi và để cho tôi mặc tình muốn sao làm vậy. Tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái và bay nhảy trong một thế giới mộng mơ do tôi tạo ra từ đầu tới cuối. Anh ta ngưỡng mộ tôi, ra đường với tôi, đem quà tới tặng tôi. Đó là một người dễ chi phối và dễ chiếm hữu. Tôi tỏ ra dễ thương với anh ta nhưng khi nào tôi muốn tôi xử sự như một đứa nhỏ được nuông chìu. Với Ned, tôi có thể thay đổi bất thường, khi buồn khi vui tùy ý. Anh ta biết rõ cách thích nghi với mọi sự.

Tôi không cảm thấy khó chịu. Với lại, bao giờ cũng có Bill, ở đó, ở tại bãi biển. Mùa hè sắp sang, và sau nầy tôi có thể tới mỗi tối và ở lại suốt đêm. Tôi sẽ hả dạ, chắc vậy. Tôi sẽ giúp anh ta hằng bao nhiêu việc: làm bếp, vá đồ, tóm lại tôi sẽ làm cho tôi trở nên cần thiết. Bill sẽ làm cho tôi xiu lòng và thuộc về anh ta, nhưng không chỉ có vậy. Và khi tôi muốn có một sự thay đổi hay cần một chút trìu mến, một tình bạn nồng nàn, tôi chỉ có việc tìm Ned, cách một giờ đường xe.

Nhưng Ariel, một giọng nói cất lên từ tâm khảm tôi, và nếu Bill không yêu mi? Và tôi trả lời: « Không có người con trai nào không yêu tôi. Trở thành hình ảnh của người con gái lý tưởng dưới ánh mắt anh ta không phải là một việc khó đối với tôi ».

Và nếu họ khám phá được quỉ kế của mi?

Họ sẽ không khám phá được gì hết. Tôi sẽ thực mẫn cảm và thận trọng nếu chúng tôi tụ lại một chỗ, dĩ nhiên sẽ rắc rối, nhưng tôi sẽ dàn xếp để cơ hội đó không xảy ra. Tôi tin chắc họ sẽ không nói với nhau về tôi. Bill sợ làm Ned đau lòng. Có thể anh ta sẽ nổi giận với tôi (và điều này chắc chắn làm cho tôi thích thú), nhưng tình cảm họ dành cho nhau là một lá bài mà tôi có thể sử dụng. Tóm lại, tôi muốn chiếm lấy tình yêu của Bill và đồng thời không để mất tình yêu của Ned.

Đêm đó, tôi đi dạo trên bãi với Ned. Anh ta vòng tay ôm tôi, hôn tôi và bắt đầu vạch ra những dự tính cho tương lai của hai đứa.

- Anh sẽ ở lại Jérusalem. Anh sẽ mướn một căn phòng chung cư. Giờ đây em là sĩ quan, em có nhiều thời giờ rảnh. Em có thể tới thăm anh thường. Đời sống sẽ tuyệt diệu cho hai đứa mình. Em sẽ cho anh biết khi nào em rảnh, và anh sẽ tới rước em. Em sẽ là nữ hoàng của anh và chỉ có hai đứa chúng ta, chớ không như ở đây.

Tất cả chuyện nầy phù hợp với chương trình của tôi.

Trời đêm mát mẻ, và chúng tôi trở về nhà. Ông bà Conant đã ngủ, nhưng có ánh đèn trong phòng Bill, Ned theo vô phòng tôi.

- Không, Ned, không bây giờ. Buông em ra

- Em có sẽ bằng lòng một ngày nào đó không? Có chuyện gì vậy, cưng?

- Anh sẽ không bằng lòng làm một chuyện gì đó cho em mà em không muốn, phải không anh? Anh sẽ buồn sau đó… (điệp khúc lâu đời!)

- Vậy là cô bé của anh lại quan tâm tới những gì anh có thể cảm thấy sau đó… Chuyện nầy không thể kéo dài, Ariel.

- Hãy hiểu nhau rõ hơn trước đã. Và sau đó, biết đâu?

- Ariel, anh là một người đàn ông và anh thèm muốn em. Tình yêu anh dành cho em không chỉ thuần về tinh thần. Em không thể lúc nào cũng làm theo ý em.

Tại sao không? Đó quả thực là điều tôi muốn. Không có vấn đề đi xa tới mức đó theo sự ham muốn của anh ta vì trong trường hợp đó tôi sẽ không còn có thể dứt khoát được.

Tôi ngước nhìn anh ta, anh ta giống với người em tên Bill. Đôi mắt anh ta đã mất đi nét dịu dàng. Tôi lập lại:

- Không, Ned, không bây giờ.

- Được rồi, Ariel, nhưng hãy nghe anh nói anh yêu em kinh khủng, nhưng anh không bao giờ muốn hiểu rõ con người em. Anh nhận thấy nơi em có một điều gì đó gian dối và nguy hiểm, ít ra cũng đối với anh. Anh yêu em, nhưng em làm chạm tự ái của anh. Em là người đa tình nhứt thiên hạ… Khi chính em đón nhận. Khi tới lượt em ban phát, em sẽ nói rất điềm nhiên: « Không, Ned. » Em còn ở đây hai hôm nữa và anh không muốn ba má cũng như Bill biết rằng chúng ta giận nhau. Nhưng anh không còn muốn dính líu gì với em hết, cũng như với sự giả dối mà em rất lấy làm ưa thích. Em muốn chơi một trò mà, riêng anh, anh không ưa.

Nói xong, anh ta lui gót. Tôi mỉm cười, nhưng thực ra có gì đâu. Ned bỏ rơi tôi và Bill vẫn chưa mắc vô lưới. Tôi có sẽ cô đơn và bị bỏ rơi không? Tôi nhớ rằng Ned đã thú nhận yêu tôi. Tôi còn hai ngày nữa để dàn xếp tình trạng.

Tôi nghe tiếng sóng vỗ vô bờ. Tôi cảm thấy mát mẻ nhờ lớp ga giường màu trắng và ngọn gió thổi nhẹ qua khung cửa sổ mở ra, nhưng nỗi cô đơn của tôi làm tôi rùng mình. Tôi cầu nguyện các vị thần linh của tôi, các vị thần linh của những kẻ mạnh. Chắc chắn họ nghe lời cầu nguyện của tôi, và tới giúp đỡ tôi. Gió nổi lớn và tôi phải khép cửa sổ lại.

Hôm sau, ánh nắng hè chan hòa chào đón tôi thức giấc.

Lúc điểm tâm, bà Conant rực rỡ như mùa hè, tỏ ra dễ mến. Bà có một vẻ rất khả ái. Tôi có cảm tưởng bà là loại người mà tôi không bao giờ muốn làm điều gì buồn phiền. Ông Conant bước vô:

- À, trung úy của chúng ta đã thức dậy. Ông hôn lên má tôi và nói thêm:

- Tôi mới đi tắm xong, nước lạnh nhưng tuyệt diệu. Sao cô không đi ngâm mình trước khi điểm tâm.

Tôi chọn áo tắm màu xanh lá tươi hở cổ một cách đoan trang, nhưng cũng làm nổi bật những phần thân thể đáng được phô bày. Sau đó tôi rời các đụn cát chạy xuống bãi biển. Phía sau tôi, ông Conant nói lớn:

- Hai đứa con trai của tôi ở dưới bãi. Cô nói giùm với tụi nó bữa điểm tâm đã dọn xong.

Ned và Bill nói chuyện dưới ánh nắng. Ned có vẻ nghiêm nghị và không nói nhiều. Bill nói với giọng mau mắn và quả quyết vừa vẽ các vòng tròn trên mặt cát. Anh ta ngừng lại khi trông thấy tôi và nói:

- Chào Ariel. Tôi có phải gán cho cô cái nguyên nhân khiến anh tôi buồn bực không?

- Chào Bill chào Ned. Anh nói gì vậy, Bill?

Ned nhảy xuống.

- Chúng ta xuống tắm, rồi trở lên dùng điểm tâm.

Anh ta không nhìn tôi, nhưng chờ tôi bước theo. Chúng tôi lội vài phút, Bill ở lại trên bãi, mỉm cười. Ned và tôi trở lên bờ và, sau khi nhập bọn với Bill, cả ba chúng tôi trở về biệt thự.

Đó là một ngày rất buồn chán. Chúng tôi nằm lì trên bãi không làm gì hết, tránh gợi chuyện và để cho thời gian trôi qua. Ông bà Conaut nghĩ rằng chúng tôi nghỉ cho thoải mái phần nào. Ned chỉ đưa ra những nhận xét vô vị và thỉnh thoảng Bill ném về phía tôi một cái nhìn cật vấn. Vào khoảng chiều, chúng tôi vui vẻ và buổi tối trôi qua một cách êm đẹp, chúng tôi thay đồ đi dùng bữa ăn tối tại một khách sạn bên cạnh. Chúng tôi khiêu vũ và chuyện trò vui vẻ và rất thân mật với nhau. Sau mười giờ một đỗi, ông bà Conant ra về, để tôi ở lại với hai người con trai. Bill, thích khiêu vũ, tỏ ra sung sức.

- Mình nhảy chớ, Ariel, nếu anh tôi thích.

- Anh của em không thích, chúng ta sắp sửa về, Ned nói bằng giọng chua chát. Tôi giận dữ nhìn anh ta, kế nhìn Bill đang có vẻ ngạc nhiên.

- Này Ned, tôi nói. Anh có nói là anh không còn muốn dính líu gì tới tôi nữa, chúng ta hãy dừng lại ở đó, tôi van anh. Anh không có quyền gì ra lệnh cho tôi. Tôi ở lại và Bill cũng muốn như vậy.

- Tôi đã nói là chúng tôi sắp sửa về. Không còn gì để nói thêm. Bill và tôi không muốn xảy ra chuyện gì, do đó chúng tôi gượng làm vui và ra về với Ned. Bên ngoài, biển át mất giọng nói của chúng tôi ; và phía trước mặt trải dài dốc cát dẫn tới nhà. Tôi tháo dép và, không nói một lời nào, cất bước chạy ra phía biển. Tôi giận dữ, khổ sở và nước mắt chảy xuống má tôi. Vậy là như thế sao! Tôi không thể giữ Ned và sẽ không có một dịp nào để tới gần Bill! Nói rằng Ned ngỡ yêu tôi! Tôi nghe có tiếng chân phía sau và đột nhiên một bàn tay nắm lấy vai tôi. Ned. Phía sau anh ta, bóng dáng mờ tối của Ned cắt nét trên nền trời.

- Hãy trở về nhà, Ariel. Đừng bày trò, tôi van cô. Và để yên cho em tôi, cô nghe rõ chớ? Đừng khóc một cách ngu xuẩn, không ích gì cho cô đâu. Tôi có cảm tưởng cô chậm hiểu và hiểu một cách vất vả!

Tôi đẩy anh ta ra.

- Hãy để yên cho tôi.

Tôi quay lưng lại biển và cất bước chạy về phía biệt thự. Khi tôi chạy ngang qua Bill, anh ta nói lớn với tôi:

- Đừng khóc, Ariel.

Tôi hối hả trở về một mình, và đi vô phòng. Vài phút sau, tôi nghe Bill nói với Ned trước cửa phòng tôi.

- Em muốn tốt hơn nên và thử, Ned. Cô ta khóc.

- Dĩ nhiên, cứ vô nếu em muốn. Cô ta biết cách làm cho người khác mủi lòng. Ngủ ngon Bill.

Khi Bill bước vào tôi nằm vắt ngang trên giường, khóc tức tưởi, để tuôn trào theo dòng nước mắt nỗi xấu hổ, khổ sở và tức giận của tôi. Anh ngồi xuống bên cạnh và vuốt tóc tôi. Tôi ngẩng lên, tựa vô người và áp sát vô ngực anh ta. Anh ta ôm choàng lấy tôi và siết chặt, vừa mơn trớn mái tóc, bờ vai.

- Tôi không thể ở lâu, Ariel. Hãy nín đi, tôi van cô. Ngày mai, chúng ta sẽ nói chuyện – nhưng mà – anh ta nâng cằm tôi lên. Cô khóc thực sao…! Hãy ngủ đi, và ngày mai đâu sẽ vô đó. Ned chắc chắn không muốn làm cho cô khổ tâm.

- Tôi thù ghét anh ta, tôi thù ghét anh ta.

Tôi lấy hết sức ôm chặt anh ta. Anh ta đặt tôi xuống giường.

- Tôi phải trở ra, không Ned sẽ hỏi chuyện gì đã giữ tôi lâu như vậy. Ngủ ngon, Ariel.

- Ngủ ngon, Bill.